NGÀY 17 BỞI CƠN MƠ NÀO ĐÂU HỮNG HỜ





"Yahoo đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, đem những trái tim đến với trái tim.
Những tâm hồn tìm đến tâm hồn. Những nàng thơ thương xót đời thơ. Những giai nhân tưng bừng tỏa sắc. Và ai chưa biết đau chắc chắn đã biết đau."
MK 17.12.2012



Ai đó trong đời, dẫu thô nháp hay tỉ mẩn kín kẽ, cũng sẽ có ít nhất một ngày để nhớ. Một ngày thôi, trong rất nhiều ngày viết trên cuốn nhật ký đời.

Cái ngày đó, như trầm tích nghìn năm, bỗng bật lên khỏi câm lặng, đánh thức nhân gian đang sáo mòn ngái ngủ, bằng một cái thông báo khô khốc như chơi . Ngày 17.

Những bàn tay vội tìm lấy bàn tay. Những mảnh đời ngỡ lạc nhau trôi về bên nương nhờ bến đỗ. Những tâm hồn cô độc chợt thảng thốt nhận ra, hình như mình đã đi chậm quá, trong đời...

Người ta í ới gọi nhau về một vùng đất mới. Rủ nhau xây nhà trên mảnh đất người đời. Những trái tim băng bó run rẩy bỗng xích lại gần tìm thêm hơi ấm...

Em biết đấy, trong cuộc luân chuyển của dòng đời, hành trang nặng nhất mà người ta mang theo không phải là bạc vàng quý giá, mà chính là những mảnh hồn đã nhận ra nhau trên những sóng giao thoa.

Tìm được nhau đã khó. Nhưng mà, trái tim nào biết bình yên. Sợ lắm một ngày ta chợt lạc mất nhau...

Tôi ngơ ngác tìm em. Không thể dối lòng mình, tôi thật bất an và ngóng chờ em đến độ, có điều gì linh cảm rằng em sẽ bỏ cuộc.


Lang thang trong bóng đêm hôm đó, tình cờ tôi đã gặp em. Một tình cờ nào đâu hững hờ, bởi cơn mê em chập chờn se thắt, khiến tôi chợt nhận ra mình đã đợi em từ quá lâu. Tinh khôi và cô đơn, chùm Lys trắng muộn run rẩy vệt buồn trên nền đen nhoáng nước. Nghe Love Story, chiều vĩ cầm ru lá... Cả đêm đó tôi mất ngủ. Thao thức bởi một người chưa biết mặt. Trái tim đàn bà run lên bởi trái tim đàn bà. Tôi đã thắt lòng đến thế nào chờ một hồi âm...:

Cuộc chơi nào rồi cũng đến lúc phải dừng. Bởi đã là cuộc chơi, khi đã chán chê, có rưng rưng nào ấm nổi một ngã đời đã rẽ. Em đi đâu, khi thế giới ảo đã tặng em vết Trầm định mệnh. Em về đâu, khi bàn tay còn chưa kịp nắm lấy bàn tay...?

Dòng đời vẫn trôi và em vẫn sẽ viết. Những hương Trầm vẫn lặng lẽ tỏa trong đêm. Những đôi dép bỏ quên đau đáu nỗi mong chờ.* Những vĩ cầm ru chiều thị trấn. Những bông Mộc lan nở trắng vạt tháng tư Magnolien. Và oải hương vẫn ngát tím Lavender...

Tất, tất cả! Khép lại mất rồi!

Tôi có còn được run rẩy như đêm nào lạc bước chạm vào niềm thầm kín nay đã lên tiếng rời xa?

Bạn yêu và rất đáng quý! Nhẹ bước thôi, se sẽ thôi nhé. Và để trái tim mình bớt nặng, hãy sống như bạn muốn. Đừng khiên cưỡng và khi cơn mê đã không còn hững hờ, hãy đặt lên mảnh đất mới một hạt mầm.

Mình sẽ khóc mất.
Cho một ngày có con số 17 không bao giờ khép lại.
D, Ich liebe Dich!

Thymianka 17.12.2012


* Trong một bức ảnh trên blog, bạn có chụp đôi giầy , bức khác, là đôi chân trần ...

Và đây, trái tim xanh thị trấn chiều vĩ cầm ru lá..., ảnh Mê Khúc.



Viết tặng Mê Khúc.

Viết tặng Ka.

Và những yêu dấu một năm qua.


Xem BLog Mê Khúc ở đây
Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang