Đóa Cúc họa mi cuối cùng đã nở sau đêm
Hoa cô đơn đến lặng thinh ngại một mai người biết
Màu trắng hư không nỡ làm ai bật thức
Trong cơn mơ vô tội vụng về
Sao không Dã quỳ vàng giục giã lối đi
Hay Thủy tiên lả lơi góc vườn nài van ong bướm
Bông cúc xanh xao giấu tình yêu tội nghiệp
Tình đơn phương nhỏ máu xuống sân nhà
Có loài chim chỉ một lần cất tiếng hót kiêu sa
Xuyên gai nhọn ngập vào tim man dại
Ai bảo khiêm nhường khi đã tròn niềm nông nổi
Một lần yêu là nhận án chung thân
Biết là đau sao vẫn cứ yêu tin
Mặc người đã quay đi chỉ màu hoa bỏ lại
Trắng đến mênh mông đến tận cùng sợ hãi
Yêu một lần mà bằm nát đời nhau...
Trót một lần là trót đến ngày sau
Cúc họa mi tự nhuộm mình để cố tình quên đi dĩ vãng
Nếu ngày mai hoa đổi màu tươi như máu tắm
Là màu tim ai nhỏ máu trên hoa...
---
Ka
Đêm mùng một Tết.
(Mất ngủ vì trà đặc.)
Em lại thấy run rẩy vì thơ chị again.
Trả lờiXóaChắc chị cũng vẫn bị ám ảnh bời hình ảnh chú chim chọn cái chết xuyên tim ấy...
XóaCũng chỉ là những gì đã qua.
XóaUh, quá khứ sẽ đi qua. Nhưng cảm xúc thì không dễ.
XóaChị viết tiếp đi, thổi cảm xúc vào cuộc đời này.
Trả lờiXóaEm Di lại tiếp nối.
Chị thổi vào chính chị đấy chứ? :)
XóaĐau đến thế này sao...?
Trả lờiXóaThơ này như thuốc phiện, đau đớn và nghiện...
Đau đến thế kia à? :P
Xóa