(Viết cho ngày ấy, của ngày sau...)
Rồi ta cũng bỏ lại đằng sau
Một vùng đất - đến một vùng đất khác
Đâu cũng là trời xanh ngút ngát
Cũng là sông, là biển, là cỏ hoa...
Mà sao cứ thấy như là
Có gì run lên những bồi hồi sắp mất
Có phải vì trái tim quá nhiều cảm xúc
Mà ta ơi!
Không đủ sức từ ly!
Ở nơi này
Những ngọn gió nói câu gì
Sao vầng trăng như mãi mười sáu tuổi
Và hoàng hôn ngấu màu trời le lói
Tất cả vẫn đây mà...
Sao ta thấy xa xôi...?
Có điều gì như giây phút lìa đôi
Những dấu yêu đã trao
Những bồi hồi sắp cạn
Chạm vào đâu cũng thấy lòng vỡ rạn
Tạm biệt thôi...
Đâu có nghĩa chia rời....!
Phút tròng trành như dĩ vãng tuột trôi
Theo sóng cuộn chờm sâu vào vũng ngực
Chưa xa xôi đâu nghĩa là chưa mất
Sao Từ ly - Hạnh phúc cứ song đôi!
---
Ka
29072014
Đọc thơ em tôi có cảm giác lạ lắm, cứ bải hoải vừa mê đắm, vừa điên dại vừa hoảng sợ, một cảm giác rất lạ.
Trả lờiXóaCám ơn em, lâu lắm rồi mới lại có người dọn cho mình mình món ăn ngon đến dường này, lại còn sang trọng, miễn phí!
:)
XóaLomas: Sang trọng thì chưa biết, những miễn phí thì chắc là không.
XóaBởi đọc thơ tôi, sẽ lấy đi của bạn vô số thứ. Cái nhãn tiền đó là sự bình yên. :)