Thơ là lửa
Ai dính vô rồi cũng chết thiêu....
(Trần Trình Lãm)
Người bỏ ta khắc khoải giữa cơn giông
Mưa đến sớm
Hắt lòng ta rất vội
Lá bên đường ngủ vùi trong hấp hối
Chỉ có ta...
Sũng sượi mộng hoang đường
Người dịu dàng hóa trắng một trời sương
Dăng lấp lóa trên dòng sông chấp chới
Nước rất trong mà em thì ít nói
Chỉ mình ta câm nín quá lâu rồi!
Người của ai?
Mê đắm nét môi cười
Nghiêng đến vỡ đôi vai gầy hắt nắng
Mắt em chan mạch suối nguồn tưới đẫm
Rơi xuống đời.
Ta vẫn khát khô trôi...
Người của ai?
Mực thước đến xa vời
Ta với mãi đến kiệt cùng sức lực
Đêm giêng hai gió xô mùa quăng quật
Cơn giông tình đổ nhớ xuống khô môi
Người của ai
Xa hút mãi hình hài
Mang thơ đốt thiêu hồn ta thành lửa
Nghiêng Sông em
Hắt dòng vào biển nhớ
Dập tắt nguồn cơn cháy lốc đi em...
_____Thym
14012014
Là ai chứ tớ không có làm cho Thymianka như thế này nha:
Trả lờiXóa"Người của ai?
Mực thước đến xa vời
Ta với mãi đến kiệt cùng sức lực". Heeee! Chúc một vui vui mãi chứ như thế này nghe!