CẨM CHƯỚNG ĐỎ (I)




Ở đời, đôi khi không thể có sự thay thế nào dù là hoàn hảo. Không thể thay thế người này bằng người khác. Cảm xúc này bằng cảm xúc khác. Loại hoa này bằng loại hoa khác.

Mà, đâu phải chỉ là thói quen...



Quanh năm, cửa hàng hoa "L. Blumenhaus" chỉ có một ngày bán cẩm chướng đỏ. Một ngày trong 365 ngày- ngày lễ tình nhân.

Đó là một cửa hàng hoa nằm ở quận Friedenau, một quận gần trung tâm. Nghĩa là nó thuộc về phần tây Berlin. Đất nước của thành phố có bức tường được coi là "ô nhục trong lịch sử" đã thống nhất hơn hai mươi năm, mà sự phân hóa văn hóa vẫn rất đậm nét dù đã có sự du di ít nhiều của cư dân. Mà cụ thể ở đây, trong trường hợp này, nét văn hóa liên quan đến những bông hoa cẩm chướng.

CHIA



Chia núi chia sông chia đôi dòng
Lá rồi cũng rụng xuống mùa đông
Vàng nghiêng gió ngắt đôi cành cũ
Hỏi nhớ nhau không hả nắng trong?

Ta sợ chia lìa buổi heo may
Người về dẫm nhớ dưới gót mây
Mà sao, hạt nhớ người gieo vội
Lại mọc lên cây quá đắm say?...

Ta sợ lòng ta vắng một mùa
Sẽ là giông bão cuối mùa khô
Trời như nước lạnh soi gương cạn
Để lá chìm theo chạm đáy hồ!

Mà vẫn chia xa tự đất trời
Người quay lưng lại với niềm vui
Người ôm đi cả vầng dương ấm
Chừa lại nơi đây ngọn gió vùi!

Chia đôi giọt nước tràn trên cốc
Chia cả ngày trôi sóng sánh rơi
Ngón tay nhớ nhẫn vàng quên giấc
Chẳng hiểu vì sao phải chia đôi?...

-----
18092014
Ka

ĐẶT TAY LÊN NGỰC



Hãy đặt tay lên ngực em đi

Để yêu lại tưởng chừng điều đã cũ

-----

Những dấu vết âm u trong tan tành rêu phủ

Tảng băng buồn sóng đánh mở toang chiều

Hãy hôn lại em nụ ngọt đỉnh sương phiêu

Xé mây trắng loang trên dòng nước khiết


Hãy rót xuống ngàn lời chừng khô kiệt

Chạm đáy tình khai quật đỉnh trăm năm

Hãy ngập vào em, bên trái nhịp tim cuồng

Hút đến nát ngọn nguồn tầng dâng hiến


Bình nguyên quyện đỉnh phù vân chín lịm

Đốt khô lòng vét cạn nụ môi tươi

Hãy chạm tay, rất khẽ. Búp xuân ngời

Người sẽ thấy mạch đời dường tuôn chảy...


Đã yêu rồi ta vẫn đòi yêu lại

Trên khuông trần ai nỡ dối lừa ai...

----
Ka
01052014

TÀN




Đã đông tàn

Em thắp lửa làm chi?

Thủa khuất mặt

Sau lưng

Người thành cũ....



Có một lần

Gọi nhau là quá khứ

Ly rượu đầu

Chưa kịp biết khóe môi

Hoa trái mùa

Nụ bung cánh nửa vời

Cành chưa gẫy

Mầu thành son cháy mãi...



Em vờ vĩnh

Thả mùi hương tóc rối

Trên tay ngoan

Đủ mười ngón hồn nhiên

Ta đam mê

Trước cổng ngõ thiên đàng

Hồn run rẩy

Một lần thành ngốc dại

Đôi môi khát

Dụm dành tình sau cuối...


Ta ngàn năm

Em cũng tự ngàn sau

Lơ lửng viết

Vào chương tình thứ nhất


Ôi sắc tàn

Tan vào ly rượu nhạt

Trên tay mình

Xước một vệt dung nhan

Cho ta mơ

Ngủ dưới mộng hoa vàng...


Em từng quên

Lật giở từng cánh thơm

Lời như nắng

Bay theo trời gió nghịch

Hoa cúi mặt

Khép mình trong câm lặng

Thôi một lần

Là hết

Thủa không nhau...

----

Ka
01.2015

NGƯỜI ĐÀN BÀ THÁNG MƯỜI



Vĩnh biệt em!

Người đàn bà tháng Mười!



Vĩnh biệt những ước mơ một thời nông nổi

Vụt qua tay như một vệt sao mờ!


Có điều gì ẩn dưới bóng rợp lằn mi

Như chớp gọi dậy trời giông bão

Những lời nguyền trong cong mềm thân liễu

Em ngang tôi một vết rạch ngang trời!


Tháng Mười vun đầy trong đáy mắt sao rơi

Giấu khát vọng ngông cuồng chuyển xoay số phận

Khói cay mờ vòng môi cong ẩn ức

Sợi tóc buồn mây phủ góc trời Thu!


Tháng Mười xô nghiêng những vạt nắng chưa khô

Chẩy qua vai em kiệt mùa giông bão

Buồm cháy đỏ trên dòng Sông sôi réo

Phút gặp nhau. Là biết,

Mất nhau rồi!


Thì cạn với đời chén này nữa đi thôi!

Mai rồi chia xa...!

Hẹn lòng không ngoái lại....

Ngón tay nhớ nhẫn cong theo định mệnh


Một lần thôi.

Vĩnh biệt!

Tháng Mười ơi....!

------

Ka
02102014


For The C 200
 :

TỰA BÓNG



Lâu lắm rồi ta chẳng tựa vào thơ
Cứ tự mình đứng trên đôi chân, và bước
Chợt có một chiều ập về, mỏi mệt
Nhận ra ta người lữ khách vô tình

Ta đến cuộc đời này trên tầu vét cuối năm
Vội vã như không, sợ chẳng còn toa nào cuối
Những gương mặt thân yêu bỗng lùi xa vời vợi
Ngoài sân ga, ai đó đợi đưa mình?

Có một lần xa thẳm đến ngại ngùng
Những cái bắt tay đã trống không chẳng còn hơi ấm
Những nụ cười cũng phai rồi nét gụi gần chân thật
Dưới mưa chan lem lấm mặt nạ người


Có một chiều chỉ Mình tựa bóng vào Ta thôi
Lau mắt cho nhau bằng một quầng mây quá ướt
Tiếng sấm rung như có điều gì muốn rụng
Lòng luênh loang chú sẻ lạc không nhà...


Ta đợi gì nơi mải mốt người qua
Ta đánh rơi chi nơi cuối ngày hoàng hôn sắp tắt
Ánh sáng cầu vồng lổ loang trên tấm toan siêu thực
Mầu chưa khô.

Bức vẽ trống.

Không người...

Ta một mình tự nắm lấy Ta thôi
Hôn lên ngón tay để ráng chiều bình tâm nguội lại
Có một chiều lênh đênh con tầu thành con nước nổi
Phố thành ga Ta hóa bóng con tầu...
---
Ka
02032015

LUXEMBOURG MÙA ĐÔNG



Chẳng còn một chiếc lá vàng rơi trên khu phố La – Tinh(1)

Vườn Luxembourg (*) vào đông em nơi nào có biết?


Thần tự do (2) giật mình đánh rơi viên ngọc bích (**)

Cũng mùa đông. Mà chẳng giống… mùa đông!


Luco (3) vẫn tràn những thảm cỏ rợn chân

Nơi ta còn nhau dưới trời đông năm ngoái

Merie (4) vẫn đâu đây giữa trời Paris tuyết rải

Ta hôn nhau

trời cũng ngả nghiêng chiều…


Em ở đâu? Yêu dấu xa rồi sao?

Đại lộ Saint- Michael (5) người nhạc công vẫn kiên gan đứng đợi

La Vie en rose (6) dìu nhau vào mê mải

Mà chân ai lỡ nhịp với ai rồi…


Vẫn những cây sồi năm xưa khoác áo lả lơi

Che đôi tình nhân hôn nhau dưới vòm xanh cổ tích

Những chú ong (7) đã quên mùa hút mật

Mà sao ta…

Không thể lãng quên người…


Lại gặp mùa đông nơi thành phố xa vời

Ta chẳng phải D`Artagnan (8) giao tranh để giành em vĩnh viễn

Luxembourg xô ta chìm trong dòng băng kỷ niệm

Tựa vào đâu cho hết một mùa đông?

---

Ka
05032015


Chú thích:
(*) & (**):
Vườn Luxambourg, (Jardin du Luxembourg), phiên âm theo Hán Việt là Lục Xâm Bảo. Thoạt nghe có gì đó thật trang trọng quý phái: Nếu Paris như một quý bà, thì Lục Xâm là viên ngọc quý màu xanh.


1- Khu phố La – Tinh: Khuôn viên của vườn Luxembourg

2- Thần tự do: Nữ thần Tự Do được nhà điêu khắc F. A. Bartholdi, (cũng là tác giả phiên bản lớn tại New York), tặng cho bảo tàng năm 1900, sáu năm sau thì bức tượng được đem ra đặt ngoài vườn.

3- Luco: Một tên gọi khác của Luxembourg

4- Hoàng hậu Marie de Médicis, chủ nhân, cũng là người cho xây dựng vườn Luxembourg vào năm 1612.

5- Đại lộ Saint- Michael: Một cổng vào của khu vườn, nơi có Kios âm nhạc dành cho những nhạc công.

6- La Vie en rose: Tên một bản tình ca nổi tiếng của nữ danh ca người Pháp, Édith Piaf - sáng tác hoàn chỉnh vào năm 1945.

7- Những chú ong: Trại ong trong khuôn viên của khu vườn.

8- D`Artagnan: Trong tác phẩm Ba chàng lính ngự lâm của Alexandre Dumas, D'Artagnan đã hẹn đấu kiếm với Athos, Porthos và Aramis tại vườn Luxembourg.

NGANG QUA KHOẢNG ĐỜI EM....



(Cho một nụ cười, dẫu muộn...)


Em giấu nụ cười của em đi đâu

Để ngày trôi như một chiều sắp bão

Bầy sẻ nhỏ thiếp đi trên hàng dương xiêu vẹo

Bài thánh ca không vọng trước sân nhà...


Em giấu trong tay "giọt nước mắt ngà" (*)

Để nắng thơm chết một ngày cuối hạ

Mùa thu đến khô cong vùng sỏi đá

Phả heo may lên bản vẽ đời mình...


Chợt thoảng điều gì mê đắm oải hương

Nghe khúc khích như là em đang đến

Nụ cười trong veo một mầu nắng chín

Sao nỗi buồn về rót ngập hồn anh...


Vẫn ngổn ngang gạch đá bãi hoang cằn

Như chiếc cầu chưa xây mố cầu đã dựng

Mùa thu có qua đây mùa thu đừng đánh thức

Mơ một lần đi qua khoảng đời em....

----

Ka
06092014

(*): Tình khúc của Ngô Thụy Miên

ĐÊM. BIỂN. VÀ EM....




Đêm đang êm bỗng choàng nghe biển gọi

Cứ chờm lên da diết ở ngoài xa

Cơn sóng dội buồm căng lên giục giã

Biển và em tan hết những nhạt nhòa...


Ôi cát ẩm dưới bàn tay cần mẫn

Cứ run lên trơn mướt thịt da

Từng doi cát cũng nồng tươi vị mặn

Tưởng lên cao bỗng chốc vụt vỡ òa...


Đêm như biển say nồng và cuồng nhiệt

Cơn bão dâng nghiền vỡ cả thân tầu

Từng con sóng cứ chồm lên kiên nhẫn

Phút hòa giao trời đất cũng lộn nhào...


Bão vào sâu rên xiết biển quặn đau

Sóng vật vã trên đỉnh chờ run rẩy

Vầng dương trộn với trăng mềm bốc cháy

Đêm tan rồi... Biển yên lại xanh trôi...


Ngón chân em ngọt ấm dưới làn môi

Cho anh khát cả đời ân ái ấy

Biển trong em lại suối nguồn mời gọi

Dìu anh vào vô tận đại dương em...

----
21072014
Ka

MỘT NGÀY....





Nếu có một ngày ta phải gặp được nhau

Một lời hẹn bỏ quên từ kiếp trước

Gió có thổi lật ngược mùa khô xác

Trăng có tan vũ trụ mấy trăm năm?


Những con còng buông bỏ hết trầm luân

Sợ cả những mặn ngầu vị biển

Và đàn cá cũng thờ ơ với nước

Người buông câu ngồi khát lại cánh buồm.


Còn một ngày để khai quật ngổn ngang

Đổ đêm đen vào chiều 30 tết

Phố trốc tan hoang. Quệt qua mùa bão rớt

Run rẩy vỉa hè đôi lứa đứng chờ nhau.


Nếu có một ngày ta nhào lộn 7 màu

Khuyên nốt bức tranh 7 tầng địa ngục

Bến Nại Hà oan hồn bật thức

Con sông đời vỡ vụn nhịp chèo rơi....


Chỉ có một ngày trong tận kiếp rong chơi

Ai nỡ dối nhau

lừa nhau

một lần thêm nữa...


Mạn thuyền rồng cháy thiêu vầng trăng quá lửa

Có một ngày như thế


Một ngày thôi...

_____

Ka
28042014

KHI TÔI XA NGƯỜI



Là ướt lá non một ngày trôi bất chợt

Là nhúng mình vào trong vũng nước

Mưa.


Gió lại về tơi tả dọc triền đê

Và những con diều đứt dây chao mình trên quầng mây sắp vỡ


Người đi

Người đi như mắc nợ

Chỉ dòng sông là lặng lẽ quay về.


Người xa tôi.

Cam lòng đánh cắp niềm vui

Để mặc tôi loay hoay với dọc ngang nỗi nhớ!


Như lá rơi trong tận cùng thống khổ

Trốc đến tả tơi cội rễ trái tim côi!


Tôi xa người

Con đò trôi...

quờ quạng bến không người

Nhặt hoàng hôn bạc màu như xác chết


Chôn vùi.

------
Ka

19032014

NGƯỜI ĐÀN BÀ TRẺ CON



Ngờ nghệch em mật ngọt trái đời ai
Người đàn bà trẻ con nhặt gì sa mạc cát?
Muối đã nhạt mà biển rồi cũng cạn
Sao anh bước vào đời em?

Lại những vụn buồn miếng bánh chim ăn
Ta dốc vào nhau bụi vàng cổ tích
Pautopski bông hồng vàng lóe sắc
Bình minh mưa cháy rụn một mảng trời

Ngơ ngác đến cô đơn mải miết trong đời
Người đàn bà trẻ con ủ ngực mình vào cát
Cánh buồm đỏ hoàng hôn ẩm ướt
Ban mai rơi lặng chết trước sân nhà

Thôi đừng chan nhau đẫm ướt những tụng ca
Vì ta nợ nếu mai này ký ức...

Người đàn bà trong em bây giờ mới biết
Lớn chưa 
khôn- dại đã trót nhau rồi...
____
Ka
25042014




HOA BÈO



Anh chẳng muốn làm cánh bèo trên mặt nước đâu em
Sông đã rộng còn dài mà phận bèo quá nhạt
Nhưng đêm qua đã vụt lên vầng hoa tím ngát
Trong lặng im...

Bèo nở rồi em!
em nhớ hay quên
Sông vẫn chảy mặc bèo cắm chân vào bùn bãi
Nắng vẫn đổ giữa ngày mưa lên ngồng hoa cải
Em ở đâu rồi...
Anh nhớ em...

Bèo chỉ là bèo nhưng hoa tím đến hồn nhiên
Như sợ ngày mai chẳng bao giờ còn tím hơn được nữa
Anh nhớ em đến nỏ khô mùa nhớ
Chạm vào đâu cũng vỡ nỗi si tình

Nhưng hoa bèo chỉ câm lặng một mình
Như anh với em. Suốt một đời câm đến chín
Sông em chẩy về tận nơi có biển
Anh gom cánh bèo
nuốt tím lại mà đau...

Cho đến bây giờ và chắc tận mai sau
Không ai nhuộm, bèo cứ bắt mình phải tím
Chẳng ai bắt anh chờ khi biết em không đến

Nhưng anh biết yêu ai?
Không chờ đợi...
sao đành...

---
Ka
23032015

YÊU LẠI MÙA ĐÔNG



Đã bắt đầu tạm biệt mùa đông

Tạm biệt những ngày quấn khăn cho hàng cây trong phố

Trời đã ửng hồng từ bao giờ chẳng rõ

Thủy tiên no nê tình tự mặt trời


Bầy sẻ lanh chanh trên mái ngói nhà ai

Giật mình tiếng chim trong veo góc phố

Em mỏng đi vì xống áo bay vèo quá nửa

Sáng nay, nắng ai pha đậm một sắc nồng...


Hoa đa nghi giấu nụ sau cành không

Giả vờ ngủ mặc mùa đông góa bụa

Có một người muốn chung tình mà chẳng tình chung được nữa

Sờ tay lên lớp vỏ sần sùi...


Ngày mai hoa sẽ vươn chồi

Chẳng có gì bắt ta đừng mở lòng ra đón nắng

Chẳng cớ gì bắt trời xanh một đời câm lặng

Như dòng đời sau những khúc ẩm ương


Tháng 3 đã gióng lên hồi chuông

Tờ lịch tháng 3 đang bấu víu trên tường

Thôi xong rồi mùa đông xám buồn cô đơn ngấm nước

Chưa kịp vắt mình yêu

đến tận cùng tâm sức


Ta vừa nhận ra mình...

Muốn yêu lại mùa đông...

---

Ka
28032015

CHẾT ĐUỐI



Tiễn em đi lòng buồn như rưới lệ
Theo chân ai về khơi bếp lửa nồng
Mừng hay vui thôi là hết, đã xong
Con chim chết trên gai hồng rã nhụy

Cũng hẹn hò đắm say và vời vẽ
Ngỡ lâu đài bằng Phỉ thúy ta xây
Ôi giấc mơ chợt tỉnh giữa ban ngày
Giờ mới biết sông cao và núi cạn!

Ta cũng biết thuyền ta rồi mắc nạn
Trót căng buồm mà ngược hướng đại dương
Tan cơn mê úp mặt liếm vết thương
Khâu cuống quýt mảnh hồn chưa thành sẹo

Vẫn biết rồi người sẽ thành hư ảo
Hồn nhiên con chim én nhỏ bay đi
Ngày em say hợp cẩn với vu quy
Ta đã xé lòng ta trăm ngàn mảnh

Em theo người long lanh hơn hoa thắm
Ta vá lòng không rách bục em ơi
Hôm nay trời tung tóe nắng vàng rơi
Ta bỗng rớt dưới lòng Sông chết đuối.
---
Ka
29032015


(Tặng một người đi...)

ĐÊM MÜNCHEN BẬT KHÓC THÁNG 3 EM....




Tháng 3 vừa bỏ ta ngày hôm qua

Đã vấp vội vào ngày tháng 4 nói dối

Người cũng bỏ ta rồi...

Cuộc tình tội lỗi

Trên lối đi về vấp phải bóng ai rơi


Có chờ nhau đâu mà biết nắng đã nỏ khô rồi

Mộc lan nứt đau để vẽ lên trời vồng hoa ứa căng niềm nhớ

Đêm bên nhau có một người chẻ vầng trăng ra làm hai nửa

Một nửa vắt lên trời. Nửa đau vạt mồ côi


Thì có gì khác đâu em. Tháng 3 căng mình nếm giọt giao hoan

Ta căng mình chờ em

Đêm tháng 3 phập phồng ướt đầm tháng 4 chết khát

Mảnh tình phơi trong cơn bão tan hoang


Ta lại về sân ga sau mê mệt hải trình

Sóng đánh vỡ tan một đời con gái

Ta nợ em một lần hẹn hò tát cạn đêm si dại

Mai em về

Khâu vá lại trời yêu...


Tháng 3 căng đứt dây diều

Nối sang tháng 4 nẫu nồng mùi hương đòi hạ

Tả thả vào nhau mầu xanh chìm trong cuống lá

Xô em về day nhứt cọng môi xanh...


Đêm München bật khóc tháng 3 em

Trả về biển sâu bọt ngầu tan thành ngàn cơn bão

Cuối nhà ga con tầu cong mình chịu nạn

Có một người oằn cõng cuộc từ ly...

----
Ka
01042015 

München, trong cơn bão "Niklas",

cơn bão mạnh nhất, ác liệt nhất được ghi nhận

ở châu Âu trong vòng 30 năm qua.

BÂY GIỜ THÁNG 4



Vâng mùa thu đã qua lâu lắm rồi anh
Qua rất nhẹ và ra đi rất khẽ
Ta mải chơi như một bầy con trẻ
Không biết mùa thu vội thế. Chẳng đứng chờ...

Bây giờ đã là tháng 4
Sao anh nhắc về những điều đã cũ
Lá khô vàng rụng đầy con đường nhớ
Cơn mưa cuối ngày đổ xuống bóng hoàng hôn

Anh có cất giùm em không khoảng ký ức buồn
Đã gắng nhuộm mà đổi mầu đến ướt
Có cất giùm em những lo âu thảng thốt
Sợ chính phút giây này thành quá khứ mai sau

Có bao giờ kịp nói với nhau đâu
Vừa mới xanh rêu đã vàng đi quá nửa
Chưa kịp yêu đã biết mình chẳng còn yêu thêm được nữa
Cây nồng say lại mọc trái ơ hờ

Vâng bây giờ đã là tháng 4
Nắng tràn trên lối đi có biển treo:
Con đường Kỷ niệm
Nhắc gì mùa Thu khi đã là tháng 4 lúng liếng
Lại soi mình trong trong gương mặt mùa thu...

---
Ka
09042015

ĐÊM CỦA NGƯỜI MẤT NGỦ




Có đêm ta mất ngủ
Nằm nghe tiếng lá rơi
Mà ngoài kia trơ trọi
Chỉ có một mảng trời

Mùa xuân còn chưa đến
Hè cũng đang mải chơi
Mà đời toàn thế cả
Vắng tanh như chết rồi

Lục bục tiếng đêm thở
Vỡ tan cả đất trời
Xung quanh đêm đặc quánh
Chỉ đêm và ta thôi!

Chăn đắp chồng hai chiếc
Sưởi cũng tăng hết rồi
Mà sao ta ngấm lạnh
Tê buốt cả tim côi!

Khi biết mình cô độc
Là cô độc lắm rồi
Soi mình vào đêm lặng
Chỉ thấy vầng trăng trôi!

Kiêu hãnh đến ngạo nghễ
Dịu dàng đến quên mình
Ta giận ta không thể
Ngửa mặt than một lần

Hóa ra trời đồng lõa
Lặng im và thinh im
Đổ bóng đêm lênh láng
Nhè ta mà nhận chìm!

Đêm nay ta mất ngủ
Đập tan một góc trời
May ra còn rụng xuống
Điều gì không giống Người....

Và ta kều trăng rụng
Đắp lên thân đơn côi
Vầng dương mai nỡ thức
Vữa thành trăng hết rồi...
---
09042015
Ka


(Viết cho người mất ngủ.
Tặng riêng cho một người)





Người ta chặt hết cây bên hồ sao em?

Về đâu chú chim sau những chiều vá tổ

Về đâu nắng hồng trên sông rất nhiều sóng lỡ

Về đâu lòng mình...

Khi bắt gặp trời quang?


Ta lo âu vô lý phải không em

Không thể mở lòng khi xung quanh quá nhiều điều phải khép

Nghi ngại mặt trời sợ hoàng hôn nắng rát

Quen với bão bùng nên nợ cả bình yên...


Người ta phát quang hồ làm rơi vỡ tiếng chim

Tung tóe lớp rơm mềm quây tròn tổ ấm

Những chú chim không biết thương mình. Những chú chim vẫy vùng chạy trốn

Không biết trao yêu đồng lõa cả dối lừa...


Và bây giờ mùa xanh biếc, tháng 4

Cây táo nở hoa bên tầm xuân đa nghi mọc toàn gai nhọn

Giá ta biết tiệm tùng đừng tiêu hoang Hạnh phúc

Đâu bây giờ như chiếc tổ tan hoang!


Người ta khơi hồ cho nước trong hơn

Phát quang cây để mầm lên khỏe khoắn

Nhưng tình ta ai cứa ngang tàn nhẫn

Chú chim nhọc nhằn tha rác vá hoàng hôn


Cây đã phát quang rồi...

Hồ cũng đã xanh um

Chim sẽ quây vội cho mình tổ rơm cần mẫn

Hạnh phúc là vậy. Đập rồi xây như thế đấy...


Nhưng trái tim tật nguyền...

Ai vá lại...

Cho em

........

Ka
14042015

NGÀY TRỞ VỀ



Ngày ta về tất cả đều đã khác
Sưa không thơm không trắng trước sân nhà
Con chó nhỏ rụng lông nằm thiêm thiếp
Nắng rơi đầy trên mái cũ nhà ta

Mẹ đổ hết nhọc nhằn lên tóc cước
Cha giả vờ không vồ vập nàng Ba
Chỉ bậc cửa hình như không giấu được
Níu chân ta vấp ngã vỡ òa...

Ôi tất cả không có gì khác cả
Chỉ mình ta đôi mắt bớt trong veo
Quê hương đó vẫn từng đêm lá rụng
Kỷ niệm chồng lên lớp cũ thêm nhiều...

Ta sẽ gọi chừng dăm ba đứa bạn
Hẹn hò nhau nơi quán cũ hàn huyên
Vẫn "mày tao" mà nghe như đắng ngực
Tóc mày sao bạc thế. Mắt rưng rưng...

Sẽ sáng sáng xách mình ra quán xá
Ngắm hoàng hôn trên phố cũ đang rơi
Sẽ tĩnh lặng trong dòng đời náo nhiệt
Để nghe lòng đắm lại tháng năm trôi...

Muốn tìm lại một mảnh hồn đã rụng
Trên cuộc người lăn mãi vẫn chưa thôi
Mà lạ quá chỉ thấy toàn mộng mị
Như sáng nay ươn ướt đến rã rời...

Rồi vồ vập ta lần từng con số
Lặng nghe lòng hai tiếng gọi: Mẹ ơi
Bao bão tố dường như tan hết cả
Một bình yên len lén đến đến bên Người...

---
Ka
18042015
Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang