MẸ


Tuyết đầu mùa, chụp 29122014



Ai có về thăm mẹ ta không
Mang hộ về theo tấm áo bông
Chạm tay mười ngón khô cằn cỗi
Để mẹ truyền thêm chút lửa lòng...


Đã hết năm rồi đào bớt phai
Liêu xiêu chiều muộn gió hắt vai
Đã mấy mùa đông con biền biệt
Mẹ giấu vào đâu tiếng thở dài?


Hà nội bây giờ ồn ã lắm
Gác vắng buồn tênh xóm ngoại ô
Mưa xuân vẫn đến hoa quên nở
Ngóng cháu mong con mẹ thẫn thờ


Con đi xa lắm không về được
Dòng sông xiết chẩy cuối mùa khô
Mưa sa bỏ lái quay đầu ngược
Nước mắt xuôi theo một chuyến đò


Ai về qua đó thấy mẹ không?
Tóc bạc thời gian nhuộm trắng thêm
Tiếng chuông gọi cửa khô lồng ngực
Mà bóng con đi chẳng rọi thềm


Mẹ ạ bên này trời trắng tuyết
Che khuất lối con về bên người
Cuối năm con xé đôi tờ lịch
Hay xé lòng con.

Nhớ.


Mẹ ơi...

----
Ka
 30122014

TỪ NE ME QUITTE PAS ĐẾN IF YOU GO AWAY



Ne me quitte pas

Il faut oublier
Tout peut s'oublier.
Qui s'enfuit déjà
Oublier le temps
Des malentendus
Et le temps perdu
A savoir comment
Oublier ces heures
Qui tuaient parfois
A coups de pourquoi
Le coeur du bonheur
Ne me quitte pas ...

Bản Ne me quitte pas được Jacques Brel sáng tác năm 1959.

Jacques Brel (1929-1978), tên thật là Jacques Romain Georges Brel, một nghệ sĩ người Bỉ, thành danh và sinh sống tại Paris. Ngoài sáng tác nhạc, ông còn là nhà thơ, đạo diễn và diễn viên điện ảnh. Những tác phẩm điện ảnh của ông được đánh giá là suất sắc, nhưng ông cũng đồng thời để đời với nhiều ca khúc bằng tiếng Pháp, trong đó Ne me quitte pas nổi tiếng mà Phạm Duy đã chuyển thể sang lời Việt qua bản tiếng Anh với tên gọi bất hủ: Người yêu nếu ra đi.

VANG TUYẾT

[25.12.2014 00:47 - Nhịp Cầu Thế Giới Online]
(NCTG) “Nhấp một ngụm vang tuyết trong miệng, vị ngọt đậm đà trộn lẫn với vị trái vải khiến đầu lưỡi bất giác tê tê trong thoáng lát. Nhưng khi bạn nuốt xuống, vang đã chuyển thành vị ngọt thanh với hương vị biến đổi của những loại quả khác. Thật không giống với bất cứ đồ uống nào bạn đã từng nếm qua...”.

Một người bạn ở xứ sở hai mùa mưa nắng có lần nói với tôi: “Đàn bà sống ở xứ lạnh giống như thức ăn bỏ tủ lạnh. Tươi lâu, khó hỏng... Lâu lâu mới nhìn lại cũng chẳng thấy... thay đổi gì!”.

RỪNG XƯA LÁ MÃI CÒN XANH

(NCTG) “Chừng nào con người còn cần có niềm tin để không ngã lòng ngay cả khi bị vùi dập oan khốc, người ta còn cần ông. Và như thế, ông không chết”.


Nhà văn Bùi Ngọc Tấn (1934-2014) 


Những trang cuối cùng của “Chuyện kể năm 2000” đã khép lại.

Đứng ở phòng khách, mình lặng lẽ nhìn xuống đường. Trời Berlin vào đông có nhiều ngày mưa rả rích, trong bóng đêm, tất cả dường như nhòa đi, trĩu dưới bầu trời đang sà xuống rất thấp. Những hàng dẻ gai cong queo khua những cành trơ gầy lên nền trời tối sẫm. Và những ngọn đèn vàng liu riu soi một khoảng trời vàng vọt xiên chéo run rẩy những vạt mưa rơi... Quái lạ, mưa ở bên ngoài, cớ sao mắt mình lại ướt...

Còn mấy ngày nữa là Giáng sinh...

CẦM TAY & LÀM TÌNH

[30.10.2014 21:04 - Nhịp Cầu Thế Giới Online]
(NCTG) “Đã bao giờ bạn quên rằng đâu đó bên cạnh mình, còn một người chưa hề được cầm tay? Có bao nhiêu người, vẫn ngày ngày làm tình mà chưa một lần biết cầm tay?”.


Minh họa: Internet
 


Có cô bạn phàn nàn rằng chồng cô, vào lúc cô lâm nguy nhất, đã không biết cách an ủi dù chỉ bằng một cái nắm tay.

HÀNG XÓM



(NCTG) Tầng trên cùng là một đôi vợ chồng già. Ngày ngày dắt chó đi dạo. Tay trong tay. Vai kề vai. Khăng khít không rời. Nếu có cái gì ngăn giữa họ thì đó chỉ là con chó. Tôi không biết tên họ và cũng không có ý định biết nhưng con chó thì tôi biết, tên nó là Bony.


Minh họa: Internet
 


Sau đợt hỏa hoạn kinh hồn vào đúng đêm giao thừa, nhà Bony bị thiêu rụi, kể cả hai con mèo, bể cá cảnh với đám đòng đong cân cấn trong đó. Đêm ấy, Berlin đen ngòm toàn khói. Những ngọn khói ngoằn ngoèo bò ra khỏi vùng trời đậm đặc, lan đến tận nơi tôi đang đứng. Nhà một người quen nói chung nhau tiếng mẹ đẻ gọi nôm na là đồng hương.
Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang