MÀU SON KÝ ỨC




Vẫn hoa sữa chùm thả xuống trời đông

Ấm son nóng màu môi thơm ký ức
Thành phố mỏng đèn mù đêm khất thực
Em đâu rồi....?
Ta bỗng hóa sương rơi...

Cứ nhói lên 

nhói lên đến chơi vơi
Đêm sâu thẳm dìu ta vào nông nổi
Ngày ta về
tất cả đều thay đổi
Gót chân thầm in dấu lối chưa quen

Cũng có thể nơi này em, 

em đã dừng chân
Con ngõ lạ choàng lên thao thức quá
Thành phố của em. 
Mà em, xa đến thế!
Bàn tay nào chới với giấc mơ ngâu

Đêm không em

bỗng khát ngọn suối đầu
Cơn giông nhớ tạt hồn
mưa hắt xối
Hoàng lan cháy một vệt trời Hà nội
Có một người lạc giữa vết son em.
____
Thym
24.02.2015

CÚC HỌA MI



Đóa Cúc họa mi cuối cùng đã nở sau đêm
Hoa cô đơn đến lặng thinh ngại một mai người biết
Màu trắng hư không nỡ làm ai bật thức
Trong cơn mơ vô tội vụng về

Sao không Dã quỳ vàng giục giã lối đi
Hay Thủy tiên lả lơi góc vườn nài van ong bướm
Bông cúc xanh xao giấu tình yêu tội nghiệp
Tình đơn phương nhỏ máu xuống sân nhà

Có loài chim chỉ một lần cất tiếng hót kiêu sa
Xuyên gai nhọn ngập vào tim man dại (*)
Ai bảo khiêm nhường khi đã tròn niềm nông nổi
Một lần yêu là nhận án chung thân

Biết là đau sao vẫn cứ yêu tin
Mặc người đã quay đi chỉ màu hoa bỏ lại
Trắng đến mênh mông đến tận cùng sợ hãi
Yêu một lần mà bằm nát đời nhau...

Trót một lần là trót đến ngày sau
Cúc họa mi tự nhuộm mình để cố tình quên đi dĩ vãng
Nếu ngày mai hoa đổi màu tươi như máu tắm
Là màu tim ai nhỏ máu trên hoa...
---
Ka
Đêm mùng một Tết.
Mất ngủ vì trà đặc.


Chú thích: (*) Một hình ảnh đẹp nhất trong cuốn tiểu thuyết Tiếng chim hót trong bụi mận gai (nguyên gốc The Thorn Birds) là tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nữ văn sĩ người Úc Colleen McCulough, được xuất bản năm 1977.

ĐÊM TRỪ TỊCH



Ta cũng lên chùa mà chẳng biết cầu mong
Vải càn khôn (*) đo xong chợt nhận ra áo đời may quá chật
Đêm trừ tịch những mảnh mầu đã ghép xong bức tranh vô thức
Ta thấy gì trong quầng sáng vô ưu?

Gạt những nụ cười xô dạt đám rong rêu
Trên đám bùn đen mọc lên chùm hoa cổ tích
Hạt sương đọng sau một đêm viễn thực
Lăn về đâu khi hết cuộc người rồi?

Tấp tểnh dòng trôi vệt số phận nhỏ nhoi
Những khát mong ngược xuôi biết ngày mai có ai người trả nổi
Câu kinh sẽ xóa mờ vòng xoay tội lỗi
Người cầu xin gì trong vô hạn lòng tham?

Vuông vải càn khôn (*) co kéo đúng ba gang
Loay hoay dọc ngang còng lưng dốc đời trĩu mỏi
Trên vai cong gánh gồng hai dấu hỏi
Hạt bụi trần rơi giữa chuyến đò ngang...


----
Ka
Đêm giao thừa 
18022015

Chú thích: (*)
Càn Khôn: Là tên hai quẻ Càn và Khôn trong bát quái (tám quẻ) gồm: 

Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài.
Càn tượng trưng cho Trời. Khôn tượng trưng cho Đất.
Vậy Càn Khôn là Trời, Đất, Vũ trụ.

DIÊN VỸ


Quảng trường Alexander sáng nay

Một mảnh mùa đông vừa tạt qua, rất vội

Tiếng chim như một nụ hôn bối rối

Rơi như ai vừa thả xuống sau nhà...


Diên vỹ thôi buồn trong màu tím phớt qua

Nở chẳng vô tình trên màu toan khổ hạnh

Van Gogh đâu rồi?


Đài hoa thôi lấp lánh

Vồng chuông ran trên chót đỉnh nhà thờ...


Những chuyến xe người đổ khách xuống thờ ơ

Những nụ cười tan ra trong làn sương buổi sớm

Mây quên buông trong tận cùng lười nhác

Lời yêu trao nhặt lại cũng vênh ngày...


Đã xong rồi những yêu dấu lắt lay

Se sẽ nở sau đêm

Trong đắm say ảo giác

Lòng dũng cảm chưa bao giờ rẻ mạt

Trao cho người hèn nhát.

Đóa hư không!


Nở đi hoa dù sắc tím nồng êm

Đang lả tả xói mòn nhan sắc

Van Gogh chết

Diên vỹ đời rao bán

Còn lại gì khi người đã quay lưng?

---

Ka

Bcn. 082014

BÁNH CHƯNG TÂY

banhchung
Bánh chưng tự gói! :)

Bánh chưng xa xứ


Thymianka Thảo Nguyên
Bài đăng trên Diễn đàn Forum (Paris)



Hàng năm cứ đến mùa Giáng sinh, khắp các cửa hàng châu Á mình lại bắt đầu bán lá dong. Không biết bởi những tấm lá dong được nhập từ quốc nội ấy mà lòng người xa xứ bâng khuâng tết, hay vì bâng khuâng tết mà người ta mong ngóng những tấm lá dong, hương vị của tết Việt?
Lá dong đóng đá thật ra được bán quanh năm. Nhưng thứ lá công nghiệp ấy tuy sẵn và rẻ nhưng không được các bà nội trợ ưa dùng, vì màu bánh cứ luộc lên bàng bạc như một góa phụ buồn, mà khi bóc ra, lá cũng vỡ từng mảng bám vào bánh trông mất ngon. Chưa kể, mùi bánh cũng thiếu đi sự nồng nàn quyến rũ. Thế mới biết, phàm cái gì đã sẵn thì hình như bao giờ cũng rẻ... và đều mất đi sự quý giá, như quy luật của muôn đời.
Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang