TỰ KHÚC



TỰ KHÚC
===
Lá nhiều quá xum xuê thân gỗ cội
Phải đâu nhiều là bớt cô đơn
Phải đâu nhiều là sẽ biết buông
Khi xa lá cành không đau. Không tiếc?


Từ quấn quýt đến tận cùng xơ xác
Lá đương xanh mà tình bỗng dưng vàng
Lá buông mình khỏi tổ ấm thênh thang
Xếp như lá- thảm vàng trên mặt đất

Rồi như lá cuối trời yêu đã tắt
Môi tìm môi mà có thấy gì đâu
Hơi ấm sau cùng cũng kịp nguội từ lâu
Muốn nhen lửa sợ rừng cây táp lá

Muốn gọi nắng mà ráng chiều sập cửa
Sợ tàn lên lay động cả cả cánh rừng
Thôi ta nằm...
Xin người giẫm chân lên
Lòng chắc bớt hả hê trong phút ấy!

Trăm năm nữa biết người còn qua đấy
Nhớ thảm rừng từng lồng bóng trong nhau
Nhớ yêu xưa chưa kịp nụ hôn đầu
Dưới lớp lớp những thời gian đã mục

Trăm năm ạ. Trăm năm. Ta van vái
Đến và đi sương khói cuộc chơi này
Tình đã rụng như mùa Thu đã rụng
Người vẫn ngờ đâu có, cuộc đổi thay?
---
Ka
13.11.2109
#ThymiankaThảoNguyên #KiềuthịAnGiang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang