Phải em như bóng con tầu không anh
Mà ai bắt anh suốt đời làm sân ga đứng đợi
Em chạy trốn suốt hai chiều rong ruổi
Khi quay đi vẫn gặp mắt ai nhìn...
Em là người đàn bà kiêu hãnh đến vô tình
Vờ vĩnh mãi đâu hay một mai ta mắc nợ
Em mắc nợ em.
Mắc nợ lời thề.
Chẳng còn gì ngạo nghễ...
Chợt nhận ra khi lỡ một ga rồi...
Anh lợm lỳ giữa bề bộn ngược xuôi
Tự vá cho mình niềm đau mãi không bao giờ lên sẹo
Như tình yêu chưa bao giờ đánh tráo
Một lần thôi mà đầy đọa gửi trao
Có bao giờ em ngoái lại phía sau đâu
Em cứ đi qua nhiều miền cứ mơ về những chân trời hào hoa lấp lánh
Khi phía sau lưng vỡ tan tành ảo ảnh
Chuyến tầu vét sau cùng là bừng tỉnh cơn mơ!
Anh chẳng phải khạo khờ chẳng phải ngu ngơ
Sao lại là sân ga suốt đời toàn đưa với tiễn
Một chiều vắng con tầu em lạc bến
Muốn quay về nép bóng lại ga anh...
----
Ka
06032015
----
Ka
06032015
https://youtu.be/8OIJKtSB6hg?list=PLInP5ZUQFm3lnO7rlwpGBWWrMwRpsx91S
Trả lờiXóaCon tầu làm khổ sân ga
Trả lờiXóaBao nhiêu bến đợi biết là tận đâu...
Sân ga làm khổ con tầu
Bấy nhiêu bến đợi... không đâu tận cùng...
Nàng viết hay lắm KA à. Nguyễn thích bài Mộc Lan của nàng. Rất tuyệt vời. Cái tâm hồn này trái tim với nội tâm ấy đáng để một ai đó tôn thờ và phụng sự đấy.
Cảm xúc của anh bây giờ nó chùng xuống rồi. Không họa ngay được đâu. Anh chúc nàng tất cả những gì may mắn và bình an nhất.