GIÓ

"Bố quý anh ấy lắm chị ạ. Nhờ có anh ấy mà bố biết dùng vi tính để ngày nào cũng sang nhà đọc anh ấy đấy chị a!"
"Nói với bố là chị sẽ gặp thần tượng của bố và chụp một tấm ảnh kỷ niệm để tặng cậu nhé!"




Thật tình mà nói, tôi quen hắn không tình cờ. Có lẽ đó là một cơ duyên.


Khi tôi chập chững vào làng blog cách đây 3 năm thì hắn đã đình đám lắm với đủ các bài rêu rao của mõ làng, loa phường ra rả suốt ngày. Hắn để lại cho tôi một sự tò mò, nhưng chỉ thế thôi. Tôi vốn bàng quan với chính trị như đa phần đàn bà thích đủ thứ trên đời nhưng lại né tránh xúc cảm thời cuộc. Cho đến một ngày tôi biết hắn đang có mặt ở Berlin thì cơn tò mò bỗng nổi lên và với một cú hích nho nhỏ, hắn đã kết bạn với tôi.
Chỉ sau vài tiếng làm bạn với hắn, tôi có thêm vài người bạn nữa. Trong số đó có một cô bé mặt mũi bí hiểm giấu sau cặp kính mát to đùng. Đêm tất niên, ngồi canh nồi bánh chưng nơi xứ tuyết, tôi online với cô nàng và ngẩn tò te đến ngỡ ngàng khi biết đó chính là cô em họ con ông cậu. Cậu tôi, ông cậu tôi yêu quý nhất, người đã xuất hiện khá nhiều trong các bài viết cả xưa lẫn nay, vừa làm cơm tất niên, vừa khóc một cách văn minh khi tìm lại cô cháu gái mình trên fb. Mà tìm lại rất đỗi tình cờ: Cậu sang nhà hắn, và nhìn thấy Avatar của cháu gái bên đó, sau nửa vòng trái đất.
Đêm giao thừa, có ai không bám vào cố hương như mảnh thuyền trôi dạt về bến cũ. Người xa xứ nhất định sẽ nhớ về nơi đã từng sống, dù đôi khi chẳng còn bóng dáng một người thân. Nếu lại còn nắm nhau chôn, còn cha già mẹ yếu, còn thơ dại con chờ vợ ngóng, thì kẻ tha hương phải một mình gánh trọn đến dăm bẩy biệt ly. Tôi đã từng đón gần 30 cái tết như thế...Mà lần nào, cứ đến phút giao thừa, nỗi nhớ cũng đổ ập xuống lòng mình chẳng thể nào chạy đi đâu nổi. Thế nào cũng rưng rưng...

Chuông điện thoại của hắn rung lên từng chặp. Một dẫy số dài chọc thủng đêm đen. Ngoài kia tuyết vẫn ném tung tóe từng vốc như vãi trên nền trời màu xám bạc. Hắn ôm cái laptop, rít thuốc như cắn, găm mắt vào những hàng chữ chạy nhanh:
"Tôi gọi đấy, nghe đi. Thấy bạn có vẻ âm u quá. Nói chuyện một lát cho đỡ buồn".
"Tôi sợ nghe tiếng Việt lúc này lắm. Sẽ chỉ càng yếu lòng hơn...".


Hắn lỳ ra, co lại, một mình ẵm trọn nỗi niềm ly hương...

Hắn kể, những ngày ở tù, hắn đã hiểu ra một điều, chỉ những người yêu thương hắn mới làm cho hắn trở nên mềm yếu. Hắn, một kẻ mà báo giới xa xả phanh phui bao nhiêu giấy mực về những năm tháng bần cùng và hiển hách. Hắn, những dấu tích lang bạt yêng hùng một thời hằn rõ trên gương mặt khắc khổ già nua trước tuổi. Những thành thích chém ngang dọc trên lý lịch một kẻ giang hồ...

Cho đến khi hắn được làm cha....

Tình mẫu tử, hay định mệnh, đã lái con chiến mã bất kham sang một hướng khác chông gai hơn, ngoạn mục hơn, nhưng không mấy ai dám làm và làm hay được, như hắn.

Hắn đã chính thức bước vào một trò chơi thế cuộc. Những bài viết đầy xúc cảm thời thế từ cái nhìn của một kẻ từng chìm sâu dưới đáy xã hội có một súc thu hút kỳ lạ. Hắn, một kẻ không qua bất cứ trường lớp chính quy nào. Hắn, một cây viết làm điên đầu nhà chức trách. Một thủ lĩnh tinh thần của những kẻ thấp cổ bé họng và một người bạn hồn nhiên của những trí thức có lương tri.

Hắn và tôi chạm nhau trong căn bếp nhỏ của nữ nhà văn cũng bắt đầu bằng chữ GIÓ (Gió từ thời khuất mặt).

Hắn đã không còn âm u như khoảnh khắc đêm tất niên hôm trước. Nụ cười khắc khổ, ánh mắt u uất vắng xa, và đôi tay rất mềm như thu mình lại. Hắn lăng xăng chặt gà, úp đĩa rất đẹp, tỷ mỉ nhắc tý hành hoa, khoanh bí đao thái khéo... Hắn thích bếp núc, nội trợ.... Giờ, thằng Tí Hớn không còn được bố nấu cho những bữa ăn ngon.... Hắn chợt liên tưởng.

Nhắc đến con, căn bếp như rộng thêm ra một chút. Tôi đuổi hắn lên nhà. Tiếng hát yêu đời của chủ nhân mến khách cùng tiếng Guitar mênh mang xoáy vào ngày tết bỗng trở nên ấm áp lạ lùng.

Sau bữa cơm, là tiệc trà và chả có gì khác, ngoài trà. Vì hắn không uống rượu! Tôi ngán ngẩm nhét vào túi chai quốc lủi đã thửa phòng trường hợp vị khách đặc biệt này cần phê tới bến. Hắn chả uống gì. Nhấp một ngụm Spätlese với vẻ mặt của kẻ vừa tợp một hơi nước lã, hắn chọc tôi, bà viết về rượu vang chắc gì đúng, vợt trên mạng thiếu gì. Tôi bật cười khanh khách nhìn cái vẻ hắn khi ngây ngô nhấp vang. Bật cười khi thấy chốc chốc hắn lại khoác áo xông ra ban công rít thuốc một mình cho đỡ cơn nghiền. Và chẳng có gì ngạc nhiên khi hắn ngồi co cả hai chân lên ghế, thỉnh thoảng chửi bậy, văng tục một cách rất đậm đà và đúng điệu cho những câu chuyện không cần thêm gia vị cũng rất mặn lòng người nghe.

Hắn quả là một con người ăm ắp thú vị. Người Việt mình đa phần nếu không xiên xẹo thì lại bổ thẳng vào mặt người ta đến nham nhở. Ở hắn, sự thẳng tuột không hẳn là lỗ mãng, mà còn ẩn nấp một sự tinh quái ấm áp. Nó đẩy ra xa những tâm địa nhưng lại kéo những lương thiện lại gần. Câu chuyện đời hắn, dù là nghiệt ngã hay những kỷ niệm thấm đẫm tình người trong hành trình gần 10 năm cầm bút, đều tưng tửng, vô vi đến bình thản. Nhưng vẫn làm không khí đôi lúc chùng xuống. Ánh mắt hắn, lúc dữ dội, lúc chợt dịu đi, tưởng như có những đám mây phớt qua nằng nặng.

Tôi xem tay cho hắn. Tôi hình dung trước đó một bàn tay thô nhám, gân guốc và trũng sâu với những ngón phức hợp bất trị. Thật bất ngờ với chính tôi: Bàn tay hắn rất mềm, ấm, với những ngón thon lành, những gò mềm mại và những đường chỉ rất mượt.Tôi giữ yên nó trong tay mình, ôn tồn bảo: "Bàn tay của một người nhạy cảm lương thiện. Sóng gió đã qua rồi. Nhất định đời bạn sẽ suôn sẻ từ đây".


Tôi tiếc không nghe lời hắn, hẹn ông cậu khả kính của mình qua Skype vào lúc nửa đêm. Thôi thì vẫn còn những tấm ảnh....

Lúc ông xã lái xe đưa hắn về, tôi hỏi hắn:

Cái gì khiến bạn viết và viết nhiều đến vậy?
Lòng tự trọng, Ka ạ. Còn lòng tự trọng thì chúng ta còn tất cả. Đơn giản vậy thôi.

Đã bao giờ bạn muốn ngừng viết chưa? Bạn có sợ liên lụy phiền hà không?
Tôi không sợ gì cả. Nhưng quả thật cũng có lúc đã muốn ngừng viết vì viết mãi cũng sẽ có lúc ngừng. Nhưng vì những người hâm mộ, họ đọc tôi hàng ngày, chia sẻ với tôi bao nhiều điều. Tôi gần như là điểm tựa cho họ. Ông cậu của bạn chính là một ví dụ đấy... 


Tôi không phải là người đọc hắn. Cũng không hâm mộ hắn. Nhưng nhất định tôi sẽ còn viết nhiều nữa về nhân vật này.


Khi chia tay, hắn bắt tay tôi, cái bắt tay vẫn còn chưa chặt lắm như thói quen của người chưa có thói quen bắt tay:
"Cám ơn bà, bạn của tôi"
____
Thym
01022014
Viết tặng Cậu tôi
Tặng Bloger "Người buôn gió"
cùng chị Hà Lê Minh thân yêu. 

4 nhận xét:

  1. Gửi đến em lời chúc Hạnh phúc, anh muốn nói đây là lời chân thành tặng em . Anh luôn vui và tin cậy nơi dòng sông!

    Trả lờiXóa
  2. Valentine ngọt ngào Thym nhé!

    Trả lờiXóa
Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang