TỰA BÓNG



Lâu lắm rồi ta chẳng tựa vào thơ
Cứ tự mình đứng trên đôi chân, và bước
Chợt có một chiều ập về, mỏi mệt
Nhận ra ta người lữ khách vô tình

Ta đến cuộc đời này trên tầu vét cuối năm
Vội vã như không, sợ chẳng còn toa nào cuối
Những gương mặt thân yêu bỗng lùi xa vời vợi
Ngoài sân ga, ai đó đợi đưa mình?

Có một lần xa thẳm đến ngại ngùng
Những cái bắt tay đã trống không chẳng còn hơi ấm
Những nụ cười cũng phai rồi nét gụi gần chân thật
Dưới mưa chan lem lấm mặt nạ người


Có một chiều chỉ Mình tựa bóng vào Ta thôi
Lau mắt cho nhau bằng một quầng mây quá ướt
Tiếng sấm rung như có điều gì muốn rụng
Lòng luênh loang chú sẻ lạc không nhà...


Ta đợi gì nơi mải mốt người qua
Ta đánh rơi chi nơi cuối ngày hoàng hôn sắp tắt
Ánh sáng cầu vồng lổ loang trên tấm toan siêu thực
Mầu chưa khô.

Bức vẽ trống.

Không người...

Ta một mình tự nắm lấy Ta thôi
Hôn lên ngón tay để ráng chiều bình tâm nguội lại
Có một chiều lênh đênh con tầu thành con nước nổi
Phố thành ga Ta hóa bóng con tầu...
---
Ka
02032015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang