HAI MƯƠI NĂM ẤY BÂY GIỜ LÀ ĐÂU?




Ngày ấy cách đây đã hai mươi năm.....

Một người lính từ chiến trường đi ra . Anh là người giải phóng Campuchia ,nằm trong đoàn quân chiến thắng ,nhưng vầng hào quang chiến thắng dành cho anh không phải là vòng nguyệt quế như các câu chuyện người ta vẫn viết .

Từ chiến trường anh đi thẳng vào quân y viện ở một vùng biên .Và câu chuyện về "hai mươi năm " không thể lên khuôn nếu ngày đó ,không có một người tìm đến và vác anh ra khỏi nơi mà cái đói và cái khổ cũng ngang với ở chiến trường ,chỉ có điều là lúc này đã yên tiếng súng .

Nhìn đứa em trai vàng võ vì bệnh tật ,kiệt sức vì chiến tranh ,Vũ đã mang Đa về phục dưỡng suốt năm trời cho đến khi thấy em đã bình phục ,anh quyết định để cậu thi vào đại học kinh tế TPHCM. Và chàng trai thoát chết trở về đã không phụ lòng anh, cậu thi đỗ và với điểm số tối đa, đã dành được suất học bổng sang Nga học.

Những năm tháng ở Biên hòa ,Vũ thay cha mẹ nuôi không những Đa mà cả một cậu em nữa ăn học bằng đồng lương sĩ quan cảnh sát vừa ra trường của anh .Cuộc sống những năm ấy nghèo đói thiếu thốn trăm bề ,nhưng trong gia đình họ Vũ có một thứ không bao giờ thiếu được đó là tình thương yêu vô bờ của mấy anh em.

Đa ra đi ,ngoài quyết tâm sắt đá phải bằng mọi giá giành lấy những gì mà cuộc đời chưa trao tặng, anh còn món nợ đền ơn đáp nghĩa người anh trai đã nuôi và dạy anh nên người.

Nhưng có một điều ngoài anh,không một ai biết, anh còn đi tìm một người con gái ....

Những ngày dưỡng bệnh ở nhà ,anh đã được đọc những tập thư và thơ của nàng .Cô thiếu nữ Hànội tuổi trăng tròn đầy ắp hoài bão và ước mơ ,những tập thơ viết cho một người chưa biết mặt...Sinh ra ở miền quê nghèo Bắc Việt ,quanh năm thiếu đói ,sách vở là thứ xa xỉ đối với cậu học trò nghèo. Những lá thư và những bài thơ của nàng đối với một chàng trai hai bàn tay trắng vừa bước ra khỏi cuộc chiến, là một món quà vô giá mà từ lúc nào không biết ,đã trở thành tài sản chung của tất cả mọi người quen biết Vũ ,trong đó có Đa và cả Long ,người đã làm góp một phần không nhỏ vào cuộc chia ly của những người trong cuộc ,cuộc chia ly kéo dài suốt hai thập niên với một kết thúc chẳng hề như chuyện cổ tích-tức là họ ,nhân vật chính yêu nhau ,lấy nhau và hạnh phúc đến đầu bạc răng long .


Cái kết thúc không có hậu ấy cũng có một phần đóng góp không nhỏ của Đa.

Ngày Vũ ra Hànội công tác, hai anh em đã háo hức biết bao cho ngày gặp "bà cụ non" - biệt danh Vũ gọi nàng . Sau hơn một năm thư từ giấu mặt,Vũ quyết định cho nàng "tỏ mặt anh hào ". Nhưng khi anh trở về Biên Hòa, bầu không khí đã khác hẳn .

Vũ vật vã cho biết nàng đã yêu người khác, yêu chính người mà qua đó, chàng mới biết đến nàng. Đa lồng lên như con thú bị thương, như chính anh mới là người bị phản bội .Hai anh em quyết định không cần nghe đôi hồi gì hết ,và như phản ứng đầy lòng tự trọng của những nam nhi lúc đó ,Vũ không bao giờ gặp lại nàng .


Ít lâu sau ,anh lấy vợ .Đám cưới không có nhẫn cưới cho cô dâu bởi chú rể cũng cũng chẳng thiết mua .
Đêm tân hôn ,Vũ say mèm .Đám cưới của lính cảnh sát nghèo thời ấy không kéo dài .
Đêm ấy , Đa ngồi bên cha mẹ đến sáng .

Đêm ấy ,ngoài Hànội cũng có người sắp ra đi ."Bà cụ non " gạt nước mắt chuẩn bị hành trang xuất ngoại. Gia tài nhỏ bé của nàng ,ngoài những tập thơ mỏng chở cả cuộc đời người thiếu nữ ,còn nỗi đau không sao hiểu nổi ,là tại sao Vũ lại bỏ đi không một lời giải thích .


Nàng ra đi ,những tưởng chỉ là một cuộc viễn du .Ai ngờ vui chân dừng lại lâu quá nên cuối cùng thành cuộc di dân .

Đêm ấy ,âm dương giao hòa .Vũ và cô vợ mới ,giáo viên toán , tượng trời ,đất để 9 tháng sau ,bé Hà ra đời ,ghi dấu ấn mối tình đầu của anh với dòng Sông Hànội mà lúc ấy anh cũng không biết ,sẽ là mối tình duy nhất day dứt suốt cuộc đời anh.

Đêm ấy ,nàng không hề biết, người con trai mang nụ hôn đầu đời của nàng đi mất ,đã đi lấy vợ.

Gió hồ Tây đêm ấy thổi suốt đêm ,đường Thanh niên có chiếc ghế đá bên hồ xô nghiêng .

Hơn hai mươi năm, cũng không thật là dài ,nhưng có những vết thương chẳng bao giờ thành sẹo .Thời gian chỉ làm cho nó nhức tấy mỗi khi nhìn lại .



Người con gái ấy, "bà cụ non "- chủ nhân của những bài thơ ngày xưa ,giờ cũng không còn trẻ nữa .Ở bên xứ người ,đôi khi ,dằn lòng không nổi ,nàng có cầm bút viết lại .Nhưng cảm xúc còn mà câu từ khô cứng .Chữ nghĩa trốn trong cơn lốc mưu sinh và những đời xe không ngừng đổi mới ,những chuyến du lịch đến những vùng đất lạ. Có đôi lần ,mua cho mình những bông hoa cũ ,hương xưa thường mang đến cảm xúc cũ ,nàng có viết đôi bài thơ ".Nụ hôn tuổi 17 " là một trong những bài thơ của hoài niệm, dù nàng đã chôn giấu trong lòng mình mối tình qua những lá thư của một thời trẻ đam mê và cuồng dại .

Rồi một ngày như mọi ngày, bất chợt ,từ bên kia đại dương ,nàng nghe được giọng nói của người xưa .Vũ ào ạt tìm đến nàng sau một phần tư thế kỷ dằn vặt, day dứt và đắn đo .Nước mắt không làm trôi đi cảm xúc .Bão lốc ập đến như một phát súng bắn thẳng vào quá khứ, tất cả người trong cuộc lúc ấy mới biết có quá nhiều bụi che phủ sự thật mà nếu không có một tai nạn thảm khốc ,và nếu không trở về sau tai nạn ấy ,họ không bao giờ được nói với nhau một lần cho thanh thản.


HANOI - năm 198....


Một ngày mùa đông.

"Bà cụ non" đang ngồi học bài thì cô bạn thân ,Hồng Minh phóng xe đạp đến ,giọng hết sức nghiêm trọng :
-Vũ ra đấy ,đang đợi mày ở nhà tao !
Không nói được một lời ,bà cụ non lấy xe phóng theo .Hai cô gái run rẩy đạp xe bên nhau trong buổi chiều mùa đông vần vũ .Rồi ,không chịu nổi ,bà cụ non hỏi bạn :
-Trông Vũ thế nào mày ?
Đáp lại chỉ là một cái lắc đầu nhè nhẹ như cố nén .


Giây phút thiêng liêng tạc vào lịch sử đã đến. Người con trai ,chủ nhân của những bài thơ trao đổi với nàng ,người đã quyết cùng nàng chơi trò ú tim cuối cùng đã xuất hiện ,bất ngờ đúng như trong một câu chuyện đầy kịch tính ,có điều ,chàng lại không hề hào hoa như hoàng tử .Trong chiếc ghế salong bóng lộn ,một xa xỉ của phòng khách ở thập niên hồi ấy, Vũ nhỏ thó ,đen đúa ,uốn éo vặn vẹo như con rắn .Chỉ thiếu cái bắt tay nhớp nháp nữa là giống hệt Uriahip trong David Coderfin. Hai cô thiếu nữ Hà nội kinh ngạc nhìn chàng sĩ quan cảnh sát ngồi ngay đơ với gương mặt si mê đờ đẫn ,không dám tin đấy là người đã viết những bài thơ say đắm lòng người .Hay là không phải? Hay có sự nhầm lẫn nào ?

Lối thoát đẹp đẽ chưa kịp nhen nhóm đã tắt phụt .

Vũ thao thao bất tuyệt đọc vanh vách các bài thơ của bà cụ non viết cho anh không sai sót .Trích dẫn cả từng đoạn thư khiến bà cụ non tuyệt vọng hiểu rằng không còn hy vọng gì nữa, đấy chình là người mà nàng đã viết thư trao đổi suốt một thời gian dài .Vũ còn thuộc thư của nàng hơn cả chính nàng..!

Hai cô thiếu nữ chết lặng khi bất chợt, Vũ gác chân lên bàn, trước cả hai cô ,giữa ban ngày. Thơ vẫn ào ào tuôn ra cho đến khi ,Vũ nhận thấy một điều không thể không nhận thấy là cả hai cô đã gần khóc vì tuyệt vọng và kiên nhẫn .

Vũ lưu luyến ra về ,sau khi đã ba bốn lần mời bà cụ non đi chơi. Nàng kiên quyết từ chối và khi Vũ vừa khuất khỏi hành lang ,cô bạn Hồng Minh òa khóc .Những giọt nước mắt đau đớn như thể chính cô bị mất cắp. Bà cụ non ôm bạn vào lòng, lần đầu tiên tuổi thiếu nữ bết đến một nỗi buồn không sao cắt nghĩa nối ."Tao xấu hổ quá mày ơi !!!" .người nói câu đó là Hồng Minh, người vẫn nhận thư cho bạn, địa chỉ số 71 ,nhà B1 tập thể Nam đồng ,vì nhà cô có hẳn một cái tên để ông đưa thư biết mà tìm đến .

Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó .
Hôm sau ,ngôi nhà nhỏ ở đê La thành lại đột ngột có thêm một vị khách không mời mà đến .Không ai khác ,đó chính là Vũ .


Nhợt nhạt sau một đêm thiếu ngủ ,Vũ cúi gằm mặt ,tay cầm gói quà ,tay cầm cân xoài mua nịnh ,và một lá thư.

"Em ,đây là Long em họ anh ,học trường đại học an ninh vào trong này thực tập .Anh gửi Long cho em chiếc vòng đá cẩm thạch anh mua ở núi bà Đen ,em hãy đeo vào để khi nào gặp lại anh nhận ra đó là M. của anh ."

-Anh xin em đừng nói gì với anh Vũ về chuyện hôm qua .Tại khi anh đến ,Hồng Minh gọi anh là Vũ ngay nên anh không thanh minh .Với lại ...anh yêu em .Anh thật lòng yêu em .Anh yêu em từ khi đọc những lá thư của em....

-Tôi tha thứ cho anh về chuyện mạo danh .Nhưng tôi không thể tha thứ cho việc anh đã đọc thư của người khác .Chỉ yêu cầu anh từ giờ đừng bao giờ đến nhà tôi nữa .

-Anh hứa sẽ không gặp em lần nào nữa ,nhưng xin em đừng nói lại chuyện này với anh Vũ.Trong họ anh ấy là trưởng .Còn đợt thực tập này nếu anh ấy mà trù thì anh coi như đi đứt. Xin em....

Uriahip uốn éo vặn vẹo ,cầu xin nàng. Nàng đã hứa sẽ im lặng và nàng quả thật đã im lặng suốt hơn hai mươi năm .Yên lặng trong oan khuất mà không hề biết chính sự yên lặng ấy và cả những yên lặng sau này nữa ,đã làm đời nàng đã rẽ sang những lối khác .Người ta mất có 2 năm để học nói ,nhưng phải mất cả cuộc đời để học cách yên lặng .Bài học yên lặng đầu tiên mà nàng học được, mãi sau này nàng mới biết là quá đắt .

Còn tên Guida -Uriahip hồi ấy bây giờ đã là vụ phó hậu cần của ngành.. ...Nếu anh ta có đọc được những dòng này, liệu có còn nhớ những gì đã xảy ra ngày ấy ?

Nàng phẫn uất ném túi xoài của tên Guida vào sọt rác. Nâng trên tay chiếc vòng màu nâu kiêu sa cùng lá thư và lời hẹn của Vũ .Nhưng nàng không bao giờ đeo nó bởi một lẽ đơn giản là nó quá nhỏ. Chàng trai vụng về đã không biết mua ,chọn nhầm sang vòng của cổ tay bé gái .Nhưng nếu anh biết ,chiếc vòng ấy nằm trong vali của nàng cùng với những kỷ niệm sang tận trời Âu .Nàng mang nó đi suốt những năm tháng thăng trầm dù có lúc đã phải loại đi rất nhiều thứ ra khỏi cuộc đời .

Chỉ có kỷ niệm là không bao giờ tàn phai...
M- Thymianka

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang