LÁ VÀ TÔI




Tôi nhặt lên một chiếc lá vàng. Chiếc lá cuối cùng?
Của mùa thu Hà nội.
Những đường gân gầy như một lời sám hối
Loằng ngoằng, vô hồn. Như lằn chỉ bàn tay tôi.....


Lá và tay. Một kiếp sống đầy vơi
Cùng hiến dâng và phụ bạc
Hôm nay lìa đời, lá nằm yên trên đất
Mai đất buồn nhận cánh tay tôi!

Lá sẽ nằm yên. Cũ kỹ, muộn phiền
Bởi muôn đời sinh ra là lá.
Bàn tay tôi xót xa cầm xác lá
Bỗng thấy mình mỏng như lá mà thôi!

Bỗng thấy mình cuồng nhiệt quá tôi ơi!
Rừng rực cháy giữa dòng đời lạnh giá!
Một cơn gió, và một cơn gió nữa
Có làm ta như lá sẽ lìa đời....?

Chút mùa thu Hà nội sắp qua rồi
Tìm chi nữa, tháng ngày luôn vội vã
Chân sục bước trong màu vàng của lá
Biết cho ai dòng cảm tác bồi hồi....?

Lá và tôi. Xào xạc giữa dòng đời
Thương biết mấy mùa thu đang từ giã......
Mai phiêu bạt rồi nẻo đường hai ngả
Biết còn chi để lưu lại, hỡi Người!


...một mùa đã qua....

thu xưa
HN, 1998
Thym



2 nhận xét:

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang