ENTRY KHÔNG DÀNH CHO ĐÀN ÔNG : CÁO VÀ NHO 2



Lại sắp tết. Việc thì nhiều, kiếm ra tiền chứ không phải không có gì nhưng tính tiêu hoang, đổi di động và mua laptop cùng lúc nên đến tết thì cái ví của cô hình như chỉ cần dùng để chứa các loại

thẻ linh tinh, nó đã bị tinh giảm đi chức năng đựng tiền . Khổ cái tính cô bán giời không văn tự, tết là phải mua hoa lys trắng. Cô yêu hoa. Nhất định hoa là phải màu trắng và có mùi thơm. Cắm vào 4 cái lọ, khắp nhà là hoa. Mai thì đã có một cây ngoài vườn, tuy nó đầy lá và cành mọc lung tung chẳng theo trật tự gì, nhưng đó là hiện thân của mùa xuân.

Năm nay ba bảo nhất quyết phải về nhà ăn tết. Thì cũng có còn ai thân thiết hơn ba và anh đâu. Cô mua rất nhiều quà. Tính cô tình cảm, thích sắm sửa quà cáp cho người thân. Không kiếm ra thì phải chịu, chứ đã có tiền là kiên quyết không để cho nó mốc....như lời mẹ cô.

Phải tiêu. Quần áo cô mua cũng nhiều, ăn thì ít vì cứ lười là mì gói. Mĩ phẩm rất ít mua, có biết bôi trét gì đâu mà mua. Tóc tai thì chưa dài đã cắt trụi, có lúc lười chả buồn vuốt keo. Quần bò và sơ mi kẻ là hai thứ cô thích dùng lại. Giầy vải, tất nhiên phải hàng hiệu. Nhưng khổ cái cô nghiện sách và nước hoa. May là ở một mình. Cô để luôn một phòng kê 3 cái tủ sách, 2 tủ quần áo và tủ nước hoa.

Sếp bảo mỗi ngày thấy cô một mùi, hôm nào phòng không thơm thì không cần điểm danh cũng biết cô nghỉ làm. Thôi sếp ơi, đàn bà không điệu đà trời chu đất diệt mà . Ba ra thăm cô, ông bảo thiên hạ chắc chẳng ai tin ông không sinh ra cô vì cô giống ông quá thể. Trong khi con đẻ thì lại chẳng giống tẹo nào. Có điều nói là nói vậy thôi, cô biết thừa giống hay không giống anh cũng là con ruột của ba, là niềm hi vọng duy nhất của ba dù anh Hoàng lúc nào trông cũng nhếch nhác và không bao giờ đọc sách .

Con gái thích mua sắm. HH là con gái. Dĩ nhiên cô thích mua sắm. Thế nên cả ngày 29 lang thang ở chợ rồi siêu thị. Bọc to bọc bé chở về nhà. Tối hôm ấy cô phải sắp 2 vali mới nhét hết đồ. Sợ thật.

Hôm sau ba ra sân bay đón cô. Ba kêu anh Hoàng lái xe ẩu lắm, ba không yên tâm, đường ngày tết thì đông. Cô cười bảo ba, ô tô thì đâu có nguy hiểm gì. Ba kêu ba sợ nó cán phải người ta ấy chớ, thằng ấy chúa hay vượt đèn đỏ.

Tết Sài Gòn buồn. Thành phố vắng đi rất nhiều. Nhưng nó vẫn chẳng hề có độ sâu lắng như Hà Nội. Tết không cần quá nhiều nắng. Tết cần cơn mưa phùn mùa xuân đêm giao thừa, cần cái lạnh se se để du xuân 3 ngày tết. Hà Nội có rét, Sài Gòn không rét, không có mưa phùn gió bắc nên Sài Gòn thiếu cái gì đó rất....tết. Sài Gòn chỉ như một cô gái tuổi 20, tràn đầy sức sống, rực rỡ và cháy bỏng. Hà Nội là một người đàn bà 35 tuổi. Hà Nội không rực rỡ tươi trẻ như Sài Gòn nhưng Hà Nội có sự đằm thắm và quyến rũ khó cưỡng.

Có điều ở Hà Nội cô đơn độc. Bánh chưng ăn một mình, cả tết mới hết 1 cái, chẳng muốn sắm sửa trang hoàng gì nhà cửa, bởi có ai ngắm đâu mà làm. Từ mùng 1 đến mùng 4 đi lang thang các chùa. Một mình. Chỉ mong hết tết đi làm lại cho vui . Ở đây dù sao cũng có ba và anh. Nói gì đi nữa vẫn là người thân. Vẫn cho cô cảm giác về một gia đình.

- Con định chồng con thế nào. Học đủ rồi con ạ. Mà cũng xong rồi. Công việc ổn định rồi. Lo mà lấy chồng đi. Chứ vài năm nữa thì chỉ có nước lấy những người tầm U40, 50, rồi lại rổ rá cạp lại như ba mẹ thì phí cho con.

- Muốn lấy thì cũng phải có ai chứ ba. Ba xem người ta nuôi con cũng phải mấy chục năm trời , giờ con lừa con họ sập bẫy, hại cho tàn một đời trai có phải thất đức không.

- Toàn nói linh tinh. Thế thằng Tuấn thì sao?

- Anh ấy chã.

- Chã. Thế nào là chã! Nó hiền. Con chỉ giỏi bắt nạt nó. Ba chiều quá đâm ra hư.Cả ngày chỉ thấy lên mạng. Con liệu nha. Dạo này thức đêm nhiều người rạc lắm rồi đấy. Mà có cái việc gì để online lắm thế nhỉ?

- Ai bảo ba là lắm ạ?

- Thằng Hoàng chứ ai. Nó lên chơi mạng chơi game với làm gì nữa ba không hiểu, nhưng nó bảo em HH thức ác liệt thật. 1h đêm mà yahoo hôm nào cũng sáng đèn, gọi cái thưa ngay.

- Ôi dào có gì đâu ba. Con lười đi chơi thì ở nhà chứ sao. Net rẻ không online cũng phí. Ai trẻ mà chẳng giống con. Bao giờ già như ba còn thề không thức đêm nữa.

- Con bướng lắm, hồi nhỏ hiền như khúc kẹo kéo, có dám cãi nhau tay đôi với ba thế này đâu, giờ lớn đâm ra không bảo nổi.

- Già rồi đâm ra con sinh tật đó ba ơi.!



Năm HH 12 tuổi thì mẹ mất. Ba ôm lấy cô và bảo:

- Từ nay ba sẽ thương yêu con thay phần của mẹ con . Ba sẽ nuôi con khôn lớn.

Ông không phải người sinh ra cô, nhưng ông và Hoàng đã yêu thương, cưu mang cô, đứa con riêng của người vợ, người mẹ kế đã khuất. Và khi cô muốn trở ra Hà nội, quê nội của cô, của người cha đẻ mà cô không bao giờ biết mặt, ông đã không ngăn cản cô. Cô thuộc về nơi đó. Một sự trở về đầy bản năng mà cô cũng không lý giải được.

Đêm giao thừa ở Sài gòn, HH chênh chao nhớ về tất cả như một cuốn phim quay chậm. Người thân của cô còn lại trên thế gian này chỉ còn ba và anh Hoàng. Nhưng ba không phải người sinh ra cô, và anh Hoàng đã thuộc về người đàn bà khác. Chị ấy không ưa cô, vì những lý do gì chỉ có đàn bà và Chúa biết. Cô bỗng thấy mình cô độc. Cảm giác thật khó tả. Cô đơn giữa những người thân.

Và bỗng nhiên, cô nhớ Hắn. Vào cái khoảnh khắc giao chuyển của đất trời, cô thấy mình day dứt nghĩ đến người đàn ông không biết mặt và cũng chả biết gì ngoài một cái tên.

Cả đêm hắn nhắn mỗi một tin chúc mừng năm mới. Cụt lủn. Đã vậy lờ đi không nhắn tin không online cho đến khi ra Hà Nội coi sao. Cô nghĩ vậy, nhưng cũng thầm hiểu, sự trừng phạt ấy, không phải để dành cho hắn, mà cho chính cô!


Thi thoảng hắn nhắn tin cho cô. Những lúc hai nick yahoo đều không sáng đèn. Những cái tin rất vô thưởng vô phạt, chả có nội dung gì và cũng không cần phải trả lời. Trời nắng quá. Mệt. Hôm nay đi bar. Đang sút lưng....(Cho chết, ai bảo...già mà ham!) Đi tất rách đi làm cho ngón cái nó thở có hay không nhỉ? .... Mỗi tin nhắn chỉ một câu như vậy. Cụt lủn. Ngớ ngẩn. Nhưng chúng luôn làm cô buồn cười. Hắn luôn làm cô bất ngờ vì sự rượt đuổi của câu chữ. Của những cú ngoa ngoắt ngoạn mục mà một luật sư như cô chẳng bao giờ lường được. Hắn làm chủ mê hồn trận của đối thoại và vì thế, cô vô cùng bị kích thích.

Sáng thứ bảy tổng kết giặt một đống quần áo. Mệt kinh. Thôi ở nhà online xem có gì vui không .

- Sáng nay anh có định đi đâu không?

- Mới dậy online luôn đã kịp làm gì đâu em.

- Ơ thế chưa kịp làm gì là chưa cả đánh răng à. Bẩn thế !

Trêu hắn đang vui thì sếp gọi. Chán lão quá, trời đánh tránh thứ bảy chứ !

- Này HH ơi mày phải giúp chú vụ này. Thằng em vợ chú nó muốn cố vấn mấy khoản trong cái hợp đồng thuê xưởng . Chú bảo nó gặp cháu 12h trưa nay rồi đấy. Cháu ngồi đâu thì call cho nó ra .

- Thứ bảy máu chảy về tim. Nhỡ cháu đi chơi với người yêu thì sao? Chú buồn cười, hẹn mà chẳng báo trước cho cháu ? Sao không phải ai khác mà cứ là cháu?

-Mày cứ làm đi, bao giờ mày lừa được một thằng xấu số rồi thì chú bắt lũ kia đi. Giờ thì đừng có bướng.

- Chú không thấy việc cháu mồ côi tình ái cháu đã khổ hơn họ rồi à mà còn hành cháu? Chú không cho cháu thời gian đi kiếm thì lấy đâu ra?

- Sao bảo mày yêu con tao đi thì mày chê ?

- Cháu có chê anh ấy đâu. Cháu chỉ hãi ông bố anh ấy thôi. Người đâu mà...

- Thôi đi đi. Hôm qua chú vừa gặp ba mày. Ông ấy gửi cho 2 cân thịt bò khô đấy. Mày muốn chú mang đến tận nhà cho hay là chú sẽ quên ở một nơi nào đó thì tuỳ nhé !

Phải nói sếp cô đúng là nhất quả đất, vừa ngoa ngoắt vừa đành hanh. Mồm mép của lão mà chửi nhau thì chấp 3 mụ hàng cá cùng lúc lão cũng thắng.


Nhưng dù sao bây giờ cô cũng phải nghe lời thế lực hắc ám là đi gặp 1 gã mồm mẻ nói nhiều không kém. Không những thế, lúc nào cũng sặc sỡ như một con tắc kè hoa. Đến chết. Đúng lúc trêu hắn đang vui, bực quá đi mất.

- Anh ơi em phải đi khách bây giờ. Chiều chat. (Đi khách là câu cô học được từ hắn).

- Trưa nắng thế này đi đâu em?

- Không , em ngồi quán Chim Xanh chỗ Khúc Hạo. Chỗ đấy mát mà !

- Sao anh không biết nhỉ? Khúc Hạo gần Điện Biên Phủ phải không?

- Đúng là phố đó rồi. Cả phố có mỗi một quán café. Bao giờ anh về, rảnh ra mà ngồi, thích phết .

- Ừ để hôm nào ra thử xem.

Lúc cô ra đến nơi là 11h30. Hắn out rồi. Chắc đi ăn cơm. Chả hiểu làm gì cho hết nửa tiếng đây. Lạy trời con tắc kè kia đến đúng giờ .


Đúng 12h, không thể lẫn vào đâu được, một anh chàng mặc cái áo lacoste đỏ choé, quần âu trắng tinh, đi đôi giày tây toàn đinh sắt bóng nhoáng tiến đến chỗ cô. Trông thế này ai dám bảo U35 cơ chứ.

- Chào người đẹp. Thứ bảy mà phiền người đẹp thế này ngại quá đi mất.

- Thấy ngại thì lần sau đừng phiền nữa anh nhé !

- Xin lỗi mà. Thế người đẹp đã thịt được anh giai nào chưa?

- Thịt giai dai quá không nhá được.

- Thế có muốn anh giới thiệu cho không? Anh kiếm anh nào sành điệu để phần cho người đẹp nhé?

- Sành điệu như anh hả?

- Như anh có được không em ?

- Sành điệu như anh thì ổn, miền nó đừng lacoste như anh là được.

Việc thì có cái gì đâu, thế mà cô phải ngồi nghe gã lải nhải đến gần 2h chiều. Mà đấy là đuổi khéo mấy lần. Thế nên giờ này vẫn lông bông cặp kè với các em người mẫu trẻ người không non dạ.

Chia tay tắc kè, HH ngồi đây chat rồi ăn đây cho tiện, đỡ khoản rửa bát. Với lại xem hắn có online không, phải buôn bán ngay vụ con tắc kè.

- Em mới gặp một gã sặc sỡ như một con tắc kè, có ngoại hình của một con lacoste ,cái mỏ của một con vẹt trưởng thành và khoẻ mạnh. Tiếc rằng em không có đôi tai của bò để chịu đựng .

- Anh biết rồi.

- Sao anh biết.

- Anh ngồi sau lưng em.

HH giật mình quay lại. Có một gã đàn ông mỉm cười nhìn cô. Cô điếng người. Cảm giác như vừa đứng lên ngồi xuống rất đột ngột.

- Anh ngồi cùng em được không?

- Làm sao anh biết tôi?

- Ai bảo em nói sẽ ra đây? Lúc em out anh cũng out. Anh định đi ăn trưa mà tò mò quá anh ra đây. Anh mải nghe em và con tắc kè có cái mỏ của một con vẹt nói chuyện đến mức quên cả ăn em ạ.

- Anh đang ở Hà nội à? Để Germany của anh cho phát xít nó oanh tạc à?

- Tại anh muốn đi vi hành cái xem gái mạng nó ăn tết như nào ấy mà. Vui không em?

- Anh láu cá thật. Thôi coi như hôm nay xui. Bình thường em không có thói quen offline với giai mạng.

- Đừng trách Sói. Lỗi tại cô bé quàng khăn đỏ đã cho Sói địa điểm và thời gian chính xác nên Sói mới mò ra . Mà quả thực anh tò mò về em. Thôi đằng nào em cũng chưa ăn gì, anh mời em đi ăn vậy.

- Câu này có thể hiểu là anh sẽ kill bill?

- Dĩ nhiên.

Đó là lần gặp đầu tiên của hai người. Nam trông ngang tàng, lạnh, sành điệu và rất ý thức về bản thân. Thảo nào... Nhưng cách nói chuyện thì rất hài hước và trẻ trung, đến nỗi nếu không ngồi trước mặt, cô nghĩ hắn chỉ bằng ....tuổi mình .
St, chỉnh lý và biên soạn.
                  



4 nhận xét:

  1. Hay quá Thy ơi!... HB vỗ tay cho Nàng nhen...

    Trả lờiXóa
  2. Cho ai hả HB, cô nàng HH hay tác giả, hay ngươi có công st...? Nhiều công lắm đó à nghen!

    Có P3 rùi đó, HB đọc đi, mừng nhà mới đã tạm xong nè

    Trả lờiXóa
  3. Chào TN, bài nay không dành cho đàn ông nên LB để dành, chưa bình nhé, hì..hì..., tối vui nghen.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vẫn không dành cho đàn ông mà anh, dù là bình trước hay sau mà anh!

      Xóa
Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang