BÀI THƠ TRÊN CÂY THẬP GIÁ

*


Người bỏ ta một mình về phía trống không
Để lại nơi đây khoảng trời rụng đầy hoa khô. Và nắng
May còn có mùa đông xác xơ bụi cây cúc đắng (*)
Kiên nhẫn đứng chờ mà chẳng biết chờ ai...

Phía cuối con đường ta tuột tay thành thử mưa rơi
Người nhặt lên để lòng mình trôi vào mùa giông bão
Điều kỳ lạ chỉ một lần hiện hữu
Mưa phía không người là nắng phía không tôi

Con dốc quá dài hờn giận chưa kịp khô môi
Chỉ khúc sông lạc dòng lặng trôi về miền hư ảo
Không ai biết dưới dòng sâu triền cát thẩm thấu đầy vết bão
Tự ủ ấm cho mình bằng nhợt nhạt ngàn sao...

Người chẳng hồn nhiên ta tự cấu mình đến quặn đau
Tự hôn lên vết thương để xung quanh còn vờ đang nhộn nhịp
Sau ba đêm trong hang sâu Chúa nhân từ thôi trầm mình ẩn náu
Không hồi sinh ta còn lại những gì?

Thôi thì dang đôi tay trụa trầy đóng lên cây Thập giá từ bi
Ta gánh trên vai ta đủ trăm năm. Không, ngàn năm - khổ nạn
Phía cuối con đường bóng người như sương mê sảng
Ta vẫn còn trông theo
Se sẽ một làn hương...

---
Ka
30.05.2015

Chú thích: (*) Cúc đắng là tên gọi khác của hoa Dã quỳ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang