VỀ VỚI MẸ



Con sẽ chẳng yêu ai bằng mẹ
Nhưng điều này con chẳng nói được đâu
Có nói ra cũng toàn điều vô nghĩa
Hay lời nói khô cằn làm mẹ khổ đau...


Mẹ kính yêu ơi, cô đơn và mong nhớ
Con sẽ về, bên mái nhà xưa
Và ngoan ngoãn, con nằm yên bên mẹ
Thấm những vui buồn....
vẫn buổi chiều mưa...

Thơ Exenhin
( Ghi lại theo trí nhớ)



Tháng 7, chưa có khi nào tôi mong tháng 7 đến thế.

Đã bao lần, đứa con xa nhà, kẻ tha hương bất đắc dĩ như tôi, lại về thăm nhà, về với mẹ...

Quê hương là gì nếu không còn mẹ? 


Tóc mẹ đã bạc phơ, mắt mờ đục, lưng mẹ đã còng, dù tuổi mẹ đâu phải đã quá cao? Cái tuổi ấy, ở đất nước này, các bà vẫn làm đỏm, vẫn xống áo đâu ra đấy, hưởng thụ những năm tháng thảnh thơi của tuổi già. Còn mẹ, mẹ của chúng tôi, âm thầm những ngày cuối đời bởi niềm vui không trọn. Lúc nào cũng bề bộn một nỗi nhân gian...

Mẹ ít đi chùa, chỉ hương khói tại gia. Bất cứ khi nào gọi điện về, mẹ cũng nhắc, sắp đến rằm tháng 7 rồi, nhớ viết sớ gửi về để mẹ xin cho... Những tờ sớ mẹ gửi, mẹ cầu, gần trọn một kiếp người, chả biết có giải được nỗi oan khuất nào, có thấu được trời cao, mà sao đến nay mẹ vẫn không trọn cho mình được niềm vui...

Mẹ đẹp, vẻ đẹp nhu mì nền nã con nhà. Da mẹ trắng nõn nà, đâu như lũ con gái lúc nào cũng phải cần chút son phấn mới dám tự tin khi ra đường. Nhớ mãi mái tóc dài óng ả của mẹ tết hai dải sam rồi cuộn lại như vòng nguyệt quế trên đầu. Mẹ rạng rỡ, chả bao giờ cáu hay nặng lời với các con.


Bà ngoại hồi đó vẫn nói: " Con mẹ chúng mày nó gan lắm, khổ đến thế nào cũng cắn răng chịu một mình, cấm có than thở với ai..."


Lại nói về bà ngoại. Chả biết bà hồi trẻ có đẹp không, chỉ biết là trong tâm trí tôi lúc đó, và trong tất cả những hình ảnh còn lưu giữ về bà, bà đẹp như một bà tiên trong truyện cổ. Mỗi lần bà đi xích lô xuống thăm, cả khu tập thể lại kéo ra ngắm bà như một sự kiện. Họ trầm trồ khen bà phúc hậu, bà đẹp, còn lũ chúng tôi thì sung sướng đến ngẩn ngơ vì hãnh diện, và nhất là tha hồ được chén quà. Bà không mua đồ chơi, chả bao giờ mua quần áo. Quà của bà bao giờ cũng là những thứ ăn được và ngon đến nỗi, mấy chị em chúng tôi đều nhất trí: Bà là người nội trợ giỏi nhất quả đất! Nhất là lại vào cái thời cái gì cũng khan hiếm như ngày ấy.

Người ta bảo, con gái giống mẹ. Nhưng sao mẹ không giống bà? Bà ngoại ngày xưa đi tới đâu rổn rảng tiếng chào mời, râm ran cười nói. Bà ngâm thơ, lẩy kiều, đối đáp lượm liền. Bà sống ung dung vương giả dù gia cảnh sau hòa bình sa sút và teo tóp... Mẹ, càng già càng héo hon buồn não. Cả một đàn con, chả đứa nào làm được điều gì khả dĩ cho tuổi già của mẹ được ấm áp. Mẹ cứ ơ hờ một nỗi nhân gian, thân xác ở trần mà hồn phiêu diêu ở những nơi mắt người không bao giờ với tới. Những luật nhân quả, những tích đức tu nhân, những nợ nần ân oán... mẹ cứ âm thầm trả cho cái mẹ chả bao giờ vay. Mẹ đã sống cả đời chỉ cho đi, cho đến mức con cái xót xa, họ mạc nghiêng mình kính cẩn, mà sao mẹ nhận về toàn những trái ngang?

Riêng mặt trời, chỉ có một mà thôi
và mẹ em, chỉ có một trên đời...


Ngày đó, có lần tôi, đứa con gái gan lỳ, bướng bỉnh và ương ngạnh làm mẹ buồn. Mẹ không mắng, không trách móc. Mẹ chỉ lặng im. Còn tôi, ân hận lắm nhưng vốn vụng về, chả biết làm gì để mẹ hiểu lòng tôi. Vừa lúc đó, radio chợt cất lên lời bài hát trên... Tôi cay sè mắt, rồi òa khóc... Nhìn sang, thấy mẹ mắt cũng đỏ hoe... Mẹ đã hiểu lòng đứa con gái dại dột...

Bao nhiêu năm trôi qua, tôi đã vượt khỏi vòng tay mẹ. Xa nhà, chỉ biết nhớ mẹ, nhưng phải đến khi làm mẹ, mới hiểu nỗi lòng mẹ cha...

Lần nào về thăm nhà, cũng vội vàng. Bạn bè hội họp, hết danh lam nọ đến thắng cảnh kia, hết chùa này đến di tích nọ. Ngủ khách sạn đủ các hạng, đủ các quốc gia, nhưng chưa khi nào về ngủ lại với mẹ một tối... Ôi, đứa con vô tình và bất hiếu..!

Mỗi lần về, người mẹ bé nhỏ thêm. Tóc bạc đến độ không thể bạc hơn, và âm thanh giọng nói cũng nhỏ hơn. Mẹ vẫn mạnh, vẫn là cột, là nóc cho bố ấm lòng lúc cuối đời, cho các con có chỗ mà đi về, nương náu những bão giông cuộc đời...

Tháng 7. Cả nhà sẽ làm một chuyến du ngoạn thế kỷ. Sẽ không vắng mặt một ai, sẽ và sẽ...

Nhưng có ai thắp được trong lòng mẹ một ngọn lửa, để mang đến cho mẹ một nụ cười, cho đời mẹ được trọn một lần vui...

Mẹ ơi...!

----
Thymmianka

1 nhận xét:

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang