DIÊN VỸ TRONG MƯA



Quảng trường Alexander sáng nay

Một mảnh mùa đông vừa tạt qua, rất vội

Tiếng chim như một nụ hôn bối rối

Rơi như ai vừa thả xuống sau nhà...


Diên vỹ thôi buồn trong màu tím phớt qua

Nở chẳng vô tình trên màu toan khổ hạnh

Van Gogh đâu rồi?

Đài hoa thôi lấp lánh

Vồng chuông ran trên chót đỉnh nhà thờ...


Những chuyến xe người đổ khách xuống thờ ơ

Những nụ cười tan ra trong làn sương buổi sớm

Mây quên buông trong tận cùng lười nhác

Lời yêu trao nhặt lại cũng vênh ngày...


Đã xong rồi những yêu dấu lắt lay

Se sẽ nở sau đêm

Trong đắm say ảo giác

Lòng dũng cảm chưa bao giờ rẻ mạt

Trao cho người hèn nhát.

Đóa hư không!


Nở đi hoa dù sắc tím nồng êm

Đang lả tả xói mòn nhan sắc

Van Gogh chết

Diên vỹ đời rao bán

Còn lại gì khi người đã quay lưng?
---
Ka
Bcn. 082014





KHÔNG ĐỀ 1






Biết mình nằm giữa trời cao

Chung quanh mây chỉ lẫn vào mây thôi...


Biết mình nằm giữa biển khơi

Trăm năm sóng đánh tả tơi dập vùi


Biết mình độc giữa triệu người

Tìm vui một nửa môi cười là sao?


Biết mình... Biết được là bao

Tỉnh ra mới ngộ: Chiêm bao kiếp người!

____

Thym

07022014

VẾT NỨT




Chẳng có điều gì quá lớn lao

Có lẽ chỉ là một vết nứt


Ở trên tường, giữa màu vàng ẩm mốc

Một vệt ngang phạt đứt vô tình


Dưới sàn nhà, vết nứt bỗng mọc lên

Cây cỏ dại lầm lỳ bám vào đất tách


Vết nứt trên tường xô đi ký ức

Vết nứt dưới sàn chọc một mầm xanh


Nếu không có vết nứt đâm ngang

Bức tường có trở thành loang lổ


Nếu dưới chân không chọc lên mầm cỏ

Ta có giật mình trước một hồi sinh?

______


Thym

17022014

TỰ HỌA



Là khi ta tuân phục những an bài

Ngạo nghễ vui để tìm buồn nơi váng cốc


Là khi ê hề những ân tình ẩm ướt

Chắc sẽ hồi sinh một rễ cây khô


Ai vẽ lên mắt mình một hoàng hôn cháy rực đam mê

Không biết giấu đi khát đòi của dòng nham hừng hực


Ừ thì thôi...

Nhỏ nốt giọt màu nóng bức

Khoanh một son buồn cây thập tự ta treo


Ừ thì thôi...

khóa bút,

miết thủng trời cao


Ai đó

vừa trầm mình trên mặt sông đã lặng.

_____

Ka
17022014

MÙA HOA ANH TÚC

Còn đau đến bao giờ và đau đến bao lâu
Khi vết thương lòng không còn ai biết đến
Hoa Anh Túc nhả xong làn hương Á phiện
Như buổi chiều bợt bạt lãng quên


Thung lũng chiều nay mưa đẫm ướt hồn nhiên
Màu hoa chảy như vầng dương cháy đỏ
Sương rất độc tẩm vào từng cây cỏ
Bàn tay nào xoa dịu vết thương?


Trắng đỏ hay xanh? Hồng tím dễ thương?
Hoa Anh túc nở mặc người không biết đến
Dòng nhựa nóng ứa căng màu Bạch phiến
Có cơn đau nào xé rách giống ta không?


Chiều Trung du mây xám phủ khăn hồng
Em váy đỏ rực một trời Thuốc phiện
Em cứa lòng ta. Cây từng dòng nhựa tiết
Cơn khát qua rồi… Ta nghiện nỗi đau rơi


Hoa nở xong chưa nhựa nhỏ máu ngang trời
Người bỏ đi chỉ vết thương ở lại
Bàn tay ai chém lòng ta chảy mãi
Một mùa hoa tái nhợt phía sau người…


---
Ka
14.02.2016





Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang