TREE HOROSCOPE- Tháng giêng

Vâng, cây táo, là biểu tượng của ái tình. Sự hấp dẫn với người khác giới là điểm mạnh nhất của cung này.



Các nhà thực vật học từ lâu đã biết đến đời sống của cây cỏ cũng như ta biết đến đời sống của loài người.
Cũng như chúng ta, thực vật có đời sống riêng, sinh tồn và diệt vong. Nếu đời sống của loài người trung bình chưa đến một trăm năm, thì tuổi thọ của thực vật lại dao động trong một tần số rất lớn. Có loài chỉ tồn tại được vài ngày đã thoát kiếp. Lại có những cây lưu niên có thể sống đến vài trăm năm.

Trải qua bao vần xoay của, cây cối trực tiếp hút khí trời, hấp thu năng lượng vũ trụ, để tạo lên từng thớ gỗ của thân cây. Nếu ở loài người, xem răng biết tuổi, thì ở thân cây gỗ, nhìn vào các vòng tròn trường sinh, giới chuyên môn cũng biết số năm mà cây đó đã sống. Cho nên, thực vật và đông vật, dù là hai thế giới khác nhau, lại có một tương quan khăng khít. Các nhà chiêm tinh còn cho rằng, trong những thân cây lưu niên, còn có cả linh hồn. Ngay ở Việt Nam, cũng lưu truyền những câu thành ngữ: Cây gạo có ma, cây đa có thần.
Phương Đông chúng ta có tục thờ cúng ở gốc cây, cũng là vì lý do này.

Nhưng ở phương Tây, nơi được coi là xa lạ với khoa học huyền bí, đã từ hàng trăm năm nay tương truyền một quan niệm cho rằng mỗi một loài cây nhất định đều gắn với vận mệnh của con người. Trải qua bao bồi đắp, nó đã trở thành một bộ môn tử vi hấp dẫn sự tò mò của những người yêu thích khoa học huyền bí. Đó chính là Tree Horoscope.

Được coi là bắt nguồn từ Ba lan, Tree Horoscope nhanh chóng lan sang khắp Châu Âu, những nơi có mùa đông lạnh lẽo, quê hương của những loài cây rụng lá. Có rất nhiều tài liệu, quen niệm, cách lý giải khác nhau của các dân tộc khác nhau trên thế giới. Đúng sai thế nào các bạn tự kiểm nghiệm. Tôi chỉ là người đọc, thu thập, so sánh... và tổng kết theo đánh giá của bản thân. (Có kiểm chứng trong số những người quen biết).

Chúng ta hãy bắt đầu từ tháng giêng, tháng đầu tiên trong năm.


CÂY TÁO- ÁI TÌNH

(23.12.-01.01 / 25.06.-04.07.)


Bạn đã bao giờ chứng kiến một cây táo nở hoa chưa?

Mùa xuân đến, cây táo đột ngột bung ra những đốm trắng điểm hồng rực rỡ như một vòm hoa khổng lồ ngợp cả một góc trời. Cảnh tượng thật lãng mạn mà không kém phần thanh tao, tinh khiết. Cây táo không quá cao để người ta không với tới. Nó cũng không quá to để ôm không xuể. Hoa táo rất thơm mà không gắt, cùng với vẻ đẹp rạng ngời đầy sức sống. Lá táo xanh bóng khỏe khoắn. Quả táo được coi là thứ quả của thần thánh. Nó có rất nhiều vitamin hữu ích ngay từ phần vỏ. Các nhà dinh dưỡng khuyên chúng ta mỗi ngày nên ăn một trái táo để kéo dài tuổi xuân. 

Táo còn được nhắc đến trong rất nhiều điển tích. Không phải vô cớ mà táo được gọi là trái cấm của Thiên đường. Ta hẳn còn nhớ khải huyền ca Adam và Eva vì ăn một trái táo mà vướng phải lưới tình. Không còn nghi ngờ gì nữa, trái táo tượng trưng cho tình yêu... Một tình yêu thuần khiết, đam mê như chính cuộc đời của cây táo.

Vâng, cây táo, là biểu tượng của ái tình. Sự hấp dẫn với người khác giới là điểm mạnh nhất của cung này. Dù bạn đẹp, hay xấu, già hay trẻ, thì với bạn, cuộc sống luôn đầy thú vị với những cuộc phưu lưu đầy ngọt ngào. Trong công việc, cây táo là người nghiêm túc. Luôn vô tư, cống hiến hết mình dù chưa hẳn là đam mê. Trong tình yêu, táo lại luôn mới mẻ đến tận cùng và chán ghét sự nhàm chán. Rất dễ bị mềm lòng, mua chuộc và dụ dỗ, để có thể cho đi đến chiếc sơ mi cuối cùng... Cây táo là người tình tận tụy dù có thể không hẳn là thủy chung.
Cây táo không ghen tuông, nhưng sự ích kỷ trong tình yêu rất lớn là do sự kêu hãnh và sức thu hút mạnh khiến táo dường như luôn có rất nhiều những người hâm mộ.

Không ngừng nghỉ tìm kiếm đối tác phù hợp và chỉ trung thành khi phù hợp, như là mong muốn mãnh liệt của kẻ yêu thương và được yêu thương. Táo thích sống từ ngày này sang ngày và hiếm khi bận lòng về tương lai. Anne Marie Mütsch Angels giải thích các đặc điểm như một "triết gia vô tư với một chút trí tưởng tượng". 
Cây táo dẫn đầu một cuộc sống không ngừng nghỉ, thú vị và thú vị.

Về sức khỏe, cây táo không hẳn là một lực sĩ nhưng là một biểu tượng dẻo dai hiếm thấy. Ngay cả khi bị đổ gục vì gắng sức thì táo vẫn tự đánh lừa mình về một sự sung mãn. 

Bạn nên ăn táo mỗi ngày, ăn cả vỏ hoặc ép lấy nước. Nó cải thiện đáng kể hệ tiêu hóa và giúp bạn tươi vui như bản chất của ái tình: Không bao giờ ngừng nghỉ ngay cả khi những người xung quanh khác đã già nua.
_____
Thym
28122013

KHÉP




Khép mây 
trời nhạt nắng chiều
Khép sau cánh cửa 
tiếng Kiều tỉnh mê

Ngày đi, 
khép gọi đêm về
Sáng ra
khép những hẹn thề 
nửa khuya...

Mi hờn
khép mộng vẩn vơ

Với tay kéo lại rèm thưa 

khép lòng...
_____
26122013

LẠC TRONG NƯỚC MẮT




Bất ngờ...
Em hóa dòng sông
Sóng xô con suối mùa đông 
Mất nguồn

Trời em 
Đổ thác mưa luôn

Bến tôi 
Gió bấc 
Buồn tuôn nước trời

Trơ trơ 
Một gã ngạo đời

Lạc trong nước mắt 
Đất trời
Ngả nghiêng
....
____
Thym
24122013




GÃ VÀ QUYÊN



Mùa Giáng sinh đang đến, Berlin lại ấm lên bởi một sự kiện văn hóa thu hút những người quan tâm đến văn chương. Tôi đến với "Quyên" không phải vì cuốn tiểu thuyết được giải thưởng của hội nhà văn Việt nam cho một nhà văn sống ở Đức. Có thể nói, ngược lại, chính bản thân gã, mới là người kéo tôi đến với "Quyên".

Cũng vào mùa Giáng sinh năm xưa, tôi đã biết đến một cây viết như thế với những tản văn mà đọc xong, ta cứ bâng khuâng, ám ảnh đến ngậm ngùi. Gã có cái nhìn sắc, thực, đôi khi trần trụi đến nghiệt ngã. Nhưng đằng sau những con chữ cứ có cái gì nghèn nghẹn, tồi tội, cảm thông và xót xa. Những nhân vật của gã, đàn ông hay đàn bà, thợ khách, tỵ nạn hay người bản xứ, đều có một số phận bị quăng quật tơi tả, đều bươn bải trầy trụa để vươn lên. Và đằng sau họ, lúc nào cũng lấp lánh tình người và sự phục thiện. Nhất là ở "Vợ Cũ". Tôi đặc biệt xúc động với tản văn này. Một người đàn ông dành cho Vợ Cũ những tình cảm vừa kính trọng vừa biết ơn lại đầy sám hối, thì bất luận thế nào, anh ta cũng là người Tử Tế.

Và cái gã nhà văn Tử Tế ấy xuất hiện hôm nay với tấm áo đỏ tràn đầy sức sống như một tuyên ngôn. Ở anh là sự pha trộn của sự khoáng hoạt, gai góc với một chút ngạo mạn. Gã ngạo mạn ấy hào hùng và ngùi ngẫm khi nhắc đến đồng đội, lại có thể bật khóc mếu máo khi nói đến những tan vỡ hôn nhân....

 Nghe anh nói chuyện, tôi cảm nhận dòng năng lượng vẫn cuộn chảy trong người đàn ông không có tuổi này. Chính nó đã tạo ra một hiện tượng văn học trong cộng đồng thợ khách từ thời DDR đến nay. Chính nó đã truyền cho ngọn bút của anh một sức sống không ngưng nghỉ và nhờ đó, bạn đọc gần xa đã biết đến cuộc sống của những người xa xứ thật sự khắc nghiệt nhưng cũng đầy khát vọng trên mảnh đất thiên đường.

Sức sống ấy, nhiệt huyết ấy, sẽ còn cho chúng ta nhiều bất ngờ nữa.
____
Thym
15123013

MƯA DECEMBER



Vẫn là giọt nước mưa thôi
Mà sao lại đóng băng rồi. Tuyết ơi...

Vẫn là em, nhoẻn miệng cười
Mà sau có chút ngậm ngùi chìm sâu...

_____
Thym

TREE HOROSCOPE


Trong mọi thân cây lưu niên đều có một linh hồn. Đã là linh hồn thì có tốt, có xấu. L may mắn đã gặp được một linh hồn tốt nên đã phù trợ cho nàng khỏi bệnh.


Cám ơn HL đã giúp tôi viết bài này.
và thân tặng Vân. Cầu chúc em có thêm niềm tin vào những điều tốt đẹp 
nhất!


Bạn đã bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng lạ lùng như này chưa? 

Một người đàn bà đầu tóc rũ rượi, vừa cười, vừa khóc như Xúy Vân giả dại, mồm lảm nhảm, hai tay ôm chặt lấy gốc cây dẻ gai. 

Ở đất nước mà người ta thờ ơ với mọi sự náo loạn nếu không phận sự gì đến mình, thì việc một người điên ôm lấy gốc cây mà ve vuốt khóc cười như thể đó là tình nhân, cũng chẳng làm ai bận lòng. Kẻ tò mò nhất thì liếc mắt trông qua rồi lại rảo bước đi như không thấy gì. Mấy gã xỉn vẫn gật gù ở cái ghế băng bên cạnh, như vẫn gật gù thế bất kể quốc nghị viện đã thay đến đời tổng thống thứ mấy. Mấy bà già nhẩn nha bẻ vụn bánh mỳ cho chim sẻ và bồ  câu ăn, những con chim tư bản béo múp vì dư thừa và đông đúc vì không có ai vặt lông quay vàng chúng như xứ mình. 
Tóm lại, mọi sự vẫn bình thường. Mặc kệ có mụ dở người tả tơi đang ôm cây gào khóc. 

Tôi rảo bước đi qua mụ, không quên liếc vào gương mặt nấp sau mớ tóc nham nhở không rõ là thật hay giả. Mụ có cái gì tồi tội khiến tôi không đành lòng. Mụ điên, mà lại không giống người điên...
Khi tôi quay trở lại thì mụ đã ra ngồi trên cái ghế gỗ, im lặng ngoan hiền, không còn la hét. Tôi giật mình, vì nhận ra nét gì đó quen quen...

TUYẾT ĐẦU MÙA




Tuyết rơi rồi, rơi như điên, rơi như xiên về miền đói tuyết. 

Những bông tuyết đầu mùa bay ngang của sổ, quyết liệt đổ xuống dương gian những làn nước đóng băng gọi mỹ miều là Tuyết.

Chúng rúc vào cổ áo, lặn sâu vào tóc ấm, chảy tan trên môi ngời. Có thế thôi, mà bao người chờ đón, bao ngày chờ mong. Chỉ có thế thôi, những vạt tuyết sẽ trĩu trên cây trơ, trên vài ba đốm lá vàng lom đom cuối vụ. Chỉ có thế thôi, mà thiếu tuyết, mùa đông dường như dầm trong hoang lạnh...

Thương những chú quạ già trầm tư quên đời trong tuyết vắng. Những chú sẻ lông sù mặc lòng thi gan với tuyết. Những vạt bồ công anh trĩu mình chịu tuyết. Và những bông dã quỳ ngậm ngùi trút sắc vàng chói lòng tiễn biệt thu đi...

Sân nhà đang xếp đầy tuyết trắng. Lũ trẻ sẽ lăn trên đó, gào hét inh ỏi trong màn tuyết phũ phàng tơi tả. Chúng vô ưu, hồn nhiên lấp kín hồn bằng những giấc mơ tuyết ấm.

Sáng mai, những chiếc ô tô sẽ phủ đầy tuyết trắng. Những chiếc xe BSR vàng khè phăm phăm chạy như điên rải sỏi chống trơn. Sẽ vắng bóng những tấm thân già run rẩy dạo phố. Bệnh viện sẽ thêm nhiều ca gẫy chân dập tay vì ngã tuyết. Cả thành phố hối hả, bận rộn trong mùa lao động chống tuyết. 

Mà sao ta, ta vẫn đợi tuyết về. Để ngửa mặt đón tuyết vào lòng. Hôn tuyết trên đôi môi đói khô. Ôm tuyết trên đôi tay mong manh....

Tuyết ơi, ta nhớ ngươi!
_____
 Nikolaustag 06122013
Thym


SAO MÙA ĐÔNG CHẲNG CHỊU QUAY VỀ....



Sao vẫn còn chưa thấy mùa đông
Trên khẳng khiu gầy trơ của những hàng liễu cũ
Sao chẳng thấy tuyết trắng mầu tang phủ 
Trên mái nhà già cỗi lâu năm?

Mùa đông của tôi đi đâu
Mà thành phố ngủ vùi chiều cong queo giấc
Bầy sẻ nhỏ cũng bắt đầu lười nhác
Tiếng chuông sâu giọt lắng góc nhà thờ.

Em lơ đễnh màu son cuối thu
Quýnh quáng chạy theo tàu vào bến cũ
Ngày hay đêm cũng dở dang như thế
Chỉ mỗi mùa đông chẳng chịu quay về...
_______
Thym
04122013

CURIOUS




Nhòm qua khe cửa cuộc đời
Ái ân chín rụng môi ngời nét son

Ngó sang kẽ nứt thời gian
Dấu cong găm những lo toan phận người

Trông nhau. Oằn trĩu bồi hồi
Thôi đành chia một nụ cười vỡ đôi...

Thym
02122013

ĐIỀU KỲ DIỆU




Chúng tôi sẽ nhớ mãi buổi Venissage ấy.... Berlin, mùa thu đã vào sâu với cái lạnh dưới 10 độ C. Cửa hàng hoa sực nức hoa tươi và ấm áp hẳn lên bởi những tà áo dập dìu của các nàng. Những ly vang sóng sánh, những nụ cười ăm ắp vô tư sau một ngày bận rộn...

Thứ 7, đất nước này được nghỉ nhưng chúng tôi không hề được nghỉ. Những doanh nghiệp nho nhỏ kết thúc một ngày cống hiến mệt mỏi cho nền kinh tế đang suy thoái, tranh thủ đến dự lễ ra mắt triển lãm tranh của nữ họa sĩ Schweiger. Trừ khách mời người Đức của họa sĩ, còn lại, chúng tôi áp đảo tình thế bởi những nhan sắc đang vào mùa chín ...tới.

L. tóc ngắn như con trai, nụ cười tỏa sáng trên làn da mịn. Với chiều cao lý tưởng, nàng làm chúng tôi phải thèm muốn bởi cái sức sống ngồn ngộn cùng giọng nói trong vắt như chuông.

H. ngược lại, bé nhỏ trong tấm váy trắng- mầu sắc nàng rất ưa dùng, bởi trông nàng giống một thiên thần. Thật vậy, da mặt nàng trắng như sứ mịn, một làn da hiếm có ở người hay thức đêm vì... mê hát. Còn nữa, đôi mắt ngơ ngác to tròn đủ để hớp hồn ngay cả những gã đàn ông bặm trợn nhất...

HL cũng xếp lại những âu lo để ùa theo chúng bạn. Nàng điềm đạm, giấu mình hơn nhưng nụ cười vẫn luôn nở trên môi...

H thì rõ ra người chị cả. Chị xăm xắn bầy biện, tỉa tót từng đĩa bánh tự tay chị mang đến, tới cái ly, cái thìa... Hôm nay, chị đặc biệt xinh đẹp, quyến rũ. Chúng tôi rỉ tai nhau, nhất định phải tìm ra nguyên cớ gì khiến chị đẹp lên một cách kỳ diệu. Điều gì khiến một phụ nữ độc thân trở nên long lanh, nếu không phải là... thần ái tình đã tiếm ngôi?

HH, rực rỡ trong tấm áo vàng, ồn ào vô tư ùa vào như cơn lốc. Đến rồi đi cũng như bão, để rồi tiếc ngẩn ngơ những tấm hình ít ỏi... Lần sau nhé, nàng hẹn cho đỡ cơn nghiền... ảnh.

MP, cô nhà báo trẻ nhất hồn nhiên ríu rít bên đám người già chưa chịu lên lão. NA cắm cúi quay phim, chụp ảnh, tác nghiệp như một tay phóng viên thực thụ có nghề. Để rồi tối đến, fb chẳng biết vào, ảnh chẳng biết gửi. Để chúng tôi cứ đợi mỏi mòn những tấm ảnh của một người đàn bà thông minh siêu quần mà... dốt đặc vi tính.

Gã H đến sớm nhất, hơn cả gia chủ. Cắm cúi dán lại sàn nhà, như bản tính lam làm cặm cụi đáng yêu vốn dĩ.

Lão Cú lại xăm xăm cái máy ảnh, ngây người ngắm đàn bướm ríu ran, ngẩn ngơ xuất khẩu thành vần: "Ở đâu ra lắm người đẹp đến thế này mà mình không được gặp nhỉ?".  Không những chúng tôi, mà tất cả đám nam nhân đang có mặt cùng cười phá lên ròn rã. Chuyện, toàn thứ quý hiếm, chứ lão tưởng hàng tồn kho phế phẩm đó hẳn?

Mặc kệ khách Tây trầm ngâm nhấp vang ngắm tranh thưởng thức từng bút pháp bố cục, chúng tôi ùa vào bếp. Nồi súp gà nóng hổi vừa thổi vừa ăn. Xôi sắn bở tơi...Trẻ con dúi vào màn hình vi tính chơi game như vẫn, vừa ăn, vừa hò hét cười nói từng chập...

Nàng đến sau cùng, mang vào phong tranh một vẻ sâu lắng đượm buồn khiến tôi như mọi khi, ngắm mãi không chán. Hôm nay, nàng quàng một chiếc khăn mầu trời ửng sáng trên nền đen của bộ trang phục. Trông nàng thật khả ái với những lọn tóc xoăn xõa trên vai, nụ cười dịu dàng tươi tắn nhưng mỏng, nhẹ như gió thổi qua....

Tôi ngắm nàng như thế, nhan sắc mỏng, nhẹ và đượm buồn xa vắng. Trên chiếc ghế dựa, dáng ngồi của nàng như một người mẫu làm lu mờ cả những bức họa trên tường.

- Em cứ ngồi yên đấy nhé! Để chị chụp ngay cái dáng này!- Tôi kêu lên, chộp vội cái pho tượng bằng xương bằng thịt vào khuôn hình. Đến cả chục kiểu vẫn chưa ưng...

Có lẽ chưa bao giờ tôi bi cuốn hút bởi một nhan sắc đến nỗi loay hoay chụp cho được chỉ một tư thế. Phải, nàng đẹp hơn nhiều... Liêu trai, diễm lệ, hay thần giao cách cảm? Tôi nào đâu biết... Giây phút ấy, tấm hình ấy, kỷ niệm ấy... đã là một dấu ấn đẹp đẽ nhất cho chúng tôi, bạn bè, những người yêu quý nàng.


Cho nàng...

Lâu lắm mới lại có một lần vui đến thế. Chúng tôi bàn cho kỳ Venissage tới, cho lễ Noen cùng nhau trong phòng tranh...

Vâng, nhưng...!!!


Chỉ ba hôm sau cái ngày tuyệt vời đó, nàng đã phải nhập viện vì một điều ngỡ như trò đùa của tạo hóa.

Vân ơi, sao lại thế này?
Ông Trời ơi, sao lại bất công đến thế?

Vân ơi, nếu có thể cầu nguyện, thì chúng ta đang cầu nguyện đây.
Nhất định, chúng ta đang cầu nguyện. Không phải chỉ cho em, mà cho tất cả chúng ta, những người không đủ sức chịu nỗi đau rời xa....

Chúng ta đang cầu nguyện. Cuộc đời đẹp quá em ơi, còn bao nhiêu việc cần làm, còn bao dự định dở dang. Còn những đứa con, chúng cần biết bao vòng tay người mẹ.

Còn những đợt triển lãm tranh, những chuyến du ngoạn, bọn chị sẽ thế nào nếu vắng em?

Chúng ta cầu nguyện, cho những người đang yêu nhau sẽ bên nhau mãi mãi. Và những người chưa bao giờ thực sự sống, hãy sống thật bởi chúng ta còn may mắn được yêu thương.

Điều kỳ diệu nhất của cuộc sống không phải là chúng ta chờ đợi cái điều kỳ diệu ấy nó đến như thế nào.

Mà là, chúng ta đang sống như thế nào. 

23112013

P/s: Khi tôi viết những dòng này, thì nàng đang bắt đầu bước vào đợt xạ trị đầu tiên. Để chiến đấu với căn bệnh ung thư phổi di căn giai đoạn cuối. Tế bào ung thư đã lan vào gan, chèn vào xương, cổ...
Chúng tôi, và tất cả những người có tâm nguyện, đang cầu nguyện cho em!

Khi bài viết này được đăng trên fb, dù tồn tại mười giờ đồng hồ, nó đã đạt tới một lượng truy cập và comments chóng mặt. Cả những người chưa một lần gặp em, cũng nhắn tin hỏi tôi về bệnh tình và tinh thần của em. Đó không chỉ là tình cảm, thâm tình dành cho riêng em. Mà cho tất cả những người đang may mắn mạnh khỏe...

Cố lên, Vân nhé. 

CHÂN DUNG NHÀ VĂN


Tặng T. và...

Thằng bạn ngày xưa, giờ là họa sĩ. 

Ngày trước, dân vẽ đói lắm. Hì hục bôi phết, mang tranh đi bán còn bị đồng nát nó chê tấm vải bẩn quá, mất công đem giặt mới dùng được. Nhưng rồi, nó đã có tranh bán, đã xây được nhà...

Về phép, hẹn mình gặp nhau đi, nó rủ ra quán bia. Cái thằng, bao năm qua vẫn không học được thói galant . Hẹn mới chả hò...Thế mà cũng có đứa rước, rõ... bạc phước.

SCORPIO


Nhân ngày sinh nhật, thay hoa và lời chúc

Một lần, có người chỉ cho tôi căn nhà của gã. Âm u, trầm mặc như nước hồ thu. Một Mái Lương Đình cổ kính. Tôi phát hoảng vì thứ ngôn ngữ trong đó. Nó cổ xưa đến độ kẻ nhát gan như tôi bỏ chạy cho rõ nhanh. Mái Lương Đình hình như không hợp phong thủy, nên sớm muộn đã bị phá đi.


Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão.... **** Căn nhà này cũng vẫn u trầm, cô tịch như tính cách của chủ nhân. Nhưng những đồ đạc mà hắn xếp đặt quả là thứ chọn lựa kỹ càng của một tay chơi khó tính. Mạn chắt lọc đến cùng kiệt, thơ liêu trai dứt thịt xé da. Âm nhạc rên xiết mà sang trọng. Dịch thuật cũng được tỉa tót nắn nót đến hoàn mỹ. Ngay cả Thu cũng thành một góc riêng trong lòng thứ lữ. Hắn nhẩn nha, không vội vàng, như người nhấm nháp chung rượu đời, thi thoảng mới đưa lên một viên ngọc đã được mài dũa hết sức công phu.
Chả thế mà có lần, một người bạn, một gã du ca đã nói với tôi về hắn: KD giống như một người thợ kim hoàn.

VÌ SAO TÔI KHÔNG THỂ TRỞ THÀNH NHÀ VĂN?

(Tặng cậu)

Tôi không nhớ tôi bắt đầu viết văn khi nào. Nhưng sớm nhất nhẽ cũng từ năm học lớp 3, lúc cô giáo ra đề làm văn tả bà nội. Tôi nhớ rõ thế vì nhà tôi không có bà nội, chỉ có bà ngoại. Mà nội hay ngoại là hai điều khác hẳn nhau, dù bà nào cũng là bà. Tôi rất lúng túng với điều này nên đã nhờ ông cậu tư vấn.

Cậu tôi, lúc đó đang học lớp 7, vẫn mặc chung quần đùi với cháu, kẻ cả bảo:

- Mày cứ tả y như bà mình, nhưng thay chữ ngoại bằng nội là xong. Ngu thế mà cũng đòi.

Tôi chả đòi gì sất. Nhưng sau lần đó, tôi hiểu là sự gian dối là hoàn toàn có thể và tối cần thiết khi ta muốn làm một bài văn. Bài văn được điểm 7, cô giáo phê tả sinh động. Cô hoàn toàn không biết bà ngoại áo dài tân thời đã được chuyển hộ khẩu về quê chít khăn áo tứ thân. Tôi lấy làm áy náy vì tiết học đạo đức vẫn ra rả gào: Thật thà dũng cảm.

- Mày không thấy người ta lừa dối đủ thứ hả cháu, mà có đứa nào ăn năn mẹ gì đâu. Nhét xương xuống hố, đổi lợn lấy người, dối trên lừa dưới. Súc vật biến thành người được thì ngoại biến thành nội là cái đinh!

Rồi cậu cập nhật:

- Làm văn phải biết phăng te di (fantaisie) đi cháu ạ. Nó mới sinh động và sáng tạo. Mày thấy cậu đây, cậu chả biết nói dối bao giờ, nên văn cậu mày chỉ cỡ trung bình là hỉ hả lắm. Mày có khiếu, mới mô đi phê (modify) có tý đã ngon lành. Cố lên, cứ đà này mày sắp thành nhà văn!

NGỠ



Mưa về giữa buổi đang trưa
Giọt vênh phố cũ, giọt thừa gác xiêu
Gối lên mưa.
Ướt...

Giấc tiêu diêu
Tỉnh ra mới ngỡ 
Mưa...

Chiều 
Đã khô...

Thym14112013

BỖNG.......

Bỗng nhiên 
Đổ trận mưa buồn
Mây
Chênh vênh phố,
Gió 

Luồn giấc thu

Bỗng nhiên ta 
Ngấu hư vô

Trời
Tan tác lá

Em 
vờ vĩnh ngoan...

11112013

HỠI ƠI!



Bây giờ thu hết vàng chưa
Mà hong mãi nắng song thưa vắng người
Bây giờ đông đã chớm rồi
Đôi chim tránh rét đậu ngoài mái hiên...

Em vừa tô lại phấn hương
Mượn chì thắm lại đôi đường mày cong
Ngọn đèn cháy đỏ hết lòng
Mà đông vẫn ở trong phòng.

Hỡi ơi...
Thym
08112013

CHỜ.....




Chờ thu chín lịm trăng rằm
Chờ đông rụng phím tơ thầm nửa khuya
Chờ người...
Mù đã ra mưa
Nghiêng vai trút hết lá vừa rơi nghiêng...

Thym
05112013


BÃO KHAN



Bữa em đi
Trời đột nhiên ngắt bão
Ngả ngiêng cây
Mưa nuốt tạnh vào trong
Mây xô mãi
Về một phương tím ngắt
Gió cuồng xoay
Bầm dập lối đi quen
Ta chợt thấy
Mắt sầu dâng bóng nước
Mà hay đâu
Cơn bão chỉ khan lòng...

Ka
04112013

NGỒI RÌNH VÀ CHỈ TRÍCH, VĂN HÓA CỦA CHÚNG TA!

"Văn hóa Tây thiên về khuyến khích còn văn hóa Việt thiên về chỉ trích".



Cô bạn tôi có cửa hàng bán hoa tươi. Nghề của cô thật thích, ít nhất cũng được ngắm hoa, tiếp xúc với toàn khách hàng tử tế, tôi bảo vậy. Hoa mà lị. Chẳng có ai vác cái mặt như khỉ ăn trầu thuốc đi mua hoa, ngay cả nếu đó là hoa tang. Nghề của bà là nhất, tôi bảo bạn.

Tôi qua cửa hàng nó chơi, vừa ngửi hoa, vừa hóng hớt tý cho qua ngày buồn sướt mướt của mùa thu. Gặp đúng lúc nó đông khách, tôi trổ tài tiếp khách hộ. 

Khách hàng là áo xanh còn rất trẻ, dắt theo một đứa bé lẫm chẫm biết đi.
- Cô mua gì, tôi có thể giúp được không?
- Con gái tôi muốn mua hoa tặng bố nó nhân ngay sinh nhật. - Áo xanh trình bầy, tay chỉ vào đứa trẻ đi còn chưa vững.
Vị khách tý hon chắc đã quen với màn mua hoa này rồi, nó chỉ tay vào bó hoa đỏ chót lòe loẹt trên quầy, mồm bập bẹ: Hoa, hoa.
- Lisa, bó hoa này to quá. Hay là mình lấy bó này? Mẹ nó chỉ tay vào bó hoa bên cạnh. Bó hoa rất đẹp, màu không sặc sỡ bằng, bù lại, giá rất phải chăng. Áo xanh tỏ ra rất sành về hoa.

XIN BÀN TAY NẮM LẤY BÀN TAY....


Bàn tay. Đã bao lần nâng niu bàn tay mình, ngắm những ngón thuôn dài, những móng hình hạnh nhân hồng hồng ngoan ngoãn, những đường vân ve vuốt trên lớp da mịn màng...

Thời gian để lại dấu ấn tàn phá ghê gớm nhất trên bàn tay. Những lớp da xác khô thiếu sáng, những hạt đồi mồi thấp thoáng như một nỗi đau rơi. Có đấy, mà xa đấy. Mơ hồ như một người tình bạc bẽo. Khi cần, người chẳng đến. Khi đi, người cũng tặng lại muôn ký ức nhói đau...

MƯỜI PHÚT VỚI ĐẠO DIỄN DRISS

 Người đàn ông lãng tử trầm lặng vào lúc mới vừa chập tối, đích thị là người đàn ông cô đơn.

Tặng Driss, Y, NA và nhóm làm phim.

Thật ra trước khi chính thức làm việc với D. thì tôi đã gặp hắn.

Hôm ra mắt buổi chiếu phim, tôi đến rất đúng giờ do thói quen. Vọt qua Kneipe, thấy hắn đã đứng đợi ở cửa, trông như hòn vọng ...khách, mặt mũi cực kỳ ngóng trông và nháo nhác. Thấy bóng tôi, hắn thả với theo một nụ cười. Chả phải tôi quan trọng hay hắn mê mẩn gì tôi, chả qua là hắn chưa quen với sự co giãn giờ giấc một cách vô tổ chức nhất thế giới của người Việt. 

Buổi ra mắt hôm đó, hắn cực dễ chịu. Mà nói chung, lúc nào hắn cũng dễ chịu. Mồm rộng ngoác, tóc điểm sương, nụ cười hào sảng của dân Spanien ấm áp và thân thiện. Không xức nước hoa. Jeans, puli xám, khăn quàng cũng xám. Chỉ có nụ cười làm xua tan giá lạnh của những ngày thu ảm đạm.

ROSTOCK, CUỐI CÙNG CHO MỘT MÙA DẺ GAI

Bạn đã được ăn xôi hạt dẻ chưa?
Đã uống cà phê G7 của gã Trung Nguyên trong cốc nhựa?




Thương tặng các bạn của tôi.
Đặc biệt tặng Rostock thân yêu cùng các bạn.

Bạn sẽ bảo, lạ gì ba cái thứ ấy mà khoe. Uh, đúng vậy, sao lại khoe. Nhưng mà tôi nhất định phải khoe. Cái giỏ đầy nhóc hạt dẻ thóc nằm trong bếp, đôi bốt cao cổ còn vướng chút lá rừng, vẫn nhắc tôi và các nàng một ngày đẫm hương rừng. Và nhất là hồn vẫn còn rưng rưng một ngày thu cuối cùng cho một mùa dẻ gai...

Ấy là khi bạn từ Rostock gửi lên cho một nắm hạt dẻ, mà tôi đã nghiến ngấu ăn nó trong Party tháng 10 của chị em. Hạt dẻ được nhặt trong rừng. Hình như nó vẫn còn ngậm trong đó cả bầu trời diệu vợi. Khi thu sắp đi, lòng chợt nhận ra mình đã thờ ơ với mùa thu mà không biết, mình đã yêu nó tự bao giờ... Yêu cái lướt thướt se buồn, yêu cái hiu hiu lạnh, như một tình yêu sắp qua đi bỗng thấy chói lòng sợ phút chia tay...

Thế là mình đi với nhau đến vùng có dẻ. Dù ngày mai, có bao nhiêu cái hẹn quan trọng chồng chất. Dù đêm nay còn thức quá khuya. Dù...

CỔ TÍCH VỤN



Tát cạn dòng
Vớt cát xây lầu mộng
Ngăn biển sâu
Thuyền trấu dạt chân cầu

Sông không sâu
Sao lòng con nước xiết
Biển không vơi
Cơn khát vẫn chưa nguôi.

Kiều ngày xưa
Mặn đắng giọt lệ đời
Đạm Tiên khóc
Dửng dưng màu cỏ héo
Trương Chi say
Uống mòn ly rượu ảo

Kiều trầm luân
Bạc lòng Kim vời vợi

Lông ngỗng bay
Mỵ Châu tình trao vội

Đến bao giờ
Nguôi khát, Mỵ Nương ơi...


26102013




DUNG NHAN





Chiều qua đã nhọ mặt người
Chân xiêu xiêu bước. Gót bồi hồi son...

Em đem phấn dát lên hồn
Ta đem châu báu chôn lên mộ người
Em rêu rao nửa hình hài
Ta dan díu với nụ cười xót xa

Em là em 
phận đàn bà
Ta là ta của bóng ma. Phận mình.

26102013

TRỄ TRÀNG....



Lại thu. Ướt hết lá non
Lại mưa. Võng những câu hờn trễ khuya

Bây giờ hoa đã hết mùa
Cánh chim đã rớt 
đông vừa chớm sang...

Vùi trong ân ái sẽ sàng
Giọt sương lăn giữa đôi hàng mi ngoan...

Thym
26102013

KỸ NĂNG CHỌN ....CHỒNG

Nghe tin nàng sẽ lấy chồng, tôi đấm mạnh tay xuống bàn. Nước mắt bỗng nhiên ứa ra...
Đàn bà, lại là đàn bà đẹp, sao vẫn đa đoan, lận đận, phải chăng nàng chưa biết cách chọn chồng?  Ngay cả lần này, nàng đã thật sự lựa chọn, hay lại để cho số phận chọn nàng?


TÔI ĐÃ GIÃ TỪ NGHỀ THÁM TỬ TƯ NHƯ THẾ NÀO?

Một nghề đặc sắc, phong lưu bậc nhất. Phưu lưu, hấp dẫn, đầy rẫy những hiểm nguy...
Nhưng cũng vô cùng bất nhẫn.
Sau khi bắn chết người vợ & cả con mèo Nora, ông ta đã tự thiêu.
Và đó là lúc tôi giã từ nghề thám tử sau 20 năm gắn bó.

Tặng H. Klaus 
von "Nữ nhiếp ảnh gia không...pin!"


(Còn tiếp)

VẾT THƯƠNG


Bạn đã bao giờ bị gai hồng đâm chưa?
Hoa hồng đẹp, hương hồng thơm. Nhưng gai hồng sắc lẹm. Mủ hồng thấm lâu. Tê buốt đến nhức sâu...
Chưa tin, xin hãy mua một đóa hồng, thật nhiều gai. Hãy để gai đâm thật sâu, hãy đưa nỗi đau đi trong mạch máu tuôn trào...




Ta từng ngăn dòng lại
Tát cạn nụ cười em
Ta đã nhốt mùa lại
Hút kiệt hương tóc mềm

Ta thấy mình chết gục
Trước cổng ngõ thiên đường
Tiếng cười em ngọc đổ
Lăn dài trên sóng thương

Ơn em làm gác ngục
Giam ta giữa vô thường
Tự do sâu lút cán
Ta đâm mình trọng thương

Uh, dù sao đi nữa
Trên tột đỉnh đọa đầy
Từng có loài thiên điểu
Lao vút vào bụi cây...

20102013
Ka

TRẮNG


Tôi thích màu trắng từ bao giờ, chẳng rõ. 
Hoa trắng. Áo trắng. Và cháo cũng là cháo... trắng.


Tôi thích những món ăn có nước, vì đỡ phải... nhai. Sự lười biếng lên đỉnh điểm ấy khiến răng có nguy cơ thoái hóa. Nhưng có một món vừa mềm, vừa có nước thì tôi lại ghét thâm tệ. Đó là cháo.

Cháo gà sang trọng. Cháo tim gan sành điệu. Cháo cá thanh cảnh vẽ vời. Cháo lòng bỗ bã. Cháo thị nở nhà quê. Cháo lưỡi miễn phí khó kiếm. Cháo điện thoại ninh càng nhừ càng nghiện. Cháo hành ăn một lần tởn đến già... Bao nhiêu món ăn bấy nhiêu loại cháo, mặc lòng, cháo nào tôi cũng sợ, cũng ghét. Vì nó đã có nước lại... không cần nhai!

Nhưng tôi lại thích cháo trắng.

Cháo trắng, vì nó màu trắng, đơn giản vậy thôi. Hay còn gọi là cháo hoa, vì nó của người Hoa. Người Hoa, dân tộc sáng tạo món ăn bậc nhất thế giới, nấu cơm nhừ với thật nhiều nước, để chống đói, thế là thành cháo. Ăn với cala thầu, trứng muối, hay chỉ là ăn với chính nó thôi. Cháo của người nghèo một thời no đói...

Ngày còn bà, tôi sợ món này lắm. Mỗi lần ốm thế nào bà cũng nấu, vì thế, nó mặc nhiên là món ăn của người ốm. Nhưng khi bà mất, tôi lại nhớ da diết cháo trắng của bà. Cháo thơm mùi gạo. Ăn với đậu rim, với cà muối, miếng thịt kho nhừ, hay muỗng đường trắng... Bà ép từng muỗng. Bà bón từng thìa. Thương bà mà cố nuốt. Giờ, mỗi lần ngửi mùi cơm thơm, lại bắt gặp lòng xao xác nhớ bà. Nhớ món cháo trắng ăn lúc non chiều, nhớ bát cháo khi ngã lòng trong vòng tay thương khó...

Nhớ bà, hay điều gì khác nữa, tôi dần mê cháo. 

Nhưng chỉ là cháo trắng thôi. Non tay thì cơm rắn. Quá tay cơm nát. Mà quá nữa, thêm cho nhiều nước, thì nồi cháo cũng làm nên một món ăn rất điệu. Cháo đơn giản vậy mà cũng không dễ nấu. Nấu sao vừa nhanh, vừa ngon, vừa không bị dào, bị khê... là cả một nguyên tắc. Được chăng hay chớ cũng xong một nồi cháo. Mà chằm bẵm nâng niu cũng cháo. 

Nhưng cháo không chỉ là cháo. Dù cũng chỉ là gạo, là nước.... Ai cũng có thể nấu, người nào cũng có thể ăn. Khỏe cũng tốt mà ốm lại càng cần. Có ai từng chưa một lần trong đời ăn cháo?

Nhớ những bữa điểm tâm ở Resort, tôi chỉ nhăm nhe món cháo trắng giữa cả trăm thứ la liệt. Cháo đơn sơ lắm nhưng nhẹ lòng. Cháo không làm ta quá no vì bội thực. Không ai sống qua ngày bằng cháo. Thời đói ăn đã qua với phần đông người Việt. Cháo vẫn dậm lòng lúc ngót dạ, vẫn đưa ngày đến, đưa chiều đi trong từng hạt thảo thơm.

Chiều nay, tôi bỗng thèm một chút cháo.
Tôi không ốm. Tôi không thèm vỗ về của một vòng tay dìu qua cơn yếu lòng.

Nhưng tôi vẫn tự mình đi nấu một nồi cháo.
Cho mình. 

20/10/2013





KHÓI SƯƠNG


Một người tình tựa như khói sương...



Em không về
Mùa thu rồi thôi cháy
Thắp sao trời
Hun nỗi sắt se thôi

Môi quên cay
Ngày đưa hồn đi vội
Đêm đọa đầy
Nỗi nhớ vàng lóng tay

Ta như em
Bẻ nửa nỗi đau rơi.

Ta vẫn đợi
Bóng em về vời vợi
Con thuyền nan
Đắm đợi ở hoang bờ

Mái chèo buông
Dòng nước lặng như tờ
Hoang vắng quá
Đời người im dòng chẩy.

Uh thì thôi
Thêm một lần khờ dại
Có sao đâu
Câu hát
Rụng

Ngang trời...

Ka
19102013


BI HỌA




                 Ta chia tay ta chia trời xé biển 
                                           Còn được bao dấu vết nhớ nhau tìm..                  



Bỗng thấy mình
Chưa một lần cầm cọ
Tấm toan xanh
Căng bầu trời nứt vỡ

Hoa dã quỳ
Vùi trong màu lấp ló
Thạch thảo tàn
Tím ngắt cuối vệt đường

Đã trưa đâu
Hoàng hôn đổ suối sương
Trên tóc ngoan
Chẳng còn ai dỗ nín
Chiều rất muộn
Đêm về như nấc nghẹn

Uh tay quen
Thừa một ngón. Sao đâu
Chỉ có điều
Ta thừa nhau. Chắc vậy.

Rồi thạch thảo
Cuối đường khô xác cháy
Dã quỳ vàng
Xám ngắt đầu ngõ hoang

Chỉ có em
Mầu nào bôi cũng quạnh.

Ka
18102013

CĂN NHÀ BẰNG GỖ VÀ NHỮNG QUẢ ÓC CHÓ

Chị mời chúng tôi đến nhà dự đám giỗ chồng. Không phải một, mà là hai. Hai người chồng trong một đám giỗ. Đó là chưa kể người con trai đầu tiên đã xuyên suốt cuộc đời chị...





Căn nhà ấy nằm giữa khu vườn ngoại ô. 

Khi chúng tôi đến nơi, thì trời đã rất tối. Đêm thu khá lạnh. Sương ướt vai. Những ngõ nhỏ chồng chéo và cây cối rậm rịt khiến tôi có cảm giác mình đang ở đâu đó một vùng nông thôn Việt. Thiếu tiếng chó sủa, thiếu mùi phân bò, mùi cỏ, mùi rơm... Tại sao tôi có sự trở về trong liên tưởng ấy được nhỉ. Một thoáng vẩn vơ len đến lúc mấy đứa lom khom lần tìm số nhà trên cả dẫy phố trong lom đom ánh đèn đường vàng vọt.

Cuối cùng thì người đàn bà ấy cũng hiện ra trong bóng đêm. Tiếng chị gọi chúng tôi tận cuối con đường vang lên trong tịch mịch. Tay vẫy, giọng ấm áp lanh lảnh lăn ra khỏi một lồng ngực khỏe khoắn không giấu được những âm vui.

BẠN & BÈ

Ở Berlin, đi đâu cũng gặp công viên. Trong công viên, đôi khi ngay cả bên những lối đi, thế nào cũng có nhưng bức tượng mô phỏng theo truyện ngụ ngôn hay điển tích.

 Tấm ảnh này được chụp trong công viên, ngày 13.10.2013



Một ngày thu, vàng mơ nắng chớm. Gió nhung, mắt lay, không sóng mà say...

Bạn già, một đàn anh lãng tử, chỉ cho chúng tôi bức tượng này. Hẳn những lúc vác cái máy bé xíu đi lang thang, gã đã từng có lúc như này: Ngắm cái bức tượng đồng phơi lối mòn để mà ngẫm về sự đời ngầy ngật.

Thì đó. Mới nhìn trông như chúng đang bóp cổ nhau. Chó ta ngoác mồm tuyệt vọng. Tư thế đứng hai chân hiếm hoi của loài chó. (Chó lê trôn, các cụ bảo, đó là điềm gở!) Hai chân trước, hay còn gọi mỹ miều là hai tay, ôm lấy hai cẳng chân khẳng khiu của chú chim trông như chết đuối vớ phải cọc. Tư thế thật lạ lùng, ấn tượng. Van xin, tuyệt vọng, hay ngược lại, gắn kết, khăng khít, và phó thác?

Chưa hết, cái mỏ dài của chú chim thuốn sâu vào họng chú cẩu. Đến nỗi kẻ tò mò như tôi phải dướn người thò tay xem dưới đó là gì. Dòng nước róc rách ngày đêm để bộ hành dừng chân ngắm nghía hay khoắng tay cái chơi. "Nước không được uống". 

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang