Gửi thi sĩ điên




Tặng Tiến "say" Berlin.

Anh đồ tỉnh, anh đồ say
To gan ghẹo nguyệt giữa ban ngày
Hùm thiêng còn thức, răng vừa rũa
Đá tảng còn nhay, há chi tay?



Ngày ấy nàng Hương rời rợi Xuân
Say lòng bao kẻ ngụy thi nhân
Chấp cả củ cành còn chưa đủ
Ngứa nghề, gãi trộm, được mấy lân?

Chém cha một mớ ngụy thi nhân
Nhả ngọc phun châu bậy đầy sân
Tinh hoa bảng nhãn dồn xuống bẹn
Mở mồm, xưng tụng "Đ. đại nhân!"

Tiếc một loài hoa chẳng tỏa hương
Hoa nở về đêm, nở trần truồng
Thỗn thện tuyên ngôn "Đ. đại đế"
Thẹn mặt bia vàng, hổ quốc hương.

Ngày ấy hẳn Người vội chẳng xem
Núm nhau ấn vội ở ...nơi quen
Nên nỗi thi nhân vừa độ tuổi
Thế thái nhân tình một gã điên!

Kim cổ đông tây làu sử thi
Nôi thơm văn miếu, bảng vàng ghi
Rùa vàng ôm nhục phường hoa nguyệt
Trăm năm thẹn mặt tấm gương chì!

Sao chẳng cho đời ngắm dung nhan
Sao chẳng danh thơm tạc bảng vàng
Nếu có mai này nơi chốn cũ
Ưỡn ngực thênh thang đứng thẳng hàng!

Cho ta ngửa mặt ngắm lại người
Mỉm cười nhớ lại thủa xa xôi
(Bài thơ ngày ấy ai trao tặng
Có lẽ làm nên chuyện động trời...!!!)

Có giận cũng đành phụ lòng thôi
Rờn rợn thanh âm, tục ý lời
Hồn thơ không nạp đồ thô tạp
Đừng tốn công theo, chớ uổng lời!

Muốn nhớ, muốn yêu, cứ việc yêu!
Cứ việc tuyên ngôn "Đ."..... thật nhiều
"Đ." bậy có ngày trời mở mắt
Dao sắc ra tay với gã liều!

Thymianka-2006

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang