HỰN VỚI HOÀNG HÔN

 Hẹn với hoàng hôn

—//—

Hoàng hôn tự về không hẹn chiều đâu

Không giống như người… 

Bỏ đi không trở lại

Người cùng ta một lần rồi ra đi mãi mãi

Cây lúa nhớ đòng cong cả đồng hoang


Có những ngày không có hoàng hôn

Con tàu không đất liền hải âu bỏ ăn trên boong tàu chập choạng

Những ngọn gió mồ côi giấu mình vào sâu trong vũng vịnh

Mặc sóng xa bờ cam phận lênh đênh


Không có hoàng hôn sao ta biết thành phố sắp lên đèn

Những chú thiêu thân  chỉ thấy chính mình trong hào quang của lửa

Ngày cũng như đêm chẳng còn gì ranh giới nữa

Bạn như thù. Con người quên cả cách yêu


Em hẹn hoàng hôn chỉ để biết trời đã sang chiều

Để dằn lòng lật nỗi nhớ

sang trang vì chia ly không còn là ảo giác

Loài người cần bóng đêm để tái sinh những giấc mơ ẩm ướt

Không thể có mặt trời nếu không có hoàng hôn




.



Ka

7723

MƯA CẦU VỒNG

 Mưa cầu vồng


===

Trời đang mưa bỗng bắt gặp cầu vồng

Như cuối đường hầm thấy nguồn ánh sáng

Cầu vồng bảy màu mà em, em lấp lánh

Như vì sao vừa rụng giữa ngân hà


Cầu vồng đợi mưa. Ta đợi ta

Ta đợi ta để va vào em đó

Em như mưa khuất sau khô cằn sỏi đá

Rơi xuống một lần phong hóa cả thời gian


Em trong ta như ảo ảnh vô hình

Một lần gặp mà làm sao, ta nhớ mãi

Cầu vồng trong mưa  sẽ có lần gặp lại

Em đến một lần rồi tan biến hư vô


Cơn mưa chiều nay đổ xuống bất ngờ

Tưởng ào ạt mà bình yên đến thế

Cầu vồng bắc ngang chia không gian làm hai nửa

Ta treo ngược mình lên mống nước. 

Chờ em

----

#Ka

#KiềuthịAnGiang

#ThymiankaThảoNguyên

Mưa cầu vồng, hôm qua.



Chiều phố cổ



Chiều phố cổ
===
Có những tình yêu tưởng chừng đã chết
Bỗng gặp lại trong ta vào lúc chẳng ngờ
Em hôm ấy có gì trong trẻo thế
Nhắc ta về ngoái lại vô tư

Đôi bồ câu để quên rác bên tổ rơm
Chim bắt ruồi miệt mài Lavender tím ngắt
Con ngõ nhỏ đá êm như lát gạch
Cơn mưa đầu nguồn róc rách ẩn mình qua
 
Em ngày xưa nông nổi đến dại khờ
Tình yêu cũ đành quên trong tiềm thức
Chiều phố cổ nắng xiên ngàn tia nước
Cơn gió giao mùa giọt nhớ bỗng tìm mi

Em nhớ anh (nhưng sẽ chẳng nói gì)
Vì tất cả đã là quá khứ
Năm tháng qua đi chỉ tóc em, là cũ
Tình ấy trong em thảng thốt
chợt quay về
-
Rothenburg ob der Tauber
===
9622
Ka
#ThymiankaThảoNguyên
#KiềuthịAnGiang
(Photo từ IPhone ghẻ




Lỡ một mùa sen



Lỡ một mùa sen
—//—
Khi em về mùa sen ấy đã tàn
(Có ai không tàn đâu. Cả tình ta cũng thế)
Em hái sen dưới lòng hô khô nẻ
Mảnh gương trời trong đáy nước vỡ tan

Mùa phù du người cũng bỏ đi luôn
Cất vội lời thề vào trong túi áo
Sen thương em giấu mùi hương đau đáu
Tưởng mau phai mà rịn cả tay người…

Đêm chia tay sen nở giữa ngực trời
Không dịu dàng đâu… sao
bất ngờ da diết thế
Môi em ngọt như mật ai vừa vẽ
Trăng đậu vào tan chảy cả hồn anh

Chuyện đôi ta hai mảnh ghép không thành
Chưa hết mùa sen mà tình hoang. Chia thành hai nửa
Những ngó sen ẩn muôn ngàn gai cứa
Xuyên cọng hoa mềm đau tận đài sen

Ngày em về hồ nước đã khô ran
Những đoá không hương.
Cả hồ sen cúi đầu nhặt bóng mình đã mất
Chim sâm cầm về đâu giữa bốn bề ô chược
Giữa mùa sen mà lỡ một mùa sen.
-
4623
Ka




Khuấy làm gì dòng nước đã im thinh



Khuấy làm gì dòng nước đã im thinh
—//—
Tôi là đá nên cần gì viên sỏi
Người vô tư lăn xuống đời tôi
Trong thời khắc thói khinh khi, có lẽ
Quen chen ngang dù không được gọi mời

Người chửa chắc đã được bằng cây cỏ
Biết vươn lên dù chẳng phải ơn đời
Tôi dòng suối từ trăm ngàn cơn lũ
Khúc sông nào chứa được mạch nguồn trôi?

Người ở đâu trong trùng trùng sợ hãi
Lấp cô đơn bằng vải liệm hồn mình
Cơn bão nhỏ cũng làm rung phần huyệt
Nữa là từng đợt lũ quét sau lưng?

Người ở đâu những bùng lên leo lét
Gió mang đi một đốm than tàn
Ai đốn củi mà không cần giữ lửa
Còn những gì ngoài lệ úa rưng rưng

Và tôi biết trên mặt hồ tuẫn tiết
Người nhặt lên chiếc lá. Sau cùng
Khi viên sỏi dưới lòng sâu đã lặng
Khuấy làm gì dòng nước đã im thinh.
-//-
Ka
18523







===
Còn chờ gì không tàn nốt đi em
Tàn đi
Để từ ly
Chia phôi
Hay vĩnh biệt
Hoa là hoa của mùa hoa năm trước
Người của người. Người nào của ta đâu?

Em xa ta như nước chảy qua cầu
Rừng thay lá sẻ non thành góa phụ
Em từng trách tình anh dường đã cũ
Em thay mình cây hóa đá khô cong

Nếu còn yêu xin hãy giữ trong lòng
Trong đáy cốc còn dư vài giọt lệ
Bình dẫu cổ hương vẫn mùi hương lẻ
Buông tay mình để lại nhớ cho nhau

Buông nha em dòng cát đã bắt đầu
Tay cố khép giữ làm sao được nữa?
Than đã lụi thì thôi. Đừng khêu lửa
Chỉ là tro
Nên gió
Sẽ mang đi.
~~~
17.5.2021
#Ka
#KiềuthịAnGiang
#ThymiankaThảoNguyên
Ps: nhìn như này đã tàn chưa, các cụ?




MƯA THÁNG NĂM



MƯA THÁNG NĂM
===
Tháng Năm vàng như mâm mật bỏ quên
Ai vô tình rưới lên mùi thơm, rất lạ
Ong bướm rập rờn sẵn sàng sa ngã
Ta say tình như vừa mới biết yêu

Bỗng đêm qua trời sấp mặt đổ mưa rào
Sấm chớp rạch gào gió đùng đùng than khóc
Ong bướm trốn đâu giữa bốn bề mưa quất
Bỏ mùi hương giập nát chảy sau hè

Mưa bất ngờ ta không kịp giấu che
Cuộc tình vừa nhen bỗng nhiên sũng ướt
Chuyện tình hoang thế thôi... Trời làm mưa đột ngột
Em ngồi hong tim lạnh thổi ngang mùa

Tháng Năm ơi mi thật biết trêu đùa
Tung tãi nắng hồng mà tình ta ngấm ướt
Muốn tặng em cầu vồng che mống nước
Sợ em biết mình vừa khóc
Nên thôi...
—-
Ka
#ThymiankaThảoNguyên
#KiềuthịAnGiang
17.5.2022




Nghịch lý



Nghịch lý
—//—
“Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời”
- Du Tử Lê-
.
Chẳng lẽ suốt đời ta chỉ nhớ người ấy thôi
Một người mà lương tâm ta hằng chối bỏ
Một người ngay cả trong mơ cũng không buồn nhắc tên hay gì nữa
Vẫn dối lòng rằng đã không còn yêu

Người bỏ ta giữa giông bão thị phi ồn ào
Vì toan tính hơn thua vinh hoa được mất
Người thay người tình nhanh đến chóng mặt
Kẻ chẳng vì ai chỉ biết luỵ mình

Một người đàn ông bội bạc đến rùng mình
Sơn phết điểm tô hào hoa như con tuấn mã
Sau lớp phong trần là tay chơi đớn hèn sa đoạ
Tìm thú vui trên xác thịt đàn bà

Nguyền rủa đến trăm lần người vẫn bám theo ta
Len chân vào mọi miền trong giấc ngủ
Những giấc mơ khốn cùng không ai đậy che được cả
Người hành hạ ta bằng những ái ân

Ta hận mình không tự tay
đào hết được ân tình
Để một hạt mềm lòng vùi chân trong đất ẩm
Đến một ngày ta nhận ra giống cây đang âm thầm vươn lên từ cỏ mục
Có lẽ nào là tình yêu?

Ka
10523



Thêm làm gì giọt nước biển, là anh…



Thêm làm gì giọt nước biển,
là anh…
—-
Không có thơ tình anh có buồn không?
Có nhớ thơ em như nhớ vị cay mùi hương rất cũ
Nhớ vòng tay ái ân trong những đên mất ngủ
Lênh phênh phận người…?

Em buồn
Nên làm thơ cho vắng vui
Em vui
Chan thêm muôi nước mưa thơ nhạt bớt
Khi con thuyền chênh vênh ngoài bãi cạn
Anh ở đâu không đợi chốn neo bờ?

Em chỉ là dòng suối nhỏ trên kia
Đã mất nguồn nên nhoài về biển rộng
Cheo neo bốn bề quây anh toàn ghềnh thác
Sao chứa được nguồn cao?

Thơ hồn nhiên tung bọt sóng
ngạo trào
Trả bình yên những ngày biển động
Buồm ra khơi đâu chỉ cần gió lộng
Thêm làm gì một giọt nước, là anh!

Ka
PS:
Tôi là người đến muộn
Nhặt thơ về làm vui
Đêm qua hoa đào nở
Người bẻ hoa đâu rồi?





Vờ vĩnh



Vờ vĩnh
—-
Hoa mùa Thu rụng xuống những lối mòn
Nồng nàn thế lẽ nào em nỡ giẫm
Tình yêu ấy cuối cùng. Thôi…
Dấu lặng

Hạt mưa ngâu dòng suối đã khô nguồn
Cơn gió mùa Thu mang lạnh phả qua sương
Màu tóc biếc se buồn trong nắng tiếc
Em đến rồi đi. Chỉ mùa Thu ẩn hiện
Trong tiếng chim gù lăn dọc mái hiên

Hoa mùa Thu phô hết cánh non
Chưa kịp thắm đã tàn đi. Bất chợt
Ta sợ lòng mình như bồ câu lẻ bạn
Muốn gọi người mà giọng hót đã khan

Em về không vườn ươm phủ lá vàng
Cây dẻ cũ xếp thêm tầng lá cũ
Chỉ lòng ta, lật lên, rất khẽ
Vờ vĩnh dối mình rằng, đã…
Hết yêu.

Kiều Thị An Giang
Thơ Ka



Nguyên quán



Nguyên quán
—//—
Tôi đến từ cánh đồng lúa mì
Vào một đêm trời sao rất sáng
Có một ngôi sao rời bỏ thiên hà
Như rời bỏ nguyên quán và tổ quốc

Những chia ly buộc vào dây rốn
Tôi đến từ cánh đồng đã gặt xong
Trên đồng thơm chỉ toàn gốc lúa mì lởm chởm
Bàn chân non như một vệt son
Mẹ vụng về không mang tất

Cha tôi có lẽ là một vầng dương
Ông nung các con mình bằng niềm tin không thể tắt
Mẹ tôi là vầng trăng lạnh ngắt
Lặng lẽ trôi trên thân phận bầu trời

Tôi đến từ cánh đồng lúa mì nơi sinh ra tôi
Mót tìm vụ mùa chập chờn no đói
Những hạt lúa rụng rơi người ta bỏ lại
Nuôi sống một sinh linh

Những ngoằn ngoèo thắc thỏm nhục vinh
Bòn mót chính mình để tựa mình. Khôn lớn
Tôi là cỏ giữa bốn bề ngũ cốc
Hút kiệt mình để trổ bông

Nếu mai này tôi về lại cánh đồng
Không vẹn nguyên xương da tâm hồn óc thịt
Chỉ có những tàn tro xám
thành phân bón
Là tôi trở về nguyên vẹn
Hồi sinh
—//—
Ka
4/2023




Yêu lại tình đầu



Yêu lại tình đầu
—//—
Yêu lại tình đầu liệu có được không em
Có như ngày xưa bồi hồi tưởng chết đi vì lần đầu rung động
Yêu lại tình yêu của riêng mình gắn vào một đối tượng
Là em…

Hai chúng ta bây giờ khoé mắt lãi ròng bao vết chân chim
Và trái tim ngổn ngang những
mộ tình như mồ chôn tập thể
Nhưng tình đầu không có nơi nào ta chôn vùi cất giấu
Vì có bao giờ chết đâu em?

Yêu lại một người là lội ngược thời gian
Là nắm tay chính mình bằng bàn tay kẻ khác
Là hôn lên tóc mình những nụ hôn rất buồn nhưng chưa hề giập nát
Của cái thời chưa biết dối lừa

Yêu lại tình xưa là về lại tuổi ban sơ
Tưới lên mắt mình một niềm tin tràn đầy nguyên vẹn
Nhìn cuộc đời trong veo như chiếc bình chưa hề nứt rạn
Nâng bằng cả hai tay
Nếu ta yêu lại nhau thì tất cả thế gian này
Còn gì để mất?
-//-
1/4/23
Ka
Nghịch với hoàng hôn.








Thân phận



Thân phận
—//—
Thơ chỉ là trang sức thôi
Chẳng bao giờ là cuộc sống
Như một ngày hồn nhiên em
mặc áo cổ rộng
Để tự do nhòm ngó ngực mình

Thơ chỉ là vệt chì đen
Bôi thêm lên chân mày đã định
Thơ như nước chanh gừng uống vào mỗi sáng
Lau sạch tội tình

Chưa bao giờ thơ là cơm để ăn
Áo lành để mặc
Thơ càng không làm ta bớt ưu phiền tủi nhục
Một nhúm hư danh

Thơ không là ai thân phận thơ côi cút hiền làn
Chẳng làm nên động đất
Nếu tỏ tình bằng bài thơ dịu dàng tha thiết nhất
Nàng mủi lòng thơ đâu phải anh?

Nhưng một ngày thơ chết đi không thể hồi sinh
Ngôn từ bị bức tử
Ý nghĩ cũng di căn đến gần nghĩa địa
Tâm hồn chúng ta bị mối ăn

Cứ để thơ làm trang sức rẻ tiền
Như bật thêm một khuy áo
Như bợm nhậu nốc bia tìm mộng ảo
Như thanh lọc đại tràng cần ly muối chanh
Súc ruột.
—//—
Ka
3/2023
Lady in Red
Anatoly Kalugin
(1959.)
Họa sĩ Nga




CÁNH BUỒM TUYỆT VỌNG



CÁNH BUỒM TUYỆT VỌNG
====
Chia tay thôi...
Có gì đâu phải khóc
Hạnh phúc em trao anh có giữ được đâu
Viên sỏi nhỏ giữa lòng sông lấp lánh
Lặng lẽ giấu mình để xóa một cơn đau

Ơi cánh buồm khát gió đến nát nhàu
Tự xé rách mình để buộc đời vào chân sóng
Đường rộng lắm sao người chọn đi trên gai nhọn
Những giọt máu nồng chảy ướt nỗi buồn em...

Người đàn ông già trước tuổi thanh xuân
Nghiệt ngã khước từ ân tình cuộc đời trao tặng
Cây cuối mùa chỉ mọc lên quả đắng
Từ chối yêu thương anh đổi lấy điều gì?

Em thua cuộc rồi
thôi,
hãy để em đi..!
Vầng thiên thạch giã từ ngân hà ánh sáng
Trong kiêu hãnh người lữ hành trám mình vào lỗ đen câm lặng
Một dòng sông tự tử
giữa sa bồi.
---
Ka
3.2019
#KiềuthịAnGiang #ThymiankaThảoNguyên




VỀ ĐI ANH!



VỀ ĐI ANH!
=====
Về đi anh
Về lấp đầy hồn em
Đừng như gió lang thang ngoài xa kia nữa
Những ngọn gió gieo cô đơn thành bão tố
Trút cuồng phong lên nỗi sợ một mình

Về đi anh
Thành phố sắp lên đèn
Hoa Trinh nữ chỉ là hoa xấu hổ
Dòng suối nhỏ rong chơi bỏ mùa mưa gầm rú
Quay ngược chiều về uống cạn thời gian

Chỉ đám lá vội vàng không muốn xanh hơn
Xếp lả tả lên gốc cây mùa Thu cớm nắng
Cây lá bội bạc nhưng tình em dù quá nhiều cay đắng
Vẫn ương gàn ôm ấp lấy mùa xanh

Về thôi anh
Em xâu chỉ khâu dòng thơ cũ đã lành
Đắp bồi lên những ngày tháng muộn
Chim xa tổ nhớ đường bay cuối ngày chập choạng
Muông thú nhớ rừng
Anh nhớ em không?

Về thôi anh
Xa cách mãi sao đành?
Đôi ta sẽ hiền lành thôi hờn ghen cãi cọ
Về đi anh, lấp đầy nhau mặc ngoài kia bão giông vần vũ
Rất có thể ngày mai
Thế giới có chiến tranh!
---
Ka
05092017
#vềđianh
#kiềuthịangiang
#thymiankathảonguyên
(Viết cho ngày sẽ xa, ngày gần, và những ngày hạnh phúc)
#thymiankathảonguyên




TỰA VÀO VAI ANH. VÀ KHÓC



TỰA VÀO VAI ANH. VÀ KHÓC
====
Mệt lắm rồi em muốn nghỉ ngơi không?
Cỏ cây ngỡ vô tình cũng có khi cần buông thả
Ngừng lớn. Ngừng ra hoa. Ngừng hiến dâng lặng lẽ
Ngừng yêu thương để người thấy, ta cần

Mệt lắm rồi em nhé, hãy dừng chân
Ong thôi muốn bay. Chim biếng lười quên nhặt rác
Loài người đã chán chường không còn cuồng điên kiếm tìm tích cóp
Ngay cả tình yêu cũng chạm đến điểm dừng

Mệt lắm rồi. Em khoan hãy phấn son
Để tóc ngoan xõa trên bờ vai gánh gồng mệt nhọc
Chỉ một lát thôi. Vai anh.
Hãy tựa vào.
Và khóc
Cơn lũ buồn tìm đến. Một dòng sông

Nếu mệt quá rồi. Đừng cố nữa. Được không?
Đừng thắp lên ngọn đèn trong đêm bằng phao dầu sắp cạn
Trong bóng tối đến thiêu thân còn chập choạng
Em tìm chi ánh sáng. Cuối con đường?

Nếu mệt rồi. Hãy ngồi xuống, thật ngoan
Đừng soi gương và lôi bóng mình ra, cãi cọ
Khi cây cỏ đã gập mình trước gió
Hãy dịu dàng và đậu xuống.
Vai anh.
----
Ka
3520
#ThymiankaThảoNguyên #KiềuthịAnGiang
Bây giờ đi xe đạp phải có sức. Chỉ bọn già yếu lười biếng và nghèo túng mới đi ô tô thôi. Giời ạ. Nemo thì chỉ dám nấp trong gầm xe để tránh nắng.




Nếu ta về…



Nếu ta về…
—//—
Nếu ta về. Thành phố đón ta không?
Hay những con đường đã thay tên. Hàng cây không còn bóng mát
Đường Cổ Ngư mượn ta nụ hôn đầu trong trắng nhất
Ta lơ ngơ tìm cuối bãi sông Hồng

Mẹ vẫn còn. May thế. Chỉ còng thêm
Vai áo co ro ngót đi vì chất chồng bao gánh nặng
Sân vườn rộng lá rơi dù chưa mùa lá rụng
Ngó góc quanh nào kỷ niệm cũng ùa ra

Nếu ta về… ngày ấy là bao xa
Mà thắc thỏm như sợ ngày mai. Thì đã muộn
Ôi nỗi nhớ tưởng vùi sâu vào đất mịn
Chỉ cơn mưa phùn là bật gốc chui ra

Nếu ta về. Nhài sẽ nở vì ta
Giàn mướp đơm hoa vàng tươm rủ rê cánh bướm
Ta sẽ hái sao trời linh đình trên sân thượng
Tìm ngã tư xưa hôn lại tình đầu

Xa quá rồi quên cả mùi hoa ngâu
(Trách chi có người còn không hình dung mùa hoa sữa)
Hôm nay giữa chiều mưa người xa xứ
Nỗi nhớ quê hương nhàu nhĩ. Lại quay về.
—//—
16323
Ka





Khi ta già



Khi ta già
—//—
Khi ta già là khi bắt đầu sợ tàn phai
Soi mắt mình nhận ra không còn ngông cuồng như trước nữa
Con tim vẫn cứng đầu như ngựa hoang không ai cầm cương được cả
Dại khờ yêu

Ngày ta già tóc vơi như nắng hè rơi lúc sang chiều
Trái tim đắn đo trước quá nhiều điều cám dỗ
Đi hoang một lần cũng nhiều đêm mất ngủ
Trốn chạy mình cả trong mơ

Ngày ta già áo thôi tươi màu sợ rực rỡ hơn người ta
Mắt bớt lanh đen ngại nhìn đời sâu sắc quá
Đến nụ cười cũng ky bo không muốn dành cho quá khứ
Sợ người cũ tham lam lại tưởng vẫn nặng lòng

Ngày ta già tất cả bỗng trống không
Hồng không nở hoa chỉ toàn gai trước cửa
Một bà già nhăn nheo khâu tim mình bằng muôn vàn mũi kim độc địa
Ngừng lên da non

Ngày ta ngừng yêu trái đất sẽ hình vuông
Bốn góc bằng nhau đổ đầy toàn giông bão
Một bà già viết thơ tình trên ngực áo
Bằng dấu son môi
Vâng
Ngày ấy. Ta già…
—//—
Ka
1432923




Tựa vào đau thương



Tựa vào đau thương
—//—
Hạnh phúc phù du vốn là thứ không bền
Chẳng ngân hàng nào chọn làm tài nguyên thế chấp
Không có nấc thang nào đo giá trị hạnh phúc
Càng không có cơ quan gắn mác bảo hành

Phải chăng chỉ là rủi may như con cá va vào bắp chân
Ta nhanh tay vớt trước khi có ai vồ bắt mất
Cũng có thể đó là quả ta gieo từ kiếp trước
Hạnh phúc là thứ không mua cũng không hối lộ được bằng vàng

Đâu phải cứ tử tế hay cúi gặp người là hạnh phúc ghé thăm
Cũng không thể cầu xin van nài đò đưa bằng nước mắt
Nhưng có khi giữa mịt mùng khổ đau chồng chất
Phía cuối con đường ánh sáng bỗng hiện ra

Dù thế nào thì hạnh phúc cũng đơm hoa
Dù phải bón chăm đôi khi bằng rất nhiều đớn đau tủi nhục
Hãy nên nhớ những kẻ vô tri và tâm hồn trơ trơ độc ác
Hạnh phúc sẽ bỏ đi
Dù có lúc đã dừng chân.
—//—
14323
Ka



Góc tù



Góc tù
—//—
Bỗng nhớ về thành phố lúc mù sương
Ta bỗng hiểu vì sao nơi này thường xuyên đói nắng
Những con đường nằm ngoan ôm nỗi buồn như dấu lặng
Bản tình ca vừa viết đã quên lời...

Chắc mùa này hoa sưa nhả mật khắp mọi nơi
Thừa thãi thế còn ai đi nhặt nữa
Chỉ có kẻ đi xa tự đốt mình còn cài thêm than lửa
Bập bùng ký ức đêm…

Nơi ấy có tuổi thơ tôi dù không thật êm đềm
Có những người bạn để dành không dám xài hoang (kẻo rồi rơi rụng nốt)
Những người bạn lâu lâu lại vơi đi một người vì đã không còn thấy hợp
Họ (hay mình?) đã thay lòng trong dòng chảy ngả nghiêng

Nơi ấy có con hồ từ lâu gươm báu đã mất thiêng
Bé như mắt trời mà chất chồng quá nhiều thế tục
Có những tên đường nổi trôi xoay tròn theo vận nước
Có dốc Thanh xuân của thế hệ đã già

Lại nhớ về thành phố thiếu rất nhiều trừ khẩu hiệu, cờ hoa
Và những con người rất xa tụ về sao rời vật đổi
Một Hà nội chất trong lòng quá nhiều Hà nội
Có góc nào còn Hà nội của hai ta?
—/—
Ka
1132023




Thôi thì buông tay…



Thôi thì buông tay…
—//—
Có lẽ nào chúng ta chưa từng yêu nhau
Dù đoạn đường cùng đi đã qua rất nhiều giông bão
Nghi thức tình yêu khế ước nào cũng buộc vào như con tàu sợ lênh đênh một mình trên ốc đảo
Cần ngọn hải đăng

Cứ tưởng bên nhau lâu thế chẳng còn gì phải che chắn nhọc nhằn
Không cần giữ gìn vì đã từng là da thịt
Thấy một người ho người kia còn biết mình đau chờ đến lượt
Còn gì cách ngăn?

Nào ngờ nhạt phai đâu cần phải cố hay tìm lý do biện minh
Một ngày nhận ra nhìn vào mắt nhau không còn tự nhiên như trước nữa
Đến nắm tay cũng quên cũng thấy thừa như mãn Thu còn rắc thêm vài ba tàu lá úa
Nữa là nụ hôn

Người nhường ta lời chia tay sau trùng điệp tủi hờn
Tự đắc cho phép mình đóng vai người cao thượng
Khi không cần nhau thì đến đi mất còn chỉ là tính từ vay mượn
Không vui hơn cũng chẳng mất thêm gì

Người bỏ ta bơi một mình trước biển rộng nhường kia
Mà phao cứu sinh đôi khi chỉ là quăng ra vài lời an ủi
Khi đã cố quên một người là khi không còn gì níu lại
Thôi thì buông tay…
—//—
Ka
10/3/2023




HÀ NỘI NIỀM NHỚ CŨ



HÀ NỘI NIỀM NHỚ CŨ
=====
Vẫn còn một Hà nội ở trong ta
Cứ chạm vào là ùa ra nỗi nhớ
Ta rất đoảng nên giả vờ không yêu nữa
Cứ giả vờ hờn giận. (Giả vờ thôi!)

Hà nội mùa này sưa đã phủ trắng trời
Cây bàng đầu ô vẽ lên trời vòm cây rất thắm
Đêm Hà nội chợt chìm vào sâu thẳm
Hoa sữa thơm vương sau tà áo em mềm

Hà nội mùa này nắng vàng rụng loang thềm
Nàng Bân đòi gió mùa vì nổi cơn đan áo
Mẹ tóc bạc còng lưng ngồi đọc báo
Cha mổ cò bàn phím chuyện đời tôi

Bể nước mưa cũ kỹ trên sân trời
Cây chanh cốm thơm lừng hoa mới bói
Giàn mướp trổ ươm vàng đang mời gọi
Lũ bướm ong mê mải chẳng quay về...

Con biết rồi. Con- đứa trẻ ngủ mê
Đi xa lắm. Để rồi, không về nữa...
Mặc cây bàng mùa Đông nhuộm mình cháy lên thành hoa lửa
Mặc phố nhà mình thành chợ đã lâu

Con biết rồi. Thành phố ấy có gì đâu!
Mà loay hoay cất vào đâu. Nỗi nhớ...
Như chiếc lá giữa đêm trời trở gió
Có một người cùng Hà nội thức. Đêm qua.
----
Ka
7.3.20
#ThymiankaThảoNguyên #KiềuthịAnGiang
(Đêm Hà nội đón em cô vy. Thương. Và buồn lạ...)




TỔ CHIM

TỔ CHIM
—//—

Ngày trước tôi đã thấy những chiếc tổ bằng lá dong được khâu lại rất khéo thành hình cái bồ đài ở sau nhà. Mỗi lần theo bà chủ nhà ra đó cắt lá dong về gói bánh, thế nào cũng nhìn thấy bà hoan hỉ vạch cái bồ đài xinh xẻo ấy mà nhặt mấy quả trứng chim bé tý. Không hiểu sao nhất thiết phải ăn trứng chim. Chẳng lẽ thiếu thốn đói khổ đến vậy sao?
 
Dân làng gọi là bà Tư Hiền, chúng tôi gọi là bà Hai vì bà là vợ hai. Bà và con trai ở gian đẹp nhất, chiếm toàn bộ sân vườn và rẻo đất sau nhà toàn mảnh chum vỡ và đám lá dong gói bánh. Vì có con trai, bà nghiễm nhiên thừa hưởng cả gian thờ có bộ ban thờ sơn son thiếp vàng rất huyền bí và rực rỡ. Tôi và cô em họ lúc ấy vừa vào học vỡ lòng, mũi dãi lòng thòng vẫn chui dưới ban thờ trốn ngủ trưa với tất cả sự ma mãnh pha chút rờn rợn trước những hoành phi câu đối và những bức tượng gỗ sơn phết sơn ta, mắt ông bà nào cũng quắc hết cả lên nhìn rất hãi. Hãi thì hãi, gian ban thờ vẫn là nơi đọng nhiều ký ức nhất của một thời sơ tán.

Đã có bà Hai thì phải có bà Cả. Bà cả lầm lì chân giao chỉ nhuộm răng đen, áo bạc màu đầu chít khăn mỏ quạ. Cô Cả con bà Cả cũng khăn mỏ quạ bạc như đất, chả biết cô bao nhiêu tuổi, chỉ thấy đôi mắt cô tối um và nông choèn như cái thau đồng rửa mặt cô vẫn dùng để rửa rau, vo gạo và hứng nước mưa. Có lần tôi cùng cô em tìm cách lẻn vào trái nhà bé tin hỉn là nơi tá túc của mẹ con bà Cả. Một mùi ẩm mục xộc ra từ bóng tối lờ nhờ. Trên đầu là hai cái sào tre treo lên xà nhà bằng sợi dây thừng lắt lẻo mớ quần áo không biết cái nào cũ mới vì tất cả đều nhuộm nâu đã lên màu bạc phếch. Ngoài hai cái chõng che khép nép nơi góc nhà, gia tài người đàn bà chồng chung chỉ có mỗi chiếc chum rất to. “ Mẹ con nó giàu ngầm, mua vàng cất trong đấy. Toàn quân giả nghèo giả khổ ăn mắm mút giòi”. Bà Hai vừa choe choét quệt dãi trầu, vừa chảnh choẹ, y như “ mẹ con nó” không có bất thứ quyền hành gì kể cả đi kể cả thở, trên mảnh đất người chồng mà bà đã lấy tranh của người ta.

Mẹ con bà Cả âm thầm như cái bóng. Sáng chưa tỏ mặt người đã cắp nón vác cày đi. Tối nhọ mặt người mới âm thầm theo nhau về. Âm thầm củi lửa như ăn vụng ăn trộm trong xó bếp, nếu ánh lửa không hắt lên thì không ai biết là họ đã về.

Bà Hai có cái thú đánh tổ tôm, mà đánh là phải thắng. Bà ngồi xếp bằng trên tấm phản gỗ lim, vừa xỉa bài tanh tách, vừa nhai trầu trèo trẹo, vừa nốc rượu nếp cẩm như người ta nốc coca. Càng chơi bà càng thắng, càng đánh càng lên tay. Mắt bà long lanh, da trắng hồng, miệng tươi màu trầu, môi cắn chỉ. Mẹ bảo, bà đẹp, đẹp lồng đẹp lộn, nên làm lẽ mà bà ngang nhiên thâu tóm cả giang sơn. Chồng chết sớm, bao nhiêu tinh lực của người đàn bà ở tuổi đương soan dồn hết vào bài bạc, ăn nhậu. Lúc nhà tôi chạy loạn đến ở nhờ thì gia cảnh bà đã sa sút lắm rồi.

Bà Hai có tật hay nói nhịu. Mà toàn nhịu thứ ác không à. Bà đứng từ đầu hồi bên này, với sang bên kia, dõng dạc cả xóm nghe thấy: ông Lolz, ông lồl, à ông Luân sang đánh Lonz, à đánh tổ tôm. Bà nhịu, rồi bà cười, thẹn đỏ mặt. Ông Luân chắc như vồ đập, có 8 đứa con, nhà có cái sân rộng đến cả đàn bò nằm còn chưa kín. Ông Luân lõn chõn sang hầu tổ tôm người hàng xóm quá chồng còn mơn mởn xuân thì. Ông chơi để mà thua và cốt được thua, để mà cùng nhau xơi trầu, trà đạo, ngầy ngật trong hơi men nếp cẩm tẩm hoa cúc bà hái nơi góc vườn.
 
Mỗi lần giỗ chồng, bà làm dăm mâm, vật chó, đụng lợn, đều một tay ông Luân cân tất. Bà đứng chỉ huy, bỏm bẻm nhai, nhịu toàn bộ phận sinh đẻ. “tại ngày xưa đẻ bà không kiêng”, mẹ giải thích. Tôi không hiểu sao bà không nhịu cái bàn cái ghế hay con chó con mèo mà cứ nhằm chỗ nhạy cảm và tăm tối nhất của giống cái mà nhịu? Liệu nếu không rờ rỡ xuân thì và chồng không đoản mệnh thì bà có chuyển sang nhịu thứ lành mạnh hơn không?

Bà Hai và ông Luân làm chung hợp tác xã. Sáng bảnh mắt lõng thõng rủ nhau vác cuốc đi. Trưa mới non sào đã ngon ngót rủ nhau về. Hôm nào lỡ muộn hơn, thấy nhà tôi đã đỏ lừa cơm nước, bà giận, mặt như quả táo dầm. Mẹ phải tay đũa tay bát, vừa ấn vừa mời, bà mới chịu, nể chị lắm đấy nhá. Cũng nhờ bà, bố không dám mắng con, “anh đánh mắng con anh thế ngang bằng anh chửi tôi”, bà bảo. Thế là chúng tôi thoát.

Nhà rộng, thu hoạch xong, hợp tác xã hay gửi bà nông phẩm. Lúc thì ngô, khi lại bí ngô, khoai lang. Ngô thì bà cứ hồn nhiên tẽ rang ăn cho ấm bụng. Bí ngô nay bà vật quả ra nấu chè đậu xanh gạp nếp, mai luộc chấm muối vừng. Hợp tác xã đến thì bà bảo chuột tha, thối quả, bà không chịu trách nhiệm. Lần sau đừng gửi lolz, gừi lồl nhà bà nữa. Bà tươi như hoa, líu lo nhịu nhíu nhìu nhìu. Hợp tác cười xoà. Người đàn bà đẹp đầy uy quyền ấy sai khiến được tất cả, dù chẳng bao giờ thấy bà nặng lời với ai. Chẳng hiểu sao, chồng bà, nghe bảo cỡ phú nông địa chủ, lại bỏ tất cả mà đi sớm thế.

Lần giỗ ấy, hết tiền, bà vật ngay con Vện nhà nuôi. Con Vện 2 tuổi, ngữ ấy mà giềng mẻ quạt chả thì phải biết. Nhựa mận thì hơi non, nhưng cứ phải có nồi nhựa mận mới đưa bún. Đêm hôm trước nghe người ta kháo nhau, vừa tổ tôm vừa sôi nổi bàn tán làm thịt con vật hàng ngày mình vẫn cho nó liếm bát liếm tay, vô tư háo hức như ra chợ mua mớ cá cân cà. Con chó cụp đuôi, bỏ ăn, ư ử chúi góc nhà như chó ốm. “Xích nó lại không lại xểnh mất dư lần trước. Bọn này khôn lắm, biết sắp bị thịt đấy”. Bà ra lệnh.

Lúc ông Luân cầm cái chày giã cua đập đánh oẳng một cái vào đầu con vện thì tôi mới hiểu ra cơ sự. Hoá ra họ giết con Vện thật. Tôi thét lên một tiếng, ôm lấy chân ông Luân, lạy van rối rít. Làm sao và ở đâu ra cái sự lạy van ấy tôi không biết, bản năng chăng? Ông Luân hẩy tôi ra, quát: ông lại cho một chày luôn bây giờ. Tha tha cái gì? Tha để chúng ông ăn cám à?

Mẹ kéo tôi ra. Đêm ấy tôi lên cơn sốt. Đêm sau nữa vẫn còn li bì. 4 tuổi tôi biết vét cơm nguội vo gạo đợi mẹ về nấu cơm, nhưng tôi không biết đuổi con Vện đi. Tôi không sao đuổi được. Nên nó khinh tôi ra mặt, ngang nhiên vục cả mõm vào nồi cơm mà ăn cho thoả thích. Rãi chó lòng thòng nhỏ vào đầy trong nồi, tôi cũng không nỡ đuổi. Rồi thì lương tâm bé nhỏ của tôi có vẩn đục không khi cho cả nhà ăn cơm rãi chó, tôi không biết. Giả dụ có, tôi cũng không xua đuổi một con chó chỉ vì nó thèm được ăn cơm.

Bữa thịt chó kinh dị ấy tôi không ăn, có lẽ cũng không ai cho đứa trẻ con ăn thịt chó vì nó nhiều đạm. Mẹ con bà cả không ăn vì không được mời, dẫu là chồng chung.

Đùng cái mẹ con bà cả chuyển đi. Tin ấy làm bà Hai vừa giận tím ruột vừa mừng như vớ được vàng. Giận vì họ dám có tiền mua đất, mừng vì cơ ngơi này từ nay vĩnh viễn thuộc về mẹ con bà. Bà Cả đi rồi, bà Hai vẫn chưa hết tức, không hiểu mẹ con nó có vàng giấu ở đâu mà bà không biết?
 
Có lần chúng tôi được mẹ cho đến chơi nhà bà Cả. Đất rộng mênh mông, gà lợn chạy toang toác. Nhà tranh vách đất thôi, nhưng đầy nắng. GIàn bầu đang trổ bông, đầu hè lập loè hoa lựu đỏ như tiết. Cô Cả đầu trần cười toe toét, hàm răng chà cau khô trắng như cơm nguội. Lần đầu tôi thấy cô không chít khăn mỏ quạ, lần đầu thấy cô cười. Cô xênh xang đi lại, chân đầy đất, rõ ra người có chủ quyền.

Cô Cả sau đó lấy anh bộ đội đóng quân trong làng, ở rể. Bà Hai suốt ngày tổ tôm, ngày càng nhịu, nhịu toàn thứ bậy kinh lên được. Chú H con bà học trung cấp vỡ lòng xong về dạy lớp 1 trường huyện. Một hôm chú sáng kiến dùng dao găm móc lốp xe bị bắn vào mặt, khoét một mắt. Từ đó chú bị chột.
 
Mẹ năm nào cũng vào thăm bà Hai, dòng dã đến tận bây giờ. Đêm nằm, năm ở. Người ta đã cho mình tá túc những ngày bom rơi đạn lạc. Mẹ bảo thế. “Con mẹ mày nó thảo lắm. Chỉ quên giỗ ông đúng có một lần thôi, cứ xin lỗi mãi. Năm nào cũng vào thắp hương cho bà tiền ăn trầu”. Bà nói, tay quệt quết trầu, òng ọc nhổ vào lư đồng. Cái lư đồng bé tí tẹo sở dĩ vẫn còn giữ được đến bây giờ chỉ vì bà nghiện trầu. Chứ đất đai bà xà xẻo bán hết, hoành phi câu đối rồi tượng thờ lư hương cũng bán sạch. Chả còn gì.
 
Trước covid tôi có về qua nơi ấy thăm đứa bạn học vỡ lòng. Hỏi thăm bà Tư Hiền nó không nhớ là ai. Hỏi chú H thì nó biết, nói hình như vợ chồng bỏ nhau, đất bán sạch chỉ giữ lại một góc xưa nuôi lợn để làm chòi ở. Chú có lương hưu nên không làm gì vẫn sống được. Tôi cũng chẳng nỡ vào thắp cho bà nén nhang. Nợ nần mẹ đã trả cả vốn lẫn lãi, còn gì cho tôi?

(Hôm nay nhìn trên mạng mấy cái hình tổ chim này. Ôi có mỗi cái tổ chim thôi mà cả một dĩ vãng ùa về.
---
KA



HÀ NỘI KHÔNG CÓ MÙA ĐÔNG



HÀ NỘI KHÔNG CÓ MÙA ĐÔNG
====
Hà nội mùa này lạnh lắm phải không anh
Những cây bàng mùa Đông gồng mình đắp cho đời vài ba cuống lá
Màu đỏ vụt qua như vệt son xa lạ
Quệt trên môi nồng mộng mị bóng hình nhau

Hà nội mùa này phố Phái đã phai màu
Hương cốm non phà vào giữa đêm mùa Đông ẩm ướt
Mùi ngô nướng ấm ran cơn mưa phùn sắc ngọt
Bàn tay hong khô đôi má chưa chồng

Giá Hà nội không có mùa Đông
Em sẽ gửi nhờ anh nỗi buồn đêm, rất lạnh...
Anh sẽ là đốm nắng vàng tươi trên phố vắng
Một chút cũng là nhau...
Pha loãng tiếng chuông lòng.
...
Ka
21.2.2019
#KiềuthịAnGiang #ThymiankaThảoNguyên





CON CHÓ GIÀ



CON CHÓ GIÀ
====
Con chó già nằm chắn cả lối đi
Cứ tưởng mình oai phong dù hàm răng rụng hết
Cứ tưởng mình trẻ trung như thời lông còn mượt
Thấy bóng mình như bóng hổ trên tường

Đâu mất rồi hùng hục tuổi cường dương
Thấy em út đi đường là gầm gừ ra chiều khinh bỉ
Nhìn thấy gái là cong đuôi xun xoe nịnh bợ
(Giống y chang lũ đực rựa muôn loài)

Ta bây giở nằm phơi nắng suốt ngày
Gối đầu lên thời gian kệ bà thế sự
Gái non ư? Èo, thịt bò treo dọc thớ
Mút không răng ngậm mãi cũng chua mồm

Mới hôm nào náo nhiệt Mực, Đốm, Vàng
Vện rồi Khoang Bẹc giê hay là Phốc
Hết huy hoàng cỏ hoang như lông rụng
Không gì buồn hơn đã ốm lại rất già

Rồi một ngày ta sẽ chết thật xa hoa
Chết lặng im không cần tin cáo phó
Nếu có kiếp sau lại đầu thai làm chó
Trăm lần vui hơn vật vã làm Người
——
22.2.2022
===
Ka
#ThymiankaThảoNguyên
#KiềuthịAnGiang




Bão khan



Bão khan
—//—
Sau cơn bão đêm qua thành phố bỗng mù sương
Đàn sếu bay ngang xểp hàng hình dấu lặng
Đến chim di cư cũng biết cong mình chờ bão tạnh
Nấp sau đàn tìm hơi ấm chở che

Không hiểu vì sao cứ thấy xót xa
Phố rất đông người mà thành ra vắng ngắt
Chuyến tàu cuối vừa tạt vào ga xép
Chở một người lạc bến. Là em…

Đã dặn mình thôi đừng nhớ để cố quên
Đi ngược chiều những gì từng tâm niệm
Trái tim từ lâu chất đầy toàn định kiến
Có ngóc ngách nào cất giấu nhớ nhung đâu

Tại thành phố chiều nay sương phủ ướt mái đầu
Lục trang sách gặp bài thơ rất cũ
Mang tay ướt hong tình ngoài giông tố
Có cách gì lau nỗi nhớ không hoen?
—//—
Ka
1402023





Tiễn đưa



Tiễn đưa
—//—
Hôm nay đưa một người ra nghĩa địa
Nên ông trời rải tuyết phát khăn tang
Chuông rền rĩ ủi an người đã chết
Đám quạ đen quặp mỏ đứng dăng hàng

Người mãn nguyện nẻo đường trần đã trọn
Đứng ở kia xem thiên hạ thở than
Tôi đếm được có đôi dòng nước mắt
Xót thương người… hay khóc hộ nhân gian?

Kẻ sợ chết rốt cuộc rồi cũng chết
Người ham vui cũng bỏ dở cuộc chơi
Dài hay ngắn tất cả cùng đến lượt
Ga cuối cùng giành giật nữa hay thôi?

Tôi đưa tiễn một người tôi biết mặt
Từng bên nhau một đoạn ngắn trong đời
Lòng thầm hẹn có ngày ta hội ngộ
Trong vòng quay của luật quả luân hồi.
—//—
Ka





Thành phố không mùa Đông



Thành phố không mùa Đông
—//—
Thành phố mùa này không có mùa Đông
Những ô cửa sổ long sơn phơi mình trống hoác
Lũ quạ ham chơi trây lười thôi nhặt rác
Đám liễu dương già xoã tóc giống hồn ma

Thành phố mùa này người quen cũ đã đi xa
Quanh ta rặt những kẻ lạc loài xa lạ
Những giọng nói như gió lùa trên sống lá
Thêm một lần ta mất quê hương

Tin chiến sự chiều nay rất đỗi bình thường
Quân địch quân ta cả hai bên đều tổn thất
Khinh khí cầu rơi giữa đại dương không làm ai chết
Dầu diesel lên giá gấp đôi

Thành phố không mùa Đông chết lịm tiếng cười
Vắng cả hoa tươi bên hiên nhà hàng xóm
Em quấn khăn chỉ chừa hai con mắt
Không uốn mi cũng chẳng phấn son gì

Hẹn nhau hết chiến tranh sẽ đi uống cà phê
Hết chiến tranh những đứa con xa về quê thăm mẹ
Loài người đang rủ nhau di cư lên sao hoả
Không mùa đông
Thi sĩ gặm bánh mì.
—//—
Ka





Đối mặt



Đối mặt
—//—
Rồi đến một ngày anh phải đứng trước gương
Đối diện với chính mình vì chẳng thể nào suốt đời cúi mặt
Con thuyền vẫn buông neo trong những ngày bão lặng
Cơn gió xoay chiều từng bẻ ngược cột buồm anh

Ngày anh bỏ em đi tất cả hồ nước đều đóng băng
Trăng cuối mùa sương không treo trên nóc trời rất mỏng
Thành phố quên tên những ngòn đèn vàng thôi hắt bóng
Viên đá lát đường vụn nát chuyến tàu đêm

Ngày ấy hồn nhiên em đâu biết đến vô thường
Cứ tưởng chỉ cần yêu nhau thôi, thế đã là quá đủ
Đốt hết đam mê ném mình vào bể khổ
Những cơn đau tưởng chừng cắt nát thịt da

Rồi tất cả cũng qua đi tất cả cũng nhạt nhoà
Dù vết thương chưa bao giờ lên sẹo cả
Em chỉ biết tự gồng mình lật sang trang quá khứ
Học cách yêu mình để biết yêu đời hơn

Nếu ngày ấy. Giả dụ thôi. Chúng ta biết thu dọn giận hờn
Ta có hạnh phúc hay không khi biển đời dập vùi đến thể
Em đã chẳng có anh suốt một thời tuổi trẻ
Kinh nghiệm này học để lớn khôn thêm

Vẫn biết một ngày hai ta sẽ ngồi xuống, một lần
Nếu anh cầu xin
em sẽ nói lời tha thứ
Nghĩ cho cùng đâu còn gì cần giữ
Ngày anh đi vải liệm đã may rồi!
30.1.23

Ka
(Đàn bà ấy mà, đừng yêu thì không bao giờ bị phản bội, đúng không chị?)





Người đàn bà trên chuyến tàu tốc hành



Người đàn bà trên chuyến tàu tốc hành
—//—
Chưa bao giờ em để lại gì trong dấu ấn của anh
Ngoài một người đàn bà rất cũ
Người bước vào đời anh trên chuyến tàu tốc hành sắp vào ga xép nhỏ
“Tôi có thể ngồi được không?”

Em ngồi yên
Lặng lẽ đến hiền lành
Đôi môi khép hờ như chưa bao giờ cần mím chặt
Sau lọn tóc là đôi mắt như vừa bị đôi tay nào múc cạn
Cả hồ Thu

Tàu đi rất nhanh và chúng ta cũng thế, mặc dù
Em còn bận giở (rất lâu) một vài trang trong cuốn sách
Anh cũng đọc (rất chăm) cuốn niên giám ai nhét vào trong cặp
(Hồi ấy chưa có iPhone IPad giống bây giờ)

Bất ngờ trên trang giấy ngẩn ngơ
Em làm rơi một giọt gì (hình như) nước mắt
Người thiếu phụ đến bên anh. Và khóc
Trong một chiều mưa
Trên chuyến tàu tốc hành

Chẳng bao giờ em để lại dấu vết nào trong anh
Ngoài buổi chiều cuối cùng trong mùa Đông năm ấy
Nhưng anh ước giá thời gian quay trở lại
Không có cách gì
Để anh đừng lau nước mắt
cho em.
—//—
Ka
29123



NẾU KHÔNG YÊU



NẾU KHÔNG YÊU
—//—
Lại bắt đầu yêu lúc đã hết muốn yêu
Con tim cồn cào tưởng trong mình có ai đang đốt lửa
Thấy gió reo cũng ngập ngừng muốn giơ tay bứng lên tàn lá úa
Lòng tự hỏi lòng chưa biết sợ hay sao?

Yêu một người nào cần suy nghĩ nhiều đâu
Chẳng ai giữ cho tim mình đừng rung lên một lần nào nữa cả
Bài học cuổi cùng chỉ là những con chữ vô hồn chất đầy trong sách vở
Trả cho thày

Yêu một người là bỗng thấy sức mạnh ở đôi tay
Dám nắm lấy tay một người mà vượt qua muôn trùng gian khó
Những trày xước bỗng yên lành như chưa từng có ai làm tim mình máu ứa
Bắt đầu lên da non

Những người sợ yêu là những người yêu đến chết đi sống lại mỏi mòn
Là những người vội yêu cuống cuồng và quên đi cái đầu cần phải lạnh
Nhưng số phận đã an bài cho chúng ta tất cả đều bất hạnh
Bất cứ hoàn cảnh nào
Nếu chọn cách không yêu.
—//—
29012023
Ka



Em có về?



Em có về?
—//—
Em có về xứ Bắc với anh không
Nơi ấy mùa này đang vào kỳ rét ngọt
Hoa sữa ủ suốt những ngày nắng rót
Gặp Đông về ào ạt nhả mùi hương

Em có về hái lộc đẫm cành sương
Đêm trừ tịch phố phường nằm im mơ tiếng pháo
Mẹ thắp nén hương giữa bốn bề chao đảo
Sương khói mơ hồ mà ấm cả lòng son

Em có về trời đất vẫn vuông tròn
Khit khịt úp nhau như hình lồng với bóng
Như anh với em. Như cao trời rộng biển
Sông núi nào cách biệt mấy mươi năm

Em sẽ về…
Chỉ để viếng thăm
Để lại ra đi như người tình rất cũ
Ngay cả vậy liễu vẫn cây liễu rủ
Tóc phơi sương gộc cội đợi em về.
—//—
Ka




Vô đề



Tháng Giêng giặt chữ đầu sông
Vuột tay đánh mất theo dòng nước trôi
Nghênh ngang tướng vớt được trời
Nào ngờ thả chữ trôi xuôi. Rồi về.




Mùi hương trầm



Mùi hương trầm
—//—
Mùi hương trầm phảng phất nơi góc nhà
Mảnh vườn ấy lâu rồi không vun xới
Mùi ký ức cứ chập chờn che giấu mãi
Theo hương trầm bung mở khoá lòng con

Nỗi nhớ nhà là nỗi nhớ hình vuông
Bốn bề đâu đâu cũng toàn là góc cạnh
Không thể vo tròn không thể kéo dài hay chia đoạn
(Bởi cạnh nào cũng chằn chặn như nhau)

Cũng không thể trốn vào đâu bẩt cứ góc tù nào
Chẳng thể chui chỗ nào ngoài bốn chiều 90 độ
Nhớ nghiệt oan nhốt con vào nỗi nhớ
Những kẻ xa nhà phải chịu án chung thân

Mỗi bận Xuân về lại nhớ Xuân hơn
Không lẽ bởi mưa phùn của mùa Đông xứ Bắc
Hay bởi hương trầm là mùi hương ma mị nhất
Cứ thắp hương lên là nhớ lại xô về

Con biết mình hoài niệm đến u mê
Vẫn mượn mùi hương để chui vào nỗi nhớ
Vẫn giam mình trong hình vuông không ô cửa trổ
Để tựa vào mình trong kiếp sống tha hương.
—//—
Ka
Tết Quý Mão 2023



Những nhà thơ



Những nhà thơ
—//—
Cắt tiết thơ không hề ra giọt máu
Như thể là thơ đã chết rồi
Thơ chết lâm sàng không còn sự sống
Ngay khi chào đời thơ đã mồ côi

Những kẻ làm thơ có bao giờ sám hối
Nhà thơ luôn tự hỏi
Thơ viết ra chất đầy như rác thải
Hội chứng vật thơ xúc chữ chôn hình

Đừng tưởng thơ không biết tủi thân
Không có lương tri nên tha hồ hè nhau banh da móc thịt
Cơn đau đẻ có thể vuông tròn quái thai hay dị dạng
Mà hầu như chết non!

Trong đống phế thải của tâm hồn
Thơ đứng số một
Người hót rác chọn dị dạng bốc mùi nồng nặc nhất
Trao giải
Vinh danh!
Nào bạn
Chúng ta cùng tranh nhau đi mổ thịt
Thơ.




Mặt nạ



Mặt nạ
—//—
Tôi thích họ/những người quanh tôi, suốt đời đeo mặt nạ
Những kẻ kiệm nụ cười, bức tử niềm vui, và những kẻ mọn hèn không trao niềm tin cho ai khác
Giấu mặt dưới khẩu trang

Tôi sợ mai này khi dịch bệnh hết nghênh ngang
Người ta không còn gì che đậy nữa
Dưới những gương mặt không điểm trang
Toàn điều trần trụi

Tôi cần thấy nụ cười
Tôi khẩn khoản niềm vui
Tôi khát khao chân thật
Nhưng những người mà tôi đã gặp

Giả dối đến rùng mình
Từ khi thế giới phát minh ra dịch bệnh
Tôi thấy mình
Hồi sinh.
-//-
Ka


MÙA ĐÔNG VỪA ĐI QUA

 MÙA ĐÔNG VỪA ĐI QUA

—//—
Có một mùa Đông vừa bay qua Hà nội
Tiếng mẹ lăn dài trên mái ngói
Đêm nay trời trở lạnh rồi!
Đấy là những ngày mưa phùn rét lạnh thâm môi
Lũ trẻ nhà quê đốt rơm bên ruộng rạ
Mùi chuột nướng thơm linh đình sang cả
Ấm cả hoàng hôn
Lũ trẻ thành phố phong lưu hơn
Mua bịch xôi cho ấm bụng
Quả bàng chín nằm im trong cặp sách
Xoe mắt nhìn
Mùa Đông đến thật nhanh
Chỉ nhờ đợt gió mùa đông bắc
Nó luồn vào xương cắt da cấu thịt
Đuổi thế nào cũng không đi
Những đứa con xa chẳng nhớ chút gì
Chỉ đọng lại gió mùa đông bắc
Đến mùa phùn cũng còn nặng hạt
Hong khô rồi còn dột đến hôm nay…
—//—
Ka
18/1/2023
Nguyễn Thế Việt và những người khác

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang