MỘT NỬA TA LÀ CỦA RIÊNG MÌNH...






Trong hồn ta một nửa là nhau
Như vầng trăng là vầng dương, khuất nửa (*)
Giữa tròn đầy có một phần đang vỡ
Trong dòng vui là một nửa suối buồn

Trong đàn bà một nửa đàn ông
Âm và dương lặn vào nhau, một nửa
Đêm đang xuân đông đã về lấp ló
Hạnh phúc chưa qua ly biệt đã thật gần...

Thì khác gì đâu! Một nửa tấm chăn
Ai khéo đắp vẫn có chiều hở lạnh
Chẳng có gì trên đời vĩnh hạnh
Trong tin yêu đã ẩn sẵn dối lừa!

Một nửa ngọt ngào quả táo ngày xưa
Môi chưa chạm đã rùng mình đợi chết
Nơi thiên đường những linh hồn sẽ biết
Nhận ra nhau trong một nửa nơi mình.
---

Ka
12092014


Chú thích:
(*)Ánh trăng thật ra là do ánh sáng của mặt trời phát ra.
Có thể nói, không mặt trời thì mặt trăng không thể tự mình tỏa sáng.

TA VẪN CHỜ ĐỂ ĐỔ NẮNG LÊN HOA....



Bình hoa sáng nay ai đặt ở trên bàn
Khe khẽ từng bông cựa mình tỉnh giấc
Mùa thu đã bắt đầu, hình như, trong phút chốc
Lá trong vườn nhà vừa mới bớt xanh...

Hàng dẻ vào Thu quằn mép lá, không đành
Sao ta nhặt lên điều gì,
nhàu như xác lá
Cúc đã vàng và bầu trời không xanh thêm được nữa

Người xa rồi...
Làm sao biết
Thu rơi...

Đại lộ "Những cây Bồ đề" (*) đuổi nắng trốn đâu rồi
Đổ những nẫu nồng vào từng cuống lá
Ta biết rồi...
Trái tim kiêu hãnh quá
Nhận ra mình khi người đã quay đi...

Người đi rồi sao?
Môi trầy vết khát khao
Và những ngón tay cầy lên bao tầng kỷ niệm
Chỉ những cây Bồ đề vặt hoa thả theo gió cuốn
Người không quay về...
Ta với lá
u mê...

Người ở đâu?
"Vườn Tình" (**) đẫm cơn mê
Quảng trường Alexa lô xô tàu vào bến cuối
Phút gặp nhau xé toang bối rối
Lúc chia tay
Mây rạch nát đường trời...

Vẫn những ngõ buồn thổn thức mưa rơi
Vẫn những nhà ga từng đôi hôn nhau mộng mị
Vẫn những gốc Bồ đề đêm đêm tỏa hương nhàu nhĩ
Vẫn những mùa đi...

Vẫn hẹn
chẳng quay về...


Hẹn hò mà chi
Thôi nhé,
Hỡi đam mê!
Thêm ly nữa cho tan tành ảo giác

Chỉ mùa thu không nợ nần vẫn tự mình, đúng hẹn
Vẫn chờ ta nhuộm nắng để hoa vàng...
---
Ka
21092015

Chú thích:
(*) Đại lộ Unter den Linden, Berlin
(**) Lustgarten, Berlin

CÁM ƠN NGƯỜI ĐÃ HIỆN HỮU ĐỂ TA YÊU...




Cám ơn vầng dương đã không bỏ rơi mình
Đổ nắng về trên khung cửa vắng
Đổ nụ cười lên bờ môi khô đắng
Đổ Thu về khi cây lá bớt màu xanh...

Cám ơn em,
em dịu dàng thế, ta sao đành
Mang sóng mắt xanh vụt qua vầng mây ướt
Cám ơn em, đã đến với ta
dù không hẹn trước
Cám ơn một lần...
Cho mình được yêu thêm!

Cám ơn bàn tay biết vá lại yêu tin
Xoa những lỗi lầm của một thời rách nát
Cám ơn lời yêu rót đầy thân khô kiệt
Cho muộn mằn hóa ngọt trái mùa Xuân

Cám ơn những tháng ngày cô độc đã thưa dần
Cám ơn em, kể từ khi em đến
Vo bão giông và hoài nghi giấu kín
Che vết thương lòng khép miệng hồi sinh

Cám ơn đời cho ta tấm lòng em
Dìu ta qua những ngả đường còn nhiều bóng nắng
Dẫu cuối chân trời chỉ là ngọn đèn giữa hai chiều bão lặng
Cám ơn người đã hiện hữu để ta Yêu...
.... 
Cám ơn tình em, qua tiếng hát Vũ Khanh:

http://nhacso.net/nghe-nhac/cam-on-tinh-em.XV5WVEJa.html


MỘT LẦN TAN CHẢY






Khi sông chưa sinh ra nắng đã có trên đời 

Nắng bắt đầu từ vầng dương sông bắt đầu từ thác trắng 
Nắng như suối chảy tràn từ vô tận Sông là ai mà ôm xiết cô đơn?

Trót là Sông nên sóng vỗ không yên 

Ai nào biết dưới sâu là bão tố 
Nắng tuôn chẩy từ mặt trời nung đỏ 
Sông chưa từng biết nắng đợi hồi sinh

Sông không đợi mặt trời. Sông đợi bình minh

 Nắng không ngủ quên. Nắng chẳng chìm vào tối 
Nắng chỉ khiêm nhường cho mặt trăng ùa tới 
Nắng không tự đốt mình nên nguội bớt vầng dương

Rồi một ngày nắng ngã xuống dòng thương

 Sông đón nắng để nguôi đi trăn trở Nắng 
đâu biết mình cô đơn đến thế 
Nếu không một lần tan chảy vào sông...

Nắng vẫn vô cùng hào phóng giữa mênh mông

 Sông vẫn cuộn tràn vì chẳng hề ngưng chảy 
Sông và nắng chỉ một lần giao thoa như thế đấy 
Nhận ra mình thăm thẳm ngóng chờ nhau... 
---- 
Ka 
01102014


CUỐI CÙNG CHO MỘT LẦN THU




Bất ngờ vào lục lọi hồn em

Bỗng nhặt lên mảnh tim từng đánh mất

Những mảnh vỡ lấp lánh màu nắng hắt

Soi qua đâu cũng bắt gặp chút mình


Anh chợt đào lên mảnh ký ức nâu non

Như khoảnh đất ngày xưa chưa ai vỡ ải

Mùi năm tháng cứ chất lên như cỏ dại

Gặt chưa xong đã hoa lút ngang người...


Đã vào mùa nắng cứ rớt qua môi

Không mưa cũng bời lên lấp mặt

Đã rờn xanh một khoảng trời mê hoặc

Gót hồn nhiên thủa chưa dẫm lên người...


Chưa biết đau vì đâu biết yêu nguôi

Nên hoa cứ nhói thơm. Sông cứ một miền nước xiết

Suối cứ trong một gương trời quặn biếc

Cứ tin yêu chưa ai dậy dối lừa....


Rồi quẩn quanh bên cổng lạ dậu thưa

Tim đã tưởng không còn ai mở cửa

Chiều đã rụng đôi lá gầy thu lỡ

Mới hay mình thôi biết ngậm ngùi nhau...

----
Ka
01092014

ĐẮP CHO MÌNH CHIẾC LÁ CŨNG THÔI ĐÀNH....

Lá và sông, mùa thu. Photos by Ka, 16102014




Lá là em hay em là lá

Mà mùa thu nhuộm chín giấc đêm

Em như lá treo trên cành cao vợi

Mà lá lơi...

Như một khóe môi tươi...


Đêm xa lá ta nằm nghe mưa gọi

Ngoài xa kia giọt nhớ cũng lăn rơi

Chỉ lá thôi đốt lòng ta cháy đỏ

Trong ngực hoang tim như mỏ than cời!


Vừa mới đó đã dòng sông ngăn cách

Vừa yêu thương đã chạm đáy chia phôi

Dòng cũng cạn mùa thương ai vét nốt

Ngụm si mê cay thấu buổi xa rời


Trong đốm lửa giữa đêm ta vừa thắp

Mộ khúc buồn đã khóa dấu son môi

Em theo lá ào vào ta như bão

Mà lao đao mùa cũng ngóng theo người...


Yêu dấu ạ mỏng theo chiều sương thổi

Chiếc lá còn vụng xoáy giữa trời nghiêng

Ta đánh mất hồn mình trong cao rộng

Nhặt chút tình vá lại nỗi đau riêng


Xa thêm chút để biết lòng không thể

Chỉ quẩn quanh bên gốc níu mùa xanh

Tình thao thức một đêm mưa mất ngủ

Đắp cho mình chiếc lá cũng thôi đành....
-----
Ka
16102014

MẢNH VỠ THÁNG MƯỜI



Tháng Mười lạc lối đứng chờ ai 

Tóc nhúng trong mưa ướt thêm một vùng mây ẩm
Những ngày Thu đi nhớ nhung khô cong như mắt khóc 
Mưa chiều nay nhúng ướt lá Thu rồi...
Tháng Mười có những ngày lướt thướt xé tim côi
Không tương tư cũng thấy lòng mình như sắp rụng
Chú quạ già bên bờ sông lẻ loi ngóng bạn 
Chẳng thấy gì ngoài một chuyến phà đêm... 

Tháng Mười giục ta cất nhớ vào quên 
Lục tung mùa Thu lật lên màu nâu ký ức 
Những mảnh vỡ cứa chân âm thầm nhức buốt 
Mới hay mình đánh vỡ một bình yên....
 --- 
Tháng 10. 2015, những ngày mưa... 
Ka

THÁNG MƯỜI VIẾT DƯỚI MƯA RƠI



Ta vá chiều nay ngàn nỗi cô đơn 
Tay may vụng đường kim ôi rách nát 
Mặt trời vừa qua bên kia đỉnh sương 
Hoàng hôn xuống đường chiều sắp muộn... 


Dại khờ ơi... 
Đường môi mòn nét dỗi hờn 
Chợt thấy lời yêu vụt qua như đã mất 
Lá chưa vàng mùa Đông như người hành khất 
Trên đường phố Thu lay... 

Có cơn mưa chiều đổ nước xuống vai gầy 
Mưa đi qua những đâu mà hạt mưa ngả nghiêng vỡ rạn 
Trên môi khô lời dạ thưa bấy nát 
Xua ta về phía trống không...

Đừng gợi cơn mơ tít tắp cầu vồng 
Đừng mơ vai xuôi độc hành gió ấm 
Khi gối chăn phai mùi son ướt đẫm 
Ái ân rồi vạt khăn sô... 

Thôi nhé, dại khờ... 
Ta chia tay lần nữa 
Biết gặp gỡ chỉ là con đò lỡ 
Mà ta ơi... 
Sao chẳng thể buông chèo...

Mùa mưa rồi sẽ hết. Nắng lên trong veo
Mây lại hồng lên như chưa từng vấp bão 
Những vết cào lên da non trong trái tim khờ khạo 
Ta ơi! 
Vạch chia ly khứa nhát ngang trời...

---- 
Ka 
15102015 
(Một ngày chạy trốn cơn mưa...)
-

VÓT NHỌN MỘT NGÀY THU



Khung cửa vẫn đây mà sao em 

Em bỏ ta đi 
Chỉ mùa Thu vẫn vậy 
Lá trút rơi đầy sau vạt rừng khô cháy 
Em bỏ ta rồi... 
Ta với lá Mồ côi...

Bỏ ta đi sao em để mùa Thu đứng chơi vơi 
Hàng dẻ chít khăn tang mặc mùa mưa đến sớm
Những con đường thẫm lên màu rêu nhớt 
Em đi rồi 
Ta cũng hóa mưa trôi... 

Em bỏ ta bung vạt áo đốt thiêu trời 
Mùa Thu hóa vàng lên tháng Mười mộng mị 
Nắng cũng bỏ ta đi 
Chỉ còn cơn gió lẻ 
Không nỡ rời xa 
Nên quật ngã 
Bóng mình...

Cây cầu mùa Thu gẫy nhịp 
Xóa dấu môi hôn 
Rã trôi theo từng dòng mưa kỷ niệm 
Đêm không nhau gió luồn sâu vũng ngực 
Đẽo gọt lòng mình 
Vót nhọn Mùa Thu....

Mùa Thu không em 
Mùa Thu sắc như kim 
Khâu vết thương lòng cứa vào từng mảnh vỡ 
Ta se chỉ cho mùa Thu may áo nhớ 
Khoác lên mình hóa đá một ngày Đông...
 ---- 
Ka 
10102015

RA ĐI ĐỪNG QUÊN KHÉP CỔNG




Nhớ khép cổng giùm nghe anh nếu em đã ra đi
Còn gì nữa đâu mà phải quay đầu lại
Một làn hương rồi cũng phai dấu mãi
Còn lại gì khi ta đã chia tay?

Còn bao nhiêu để nhớ lại nơi này
Đành khép lại, lòng ta cần thanh thản

Để em ra đi đừng kéo dài thêm hy vọng
Sẹo đã lên rồi đau bóc được da non!

Còn gì nữa đâu mà dằn vặt giận hờn
Gương đã lỡ chắp chiều nào cũng vụng
Soi ngàn mảnh chỉ thấy hồn vỡ giập
Chắp vá điều gì khi đã cạn trời thương?

Người để em đi cô độc nốt đoạn đường
Tình vẫn trọn bởi kết tròn dang dở
Môi thâm khô vệt son buồn tróc lở
Mắt đen quầng thôi khóc tạ từ nhau

Bờ vai yêu thương xô ngọn gió xoay chiều
Vòng tay lỡ trọn vòng ôm da diết
Ta tạm biệt khi cầu duyên đã nứt
Ta lìa nhau để trọn một chữ Tình

Để em ra đi khi người đã quay lưng
Để em ra đi sau những mỏi mòn trông ngóng
Chỉ xin anh hãy khép giùm em cánh cổng
Sợ yêu thương tìm lối để quay về...


---- 
Ka
29102015 

HỌC LẠI YÊU THƯƠNG





Bắt đầu từ đâu ta học được yêu thương
Chắc không phải từ khi biết yêu một người khác giới
Hẹn hò đầu tiên
Nụ hôn đầu tiên
Lần đầu làm chuyện ấy...
Mọi cái giản đơn hơn
Như thể rất lâu rồi...

Ta biết yêu thương như hơi thở lúc chào đời
Chỉ hít vào thở ra bằng buồng tim lá phổi
Bằng bản năng và bằng si mê đắm đuối
Bằng thân phận đời người qua năm tháng dần trôi

Chợt nhận ra chưa học cách yêu người
Để một ngày tình yêu vuột qua tầm tay với
Chỉ là ánh mắt gửi trao, một bàn tay nắm vội
Hay tách trà khuya xua giá lạnh bên ngoài


Nào phải xa xôi nào cần chọn lựa ý lời
Yêu thương ấy ngỡ tràn đầy cho và nhận
Bỗng có ngày ta băn khoăn tự vấn
Cái ta cho người...
Thật đúng cách hay chưa?

Học lại yêu thương từ lúc chợt nghi ngờ
Cái ta cho đi phải chăng là vĩ đại
Nên ta đợi người một món quà tặng lại
Suốt đời mình...
Ta làm một sân ga!

Học lại yêu thương khi tóc biếc đã chớm ngà
Học lại cách yêu người để yêu mình thêm chút nữa
Khi yêu thương lên tiếng chối từ
Xin đừng buông tay nhau lần nữa
Một cánh cửa lòng vẫn mở để chờ nhau...
---
Ka102015

VŨ HỘI HÓA TRANG




Giữa chốn đông người sao tìm được ánh mắt đánh rơi 
Mà em tìm kiếm 
Giữa vũ hội phù hoa lấm lem mặt nạ người phù phiếm 
Em tìm gì trong bất biến dương gian?

Này em...
Thôi ta đừng lục tìm 
Mỏi mòn nhân ảnh 
Điều chân tình chỉ là phù du lấp lánh 
Có nghĩa gì trong ồn ã chúng sinh? 

Tìm gì em ơi châu ngọc trầm tích cả triệu năm 
Vượt qua trăm năm. Không, ngàn năm ánh sáng 
Như cơn khát cháy lòng giữa điệp trùng sa mạc 
Ta chờ nhau trong nhập nhoạng cuộc người 

Tình cờ trên tay một ánh mắt đánh rơi 
Để oằn vai chất chồng khổ hạnh 
Những hoài nghi vật vờ như sóng đánh 
Mặt biển dường như chưa quá yên lành... 

Thôi đừng tìm ánh mắt của anh 
Đã một thời cho đi và nhận về nhiều điều được - mất
Những khoảng vui chập chờn không có thật
Mảnh vỡ ngày mưa ta soi lại mặt mình... 

Thôi đừng đợi chờ nơi vũ hội hóa trang 
Một điều gì giống như sự thật 
Nên anh đành cất đi ánh mắt 
Cho riêng mình 
Một mảnh vỡ 
Hư vô. 
---
Ka 

PHÙ HOA AI VẼ ĐƯỢC LÊN MÀU...







Có một phù hoa pha loãng trước màu toan 
Ta đi nhặt mùa Thu dưới hàng cây ngập nắng 
Có một mùa Thu trải đầy niềm viễn hoặc 
Ta đi giữa mùa mà sợ phải chia tay... 

Lá vàng ngây vào thu đau buốt cả vai gầy 
Vẽ vào cuối trời niềm nghẹn ngào sợ thời gian bay đi mất 
Cơn gió chiều xiết theo tàn hương muộn 
Run rẩy môi chờ 
Run rẩy bàn tay... 

Những phù du theo lá xuống nơi này 
Chỉ còn ân tình trong ta, cuối cùng ở lại... 
Con đường chiều vắng người nên lá ngại 
Sợ rơi quá nhiều làm đau mái tóc ai... 

Ngày ơi... 
Chiều chưa đi mà dĩ vãng chà xiết dấu đôi môi
Còn đâu con sóng lồng trên cánh Sâm cầm sợ ngày đi bất chợt
Con thuyền nhỏ đợi gì trên bến trước 
Có phải boong khô rồi mà con nước chẳng lên? 

Chan vào mùa Thu ngụm nắng vỡ đan xiên 
Như những hạt mưa trên bầu trời màu hoàng hôn mượn tay ai vừa nhuộm lại 
Bức phù hoa căng ngang ngực trời trễ nải 
Nét cọ cuối cùng 
Tạ lỗi 
Mùa Thu...

---- 

VÔ ĐỀ NOVEMBER


Có một ngày người vội bỏ ta đi 
Lời từ biệt phơi bờ môi se ướt 
Những yêu thương như bàn tay níu trượt 
Một vùng yêu dồn dập dốc mê dài... 

Người bỏ đi đâu để hàng cây nắng sai 
Hàng nhớ cũ vào mùa nặng quả 
Con đò nhớ đậu hờ trên bến khổ 
Vật vờ sóng xô… 

Ngày ơi 
Người ơi 
Tóc xô mặt hồ 
Nước rụng 
Chiều như cơn lốc cuộn 
Đậu hờ trên khô vai… 

Biết là xa sẽ đổ nhớ lên người 
Oằn lưng cõng mỏi 
Áo xưa diệu vợi 
Khép tạ từ 
Để lá 
Một lần rơi… 

Phải thế không người ơi 
Mà đường chiều quá nhiều nắng lá 
Hoàng hôn rụng nung từng viên ngói vỡ 
Vạt rêu buồn chui qua kẽ tay…

Chiều ơi 
Mơ hồ vệt khói ngút dài 
Mỏng hờ sương trút 
Mưa Thu thả đêm vào ngực 
Vỡ toang một tiếng thở dài...

--- 
Ka 
06112015 


ĐỪNG KHÓC Ở PARIS



Tháng 11 sắp qua rồi 
Ngọt ngào ơi... Xin gửi lại 
Còn điều gì mà lá vàng thêm mãi 
Ở nơi này sắp hết một mùa Thu 

Đã bắt đầu và tít tắp đến ngang trưa 
Chợt nhận ra sương mù thôi hờ hững 
Bản nhạc cuối cùng vừa thêm dấu lặng 
Sân nhà mình rụng nốt lá phong non 

Tháng 11 vô tình người đi lướt qua mình 
Đánh rơi một điều gì hình như nỗi nhớ 
Paris giật mình chìm trong đổ vỡ 
Nhận ra mình để lỡ bóng hình nhau 

Mùa Thu Paris thảng thốt lá xoay chiều 
Đêm nguyện cầu gọi tên nhau trong tiếng nấc 
Đừng khóc ở Paris 
Đừng tiếc thời gian đẹp nhất 
Nước mắt lau đi... 
Ta biết ngẩng cao đầu... 

Chính ở nơi này lần nữa ta biết yêu 
Mùa thu hãy trút vàng... 
Như không thể vàng thêm được nữa 
Đã trót một lần yêu. Chắc gì có nhau thêm lần nữa 
Chỉ mùa Thu hun hút thổi theo người... 
--- 
Ka 
18112015 
Nghe Mùa Thu Paris qua giọng hát Ý Lan: 

THÊM MỘT LẦN YÊU THƯƠNG



Một lần vừa thiếp ngủ 
Trời đã qua một mùa 
Tự hỏi, đời dang dở 
Hay là mình mộng du? 

Vừa thấy mùa qua ngõ 
Hơi Thu lạnh mấy lần 
Thấy buồn trên thân phận 
Ừ, vui gì gối chăn? 

Mây đi qua khoảng trời 
Làm Thu choàng tắt nắng 
Người đi ngang qua người 
Chỉ thấy lòng ắng lặng 

Đêm lùa trong chăn vắng 
Nghe tiếng đời gọi tên 
Soi từng cù lao nhỏ (1) 
Vệt tình nào nghẽn duyên? 

Mỗi lần Thu gõ cửa 
Thấy lòng duềnh dang thêm 
Người không đan áo nữa 
Rét bỗng về xuyên đêm 

Đêm đêm nghe gió úa 
Thông thốc thổi ngoài hiên 
Muốn nhóm thêm mồi lửa 
Mà sợ mình lấm lem…
--- 
Ka 
21112015 

(Viết hộ người đàn bà cô đơn và cô độc)

 == 
Chú thích: 

(1)Cù lao là những hình tròn, oval... trong lòng bàn tay. Có ý nghĩa cản trở, ngắn cách, tai họa... 

Trên đường định mệnh, chúng báo hiệu những tai nạn. 

Trên đường tâm đạo, chúng ghi nhận những tan vỡ, trắc trở... trong tình cảm.

BẰNG LÒNG

 

Ở nơi ấy trăng không hề góa bụa Không cô đơn tê dại giữa trời Trăng chỉ tự ăn mòn đi đến độ Khuyết hao rồi chìm lấp dưới mây thôi Ở nơi ấy khói sương như nước độc Ngấm vào thân tan rữa ở lưng trời Hồn như lá quay trong mùa bão rụng Xác thân rồi cũng chết dưới biển khơi Có nơi nào viễn hạnh, nơi nào vui Như thế gian nơi ta đang từng sống Căn nhà nhỏ bầy chim đôi cánh mỏng Xây tổ đời từng cọng nắng mong manh Ở nơi nào, góc phố hiền như tranh Chim sẻ ướt tìm hàng hiên trú ẩn Vô tư bước vệt gót hồng lấm ướt Hồn nhiên yêu... Hồn nhiên sống.... Chẳng sợ già... Ta yêu quá cuộc đời mình đã chọn Như vòng tay quấn quýt giấc ngủ vùi Ở đâu đó ồn ào hơn, có thể Ta bằng lòng với mảnh đất này thôi...

HOA BẤT TỬ



Chẳng hiểu sao ta lại nghĩ về hoa Bất tử
Phải vì hoa tên ngạo nghễ không em? 
Hay cái cách hoa đến bên ta kiêu ngạo thế 
Cứ tươi như không thể lụi tàn 

Chẳng biết có điều gì hay định mệnh kêu van 
Ta nặng lòng thương loài hoa Bất tử 
Hoa gai góc tự mình cong lên như men cứa 
Chẳng biết rũ mềm làm ngón tay đau... 

Những câu thơ tứa nắng đến nát nhầu 
Những nỗi buồn tận cùng theo định mệnh 
Những chông chênh suốt đời căng ngang số phận 
Có làm ta gục chết như hoa? 

Có làm ta héo rũ tự trong ta 
Hay như hoa, cứ vươn lên, kiêu hãnh! 
Hoa Bất tử khô từ khi chưa hé cánh 
Nên hoa cứ tươi ngay cả lúc lìa cành... 

Người sẽ bỏ ta như câu hát dở dang 
May mắn thế câu thơ còn ở lại...
Hoa Bất tử chết rồi cánh rung nỗi niềm khắc khoải 
Cả khi người không kịp đến bên ta... 
--- 
052015 
Ka

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang