Là ướt lá non một ngày trôi bất chợt
Là nhúng mình vào trong vũng nước
Mưa.
Gió lại về tơi tả dọc triền đê
Và những con diều đứt dây chao mình trên quầng mây sắp vỡ
Người đi
Người đi như mắc nợ
Chỉ dòng sông là lặng lẽ quay về
Người xa tôi.
Cam lòng đánh cắp niềm vui
Để mặc tôi loay hoay với dọc ngang nỗi nhớ!
Như lá rơi trong tận cùng thống khổ
Trốc đến tả tơi cội rễ trái tim côi!
Tôi xa người
Con đò trôi...
quờ quạng bến không người
Nhặt hoàng hôn bạc màu như xác chết
Chôn vùi.
------
Thym
19032014
Say đắm như thế này, ai có thể cam lòng xa người cho được...?
Trả lờiXóa