Tôi quen em, một mảnh hồn là lạ lang thang trên trốn trần gian. Ở đời có bao nhiêu tình cờ làm nên số phận, ai nào biết ai nào hay. Nhưng cái sự làm quen của chúng tôi nó là một ...tất yếu. Bởi cuối cùng trên đường đời náo nhiệt, chúng tôi không thể không nhận ra nhau.
Em buồn như tự thủa nào. Buồn em chạm nỗi buồn tôi. Thế thôi...tự nhiên thấy mình chìm đi trong ấm áp.
Những hỏi han nghiêng xuống đời nhau có khi chỉ là một ủi an, một chia sẻ cho chính mình được nhẹ lòng giây lát. Những đêm em sáng đèn chỉ để chúc tôi ngủ ngon. Một bản nhạc run lòng em sẻ chia... Không gian có nghĩa gì qua thế giới phẳng khi ta chạm vào hồn nhau. Một ngày nào tôi đã quen thấy tiếng Buz thân thương của em mỗi khi online. Quen với nỗi buồn diệu vợi em rắc lên từng dòng viết lãng đãng như biển chiều quê em. Nơi có quán Cà phê bên ghềnh xưa bến cũ, có những niềm vui như triều lên mà chẳng đủ làm em say mê hơn những hũng hờ tưởng chừng như đã mất.
Rồi một ngày em nói, em sẽ rời nơi ấy, bãi biển đời người với những cánh chim buồn lãng đãng bay ngang số phận. Ừ, bay đi em, cánh chim biển, hãy đi tìm cho mình một vùng đất mới. Những thú vui mới. Nhưng lớn hơn cả thú vui, đó là niềm vui, ai là người có thể mang đến cho em?
Hôm nay em lần cuối em mặc áo dài để hát những bài tình ca. Du Tử Lê hay Trịnh? Bỗng nhiên tôi thương chiếc áo dài màu son môi...Người đi, có nhớ mang theo áo cũ, dẫu hành trang đời người đã đủ trĩu mỏi hai vai?
Uh, mình sẽ vẫn gặp nhau trên màn hình kết nối. Tâm hồn sẽ nương vào tâm hồn để bớt đi một hồn côi. Vẫn mong em sẽ quẳng bớt cho hành trình thêm gọn. Nhưng cũng se sẽ mơ hồ, lo em chẳng còn gì để tôi nhận ra em...
Lãng đãng, hoang dại, thông minh và sâu sắc, có người đã nói về em như thế. Có lẽ chính vì vậy mà em khó có thể tìm cho mình một hạnh phúc. Cái đã qua chỉ là dựa nhờ trú tạm. Và như thế, em còn tìm gì, hỡi con chim bé bỏng trên bụi mận gai?
Một yêu thương, nếu có thể gọi là yêu thương... vừa đến ngỡ đã sắp rời xa....
Biển chiều nay có sóng không em. Sao tôi nghe lòng mình như đã triều dâng.
Vẫn biết đi để gần hơn.
Sao vẫn bâng khuâng buồn...
Chia ly ơi...Ta sợ!
Thym 1/4/2013
Viết tặng UD, cho một ngày sẽ xa......
http://www.youtube.com/watch?v=8q1luRQy8dY
Trả lờiXóa...Ngày mai em đi... Biển nhớ tên em gọi về...
Trả lờiXóaKhánh Ly hát biển nhớ mặc định hay. Nhưng Bàng Kiều hát rất lạ.
XóaGiọng Thym còn lạ hơn.
XóaGiọng em hát Trịnh được. Ướt mi em thấy mình hát...hay hơn khối người hát dở :D
XóaĐọc bài của Thy mà thấy ngợp, văn có chứa phong vị của thơ. Cảm xúc thì dạt dào tràn ngập ra đấy những yêu thương, những niềm vui không mảy may tiếc nuối hay buồn phiền. Viết cho một người cụ thể mà cứ như cho nhân loại cùng đọc vậy. Thy đang ở kỳ sung mãn thì phải . Mong cho Thy nhiều hứng thú và niềm vui.
Trả lờiXóaEm mong cả nhân loại mỗi người đều tìm được một chút cảm xúc cho riêng mình...
XóaCảm xúc nuôi dưỡng cảm xúc anh nhỉ.
Em đang ở thời kỹ...suy mãn ! :D
thời kỳ...suy mãn
Xóatiền .. mãn :d
https://lh3.googleusercontent.com/-UKJpUByaFg0/UVpyEvpkrvI/AAAAAAAANn8/4yL2isBJdBM/s400/trrrttrrrr6.gif
Xóa...Xin tạ lòng người, buồn như cơn nước đã vơi...
Trả lờiXóa...một đêm nào em bỡ ngỡ buông tay ngậm ngùi xót xa...
Xóa"Biển chiều nay có sóng không em. Sao tôi nghe lòng mình như đã triều dâng."
Trả lờiXóauh...như đã triều dâng....
XóaHi there, I check your blogs daily. Your story-telling style is
Trả lờiXóaawesome, keep it up!
My web site; Notariusz Sosnowiec
Keep it up!
XóaBut how?
Một tâm hồn đầy cả văn chương . Tuyệt lắm . Chúc luôn hạnh phúc nhé
Trả lờiXóaMột tâm hồn nếu đầy cả văn chương thì hạnh phúc nó hết chỗ trú rùi anh ui!
XóaCám ơn anh nhiều.
http://youtu.be/u2JJ0sh6LTE
Trả lờiXóaBữa ni khan tiếng sang nhà chỉ cho nghe nhạc mà không nói chi hết vậy nàng?
XóaMấy bữa nay bạn tui lại bận đâu rùi mà hổng thấy thế?Bớt lạnh chưa?Uhm cái cho thêm phần ấm áp nè! >:D<
Trả lờiXóaôm cái nữa nè!
Xóa(Tui ngại ôm, nói mồm thôi, lạnh quá)