MÁU CHẢY HÀ NỘI TÔI


Lá phổi xanh đã bị chọc thủng rồi
Người ta cắt tiết cây để đặt lên bàn nhậu
Những mao dẫn oan khiên phun tràn như suối máu
Ôi đâu rồi Hà nội bình yên?

Đất nước tôi tan nát đến đảo điên
Những giá trị nhân văn như hàng cây bật gốc
Cắm xuống đất những vô nhân bất công và toàn điều oan khốc
Bao tồn vinh bật thốc ngửa lên trời!

Kêu đến bao giờ nát họng người dân tôi
Văn miếu khóc. Rùa vàng võng lưng thồ thêm oan hận
Tung tóe rêu phong lõa lồ Ô Quan Chưởng
Gươm báu mất rồi. Sông nghẹn đỏ dừng trôi...

Người ta chặt cây hay chặt đứt lòng người
Cây cũng có linh hồn. Cây cũng có trái tim. Chẳng lẽ người vô tâm vô tình vô nhân tính?
Đốn một gốc cây không cần đến một ngày. Cây gục

Nhưng xây một vương triều
Cần đến mấy ngàn năm?
---
Thymianka Thảo Nguyên
(Berlin) 20.03.2015


Đăng trên báo NV.de:http://nguoiviet.de/nv/modules.php?name=News&op=viewst&sid=32180 

VỀ LẠI





Phải em như bóng con tầu không anh
Mà ai bắt anh suốt đời làm sân ga đứng đợi
Em chạy trốn suốt hai chiều rong ruổi
Khi quay đi vẫn gặp mắt ai nhìn...

Em là người đàn bà kiêu hãnh đến vô tình
Vờ vĩnh mãi đâu hay một mai ta mắc nợ
Em mắc nợ em.
Mắc nợ lời thề.
Chẳng còn gì ngạo nghễ...
Chợt nhận ra khi lỡ một ga rồi...

Anh lợm lỳ giữa bề bộn ngược xuôi
Tự vá cho mình niềm đau mãi không bao giờ lên sẹo
Như tình yêu chưa bao giờ đánh tráo
Một lần thôi mà đầy đọa gửi trao

Có bao giờ em ngoái lại phía sau đâu
Em cứ đi qua nhiều miền cứ mơ về những chân trời hào hoa lấp lánh
Khi phía sau lưng vỡ tan tành ảo ảnh
Chuyến tầu vét sau cùng là bừng tỉnh cơn mơ!

Anh chẳng phải khạo khờ chẳng phải ngu ngơ
Sao lại là sân ga suốt đời toàn đưa với tiễn
Một chiều vắng con tầu em lạc bến

Muốn quay về nép bóng lại ga anh...

----
Ka
06032015

CHUYẾN TẦU HẠNH PHÚC





Hạnh phúc là gì? Người hào phóng chúc nhau
Buộc gói nơ hồng vào buồn vui. Bất chấp
Hạnh phúc mầu gì mà mười hai bến nước
Ì oạp trôi trên mải miết cuộc người?

Những kẻ đủ đầy mang hạnh phúc ra phơi
Trên hả hê, trên xác cong những nài van khổ hạnh
Mặc đằng kia có người khóc trong câm lặng
Hạnh phúc đâu rồi sao không đến ghé thăm?

Hạnh phúc là gì sao người cứ khắc thầm
Thêm bớt. Vầy vò. Véo bù
một dáng hình hạnh phúc
Cao thấp béo gầy ngày đêm mô phỏng
Tạc không xong mà nước chẩy qua rồi….

Cứ đuổi theo nhọc nhằn tựa giấc mơ trôi
Khát khao những điều chẳng của mình. Như thế
Cái mất rồi là nỗi đau khôn xé
Nhận ra khi hạnh phúc đã xa rời!

Hạnh phúc là Mình chỉ biết với Ta thôi
Một góc là nhau chẳng cần ai biết đến
Không khoa trương không cần trao vương miện
Không định giá tiền cũng chẳng bán hay mua!

Hạnh phúc không vô biên cũng chẳng đến tình cờ
Hạt giống nhỏ cho người biết chăm cây biết đợi ngày ra quả
Tấm da lừa kéo co người đời bon chen giằng xé
Người ấm đôi chân. Kẻ khác sẽ lạnh lùng...

Chuyến tầu tốc hành chở hạnh phúc vút nhanh
Khi nhận ra đã không còn ai check vé
Lượt khứ hồi chỉ còn "giá như" "ước gì"... Và khát khao ngoại lệ
Nên suốt đời ta....
Hạnh phúc cứ đi tìm....
--
Ka
07032015

MÙA HOA CẢI





Cải bây giờ còn vàng nữa không em
Hay ai đã pha màu cho điệp trùng với gió
Tháng ba đắng tồng ngồng đâm xuyên nỗi nhớ
Thổi qua đồng làm tái cả màu xanh

Màu cải vàng ép uổng đến không đành
Không xanh ước ao không bợt niềm cháy khát
Sao ta nhớ nhau mà úa màu nắng giót
Cải có buồn như vạt nắng chưa hong?

Còn không em khúc lõm giữa cánh đồng
Chưa kịp đầy lên dưới mùa đông khô nỏ
Áo em vàng như chẳng vàng hơn được nữa
Trên cánh đồng bông úa đứng chờ bông...

Tình vừa gieo đã nghẹn giữa mùa đông
Chỉ cải không đành lòng nên cứ hồn nhiên. Mà nở
Ta khép vội những vạt tình lầm lỡ
Bức tranh buồn loang lổ nước mầu phơi...

Sao không khước từ sao vội vã xóa lời
Sao vội hứa yêu mặc cải tồng ngồng vì sợ mình quá lứa
Cải cứ vô tư lóa vàng như nắng tứa
Em cứ vô tình xé tước cả tim người...

Tháng 3 về hoa đốt lửa hong trời
Vệt lõm ta nằm thành vũng từ mùa mưa năm ngoái
Hạt cải đau nỗi niềm cay xé lưỡi (*)
Mắt ai lau vệt cải cuối chân mày...
-----
Ka
Thứ 6, 13032015


Chú thích: Ở châu Âu, người ta trồng cải lấy hạt để làm mù tạt (Senf),
một thứ gia vị được coi là xuất xứ từ Trung Hoa vào khoảng 3000 năm trước.

MỘC LAN





Tháng 3 đã bỏ đi rồi sao?
Trời vẫn rong chơi chưa kịp làm mưa bão
Vội vàng hanh rơi...
trũng đau một góc vườn...

Hoa Mộc lan nhú tròn những vồng nụ dễ thương
Xõa trên tháng 3 bắt đầu từ làn mưa dậy sớm
Eo thon mắt nâu có gì xao xuyến
Quên nỗi buồn trên nóc nhọn mùa đông

Cứ tưởng đơn độc mình nên ngủ giấc cuối cùng
Đâu biết tháng 3 hẹn hò mùa xuân quay trở lại
Tháng 3 có điều gì khấp khởi
Đổ nắng vàng lên nóc phố chợt vui?

Cuối ngã tư nhà mình nơi đèn đỏ vơi người
Cây Mộc lan đã bắt đầu vút lên trời mầu hoa rất thắm
Bóp ngược vào trong một vài điều câm lặng
Mộc lan thành hoa sau cơn khát rạch trời!

Biết mình rồi sẽ tàn và dưới gốc,
hoa rơi...
Có gì vĩnh hằng đâu ngay cả khi đã hết mình trong cuộc chơi quá đẹp
Giơ hai tay níu trời xanh và nắng mơn man ấm
Mặc tình ta phơi trước ngọn gió nồm

Áo đan rồi nàng Bân đòi lại mùa đông
Còn ai thương ta mà gọi người xoay vai nhìn lại
Sợi len hồng như dòng sông chẩy mãi
Dằn lòng sao đành
Mùa nắng đã quên xanh...

Nên Mộc lan cong mình tách vỏ mong manh
Hoa biết đau không, dặn lòng nhớ mùa đang chẩy khô dòng nhựa
Hay ta cứ chờ thôi...
...dẫu ngày mai không thể chờ thêm được nữa

Cọng thơ buồn tơi tả vẽ lên tranh...
---
Ka
15032015

Ở BIỂN



Chỉ sợ trời cứ biếc mãi khúc xanh thôi
Làm ta dối lòng yêu thêm chút nữa
Chỉ sợ đông tàn nắng lên dụ mời ngoài cửa
Chân không ngoan nằm dưới gầm bàn

Chỉ sợ người tử tế và hiền lương
Muốn tránh xa cũng không đành lòng xa lánh
Chỉ sợ người cứ đa tình với một người mà tim không tròng trành sóng sánh
Ta loanh quanh bên bãi cạn làm vui

Chẩy đi sông ơi, có đáng gì bến đục lẻ loi

Quẫy trôi đi và tung lên bọt đời mê mải
Sống ở biển và sinh sôi từ biển
Mà sao ta chết giữa ao vùi!

Khôn lớn tự mình biết đón nhận buồn vui
Mạnh mẽ từ khi biết đối đầu sự thật
Loanh quanh nhốt trong lồng đời chật hẹp
Quặn lòng đau ta chặt cứa tim mình!

Chỉ sợ người độ lượng khoan dung
Xanh thẳm như trời và tận cùng như biển
Chỉ sợ đắm say dịu dàng dâng hiến
Ta làm sao ra được biển khơi!
----
Ka
16032015

NGƯỜI NHẶT NẮNG CUỐI MÙA



Đi nhặt nắng cuối mùa

Lại gặp ngày giông gió

Người đi hay mây đi

Trên nóc trời sắp đổ



Gặp một mùa xuân hờ

Nắng hờn không đợi nữa

Nheo nheo khóe nâu giòn

Tóc gầy đi quá nửa



Nhặt nắng để làm gì

Khi đông còn ngái ngủ

Xuân đến người thiên di

Dốc buồn vào hành lý



Có một người say nắng

Phơi hồn dưới trời mưa

Lòng như bông bọt biển

Hong mãi mà chưa khô



Thôi thì gom nắng lại

Đổ vào dốc sương mù

May ra đời còn lãi

Dăm ba vần thơ thô !

----

Ka

15032015
Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang