ĐÊM TRỪ TỊCH



Ta cũng lên chùa mà chẳng biết cầu mong
Vải càn khôn (*) đo xong chợt nhận ra áo đời may quá chật
Đêm trừ tịch những mảnh mầu đã ghép xong bức tranh vô thức
Ta thấy gì trong quầng sáng vô ưu?

Gạt những nụ cười xô dạt đám rong rêu
Trên đám bùn đen mọc lên chùm hoa cổ tích
Hạt sương đọng sau một đêm viễn thực
Lăn về đâu khi hết cuộc người rồi?

Tấp tểnh dòng trôi vệt số phận nhỏ nhoi
Những khát mong ngược xuôi biết ngày mai có ai người trả nổi
Câu kinh sẽ xóa mờ vòng xoay tội lỗi
Người cầu xin gì trong vô hạn lòng tham?

Vuông vải càn khôn (*) co kéo đúng ba gang
Loay hoay dọc ngang còng lưng dốc đời trĩu mỏi
Trên vai cong gánh gồng hai dấu hỏi
Hạt bụi trần rơi giữa chuyến đò ngang...


----
Ka
Đêm giao thừa 
18022015

Chú thích: (*)
Càn Khôn: Là tên hai quẻ Càn và Khôn trong bát quái (tám quẻ) gồm: 

Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài.
Càn tượng trưng cho Trời. Khôn tượng trưng cho Đất.
Vậy Càn Khôn là Trời, Đất, Vũ trụ.

3 nhận xét:

  1. Qúa tuyệt! Nàng càng ngày càng thâm thúy đỉnh người.

    Trả lờiXóa
  2. Nàng cứ thương mà động viên ta...
    Năm mới, chúc nàng mãi thanh xuân!

    Trả lờiXóa
  3. Đầu Xuân,phát hiện ra Blog Ka...Tuyệt thật !
    PS khoái cái khổ Thơ đầu.....

    CHÙA ở Mùa XUÂN vàng ươm màu Nhang khói
    Biết Vái van gì cho thỏa nỗi niềm mong !
    Gởi lòng thiêng của mình vào theo tiếng Mõ
    TẾT mong rằng cuộc Đời hoài mãi mãi là XUÂN...!!!

    Trả lờiXóa
Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang