BÀI THƠ TRÊN CÂY THẬP GIÁ

*


Người bỏ ta một mình về phía trống không
Để lại nơi đây khoảng trời rụng đầy hoa khô. Và nắng
May còn có mùa đông xác xơ bụi cây cúc đắng (*)
Kiên nhẫn đứng chờ mà chẳng biết chờ ai...

Phía cuối con đường ta tuột tay thành thử mưa rơi
Người nhặt lên để lòng mình trôi vào mùa giông bão
Điều kỳ lạ chỉ một lần hiện hữu
Mưa phía không người là nắng phía không tôi

Con dốc quá dài hờn giận chưa kịp khô môi
Chỉ khúc sông lạc dòng lặng trôi về miền hư ảo
Không ai biết dưới dòng sâu triền cát thẩm thấu đầy vết bão
Tự ủ ấm cho mình bằng nhợt nhạt ngàn sao...

Người chẳng hồn nhiên ta tự cấu mình đến quặn đau
Tự hôn lên vết thương để xung quanh còn vờ đang nhộn nhịp
Sau ba đêm trong hang sâu Chúa nhân từ thôi trầm mình ẩn náu
Không hồi sinh ta còn lại những gì?

Thôi thì dang đôi tay trụa trầy đóng lên cây Thập giá từ bi
Ta gánh trên vai ta đủ trăm năm. Không, ngàn năm - khổ nạn
Phía cuối con đường bóng người như sương mê sảng
Ta vẫn còn trông theo
Se sẽ một làn hương...

---
Ka
30.05.2015

Chú thích: (*) Cúc đắng là tên gọi khác của hoa Dã quỳ

YÊU LẠI MÙA ĐÔNG





Đã bắt đầu tạm biệt mùa đông

Tạm biệt những ngày quấn khăn cho hàng cây trong phố

Trời đã ửng hồng từ bao giờ chẳng rõ

Thủy tiên no nê tình tự mặt trời



Bầy sẻ lanh chanh trên mái ngói nhà ai

Giật mình tiếng chim trong veo góc phố

Em mỏng đi vì xống áo bay vèo quá nửa

Sáng nay, nắng ai pha đậm một sắc nồng...



Hoa đa nghi giấu nụ sau cành không

Giả vờ ngủ mặc mùa đông góa bụa

Có một người muốn chung tình mà chẳng tình chung được nữa

Sờ tay lên lớp vỏ sần sùi...


Ngày mai hoa sẽ vươn chồi

Chẳng có gì bắt ta đừng mở lòng ra đón nắng

Chẳng cớ gì bắt trời xanh một đời câm lặng

Như dòng đời sau những khúc ẩm ương



Tháng 3 đã gióng lên hồi chuông

Tờ lịch tháng 3 đang bấu víu trên tường

Thôi xong rồi mùa đông xám buồn cô đơn ngấm nước

Chưa kịp vắt mình yêu

đến tận cùng tâm sức


Ta vừa nhận ra mình...

Muốn yêu lại mùa đông...

---

Ka
28032015

CÚC HỌA MI



Đóa Cúc họa mi cuối cùng đã nở sau đêm
Hoa cô đơn đến lặng thinh ngại một mai người biết
Màu trắng hư không nỡ làm ai bật thức
Trong cơn mơ vô tội vụng về

Sao không Dã quỳ vàng giục giã lối đi
Hay Thủy tiên lả lơi góc vườn nài van ong bướm
Bông cúc xanh xao giấu tình yêu tội nghiệp
Tình đơn phương nhỏ máu xuống sân nhà

Có loài chim chỉ một lần cất tiếng hót kiêu sa
Xuyên gai nhọn ngập vào tim man dại
Ai bảo khiêm nhường khi đã tròn niềm nông nổi
Một lần yêu là nhận án chung thân

Biết là đau sao vẫn cứ yêu tin
Mặc người đã quay đi chỉ màu hoa bỏ lại
Trắng đến mênh mông đến tận cùng sợ hãi
Yêu một lần mà bằm nát đời nhau...

Trót một lần là trót đến ngày sau
Cúc họa mi tự nhuộm mình để cố tình quên đi dĩ vãng
Nếu ngày mai hoa đổi màu tươi như máu tắm
Là màu tim ai nhỏ máu trên hoa...
---
Ka
Đêm mùng một Tết.

(Mất ngủ vì trà đặc.)

MÙA HOA CẢI





Cải bây giờ còn vàng nữa không em
Hay ai đã pha màu cho điệp trùng với gió
Tháng Ba đắng tồng ngồng đâm xuyên nỗi nhớ
Thổi qua đồng làm tái cả màu xanh

Màu cải vàng ép uổng đến không đành
Không xanh ước ao không bợt niềm cháy khát
Sao ta nhớ nhau mà úa màu nắng giót
Cải có buồn như vạt nắng chưa hong?

Còn không em khúc lõm giữa cánh đồng
Chưa kịp đầy lên dưới mùa đông khô nỏ
Áo em vàng như chẳng vàng hơn được nữa
Trên cánh đồng bông úa đứng chờ bông...

Tình vừa gieo đã nghẹn giữa mùa đông
Chỉ cải không đành lòng nên cứ hồn nhiên. Mà nở
Ta khép vội những vạt tình lầm lỡ
Bức tranh buồn loang lổ nước mầu phơi...

Sao không khước từ sao vội vã xóa lời
Sao vội hứa yêu mặc cải tồng ngồng vì sợ mình quá lứa
Cải cứ vô tư lóa vàng như nắng tứa
Em cứ vô tình xé tước cả tim người...

Tháng Ba về hoa đốt lửa hong trời
Vệt lõm ta nằm thành vũng từ mùa mưa năm ngoái
Hạt cải đau nỗi niềm cay xé lưỡi (*)
Mắt ai lau vệt cải cuối chân mày...
-----
Ka
Thứ 6, 13032015



Chú thích: Ở châu Âu, người ta trồng cải lấy hạt để làm mù tạt (Senf),
một thứ gia vị được coi là xuất xứ từ Trung Hoa vào khoảng 3000 năm trước.
Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang