Có đêm ta mất ngủ
Nằm nghe tiếng lá rơi
Mà ngoài kia trơ trọi
Chênh vênh một mảng trời
Mùa xuân còn chưa đến
Hè cũng đang mải chơi
Mà đời tàn nhẫn thế
Vắng tanh như chết rồi!
Lục bục tiếng đêm thở
Vỡ tan cả đất trời
Xung quanh đêm đặc quánh
Chỉ đêm và ta thôi!
Chăn đắp chồng hai chiếc
Sưởi bập bùng trêu ngươi
Mà sao ta ngấm lạnh
Tê buốt cả tim côi!
Khi biết mình cô độc
Là cô độc lắm rồi
Soi mình vào đêm lặng
Chỉ thấy vầng trăng trôi!
Kiêu hãnh đến ngạo nghễ
Dịu dàng đến quên mình
Ta giận ta không thể
Ngửa mặt than một lần!
Hóa ra trời đồng lõa
Lặng im và thinh im
Đổ bóng đêm lênh láng
Nhè ta mà nhận chìm!
Đêm nay ta mất ngủ
Đập tan một góc trời
May ra còn rụng xuống
Điều gì không giống Người....
Và ta kều trăng rụng
Đắp lên thân đơn côi
Mai vầng dương bật thức
Vữa thành trăng hết rồi...
---
09042015
Ka
(Viết cho người mất ngủ & tặng riêng cho một người)
Đã mất ngủ mà còn đọc thơ Ka thì cầm bằng là... mất thêm nhiều thứ nữa!
Trả lờiXóaCòn có để mà mất là chưa mất hết! ;)
Xóa