NGUYỆT, MỘT NGƯỜI HÀ NỘI
~~~
Tôi quyết định viết về Nguyệt đầu tiên, trong serie ÔSIN NGOẠI TRUYỆN.
Nguyệt chưa bao giờ lấy chồng, dù chị không quá xấu. Lúc ấy, đã quá chán với các đợt tuyển dụng osin tràn lan và thất bại, tôi nhận chị, chỉ vì Nguyệt là người Hà nội. Hà nội, vì chị gọi canh cá là dấm cá, thay vì canh chua, hay canh riêu cá. Cũng có thể vì chị có cái vẻ lơ ngơ ỡm ờ của người đàn bà quá lứa. Thôi thì đần một tý, còn hơn tinh quái. Giao nhà giao con vào tay một người tinh quái, khác gì gửi trứng cho ác. Nhất là những người đi làm osin ở Đức đa phần là dân tỵ nạn, không giấy tờ, mà từ chuyên môn gọi là cởi truồng (không quần áo).
Buổi đầu tiên đi làm về, thằng Cua lấm như ma vùi. Con Bơ và con Sữa đánh nhau rách cả mắt. Nhà cửa lanh tanh bành không dọn, bếp núc lạnh như tờ. Chị ngồi ngơ ngẩn bên cửa sổ, cười một mình. Hai vợ chồng lao vào dọn dẹp. Đứa nổi lửa nấu cơm, đứa chơi với con. Ôsin chuyển chỗ từ cửa sổ ra bàn bếp, co chân lên ghế, cười nói như ngô rang.
Bữa cơm đầu tiên, tôi nấu. Nguyệt không đụng đũa.
- Chị ăn đi. - Tôi mời.
- Chị không ăn cơm. Chỉ ăn cháo hay là xôi.
Tôi dỗ: Mai bác ở nhà thích ăn gì tự nấu. Gạo nếp nhà thiếu gì.
- Chị không ăn được thịt mỡ. Bị đi ngoài.
Tôi nhìn đĩa thịt kho trứng vừa hì hục làm rất ngon lành, cố dỗ Nguyệt:
- Vậy chị ăn gì ạ?
- Bác chỉ ăn thịt vịt thôi!!!
Nhà tôi không ăn thịt vịt, vì hôi. Mà vịt rất đắt, 10€/con. Trong khi thịt gà 10€ mua được 4 con.
Hôm sau tôi mua vịt. Tối về, chỉ thấy mỗi cái lườn úp trong đĩa. Chả lẽ chị ăn hết con vịt hai ký? Không, chị vứt hết vào thùng rác vì đau bụng. Chỉ ăn mỗi hai cái lườn. Miệng nói, chị hồn nhiên mở đĩa thịt bốc ăn, mặc kệ tôi đứng nhìn. Hai ký lô vịt nhẹ nhàng chui vào cái miệng rất xinh của người Hà nội.
Tối đó, tôi ngậm ngùi định cho chị nghỉ. Không phải vì con vịt, mà vì chị không biết chăm trẻ con. Không nấu cơm, không dọn nhà. Tôi đi làm về lại lao vào bếp hầu hạ cả nhà trong đó có cả chị, y như tôi mới là osin.
Chưa kịp nói, thì chị kể chuyện đời chị. Chị yêu một anh, rất con nhà. Sắp cưới thì phát hiện ra anh gay. Chán đời, sang Đức nhờ mối mai ở với một anh tây. Nó chả động đến chị em ạ. Mấy đêm liền, chị đành mò vào giường nó, mò mẫm mãi, chim nó bé như quả ớt chỉ thiên. Bé hơn cả chim thằng Cua nhà em (Cua khi ấy chưa đầy 3 tuổi). Thấy chị thuỗn mặt ra, nó ôm mặt khóc hu hu.
Chưa hết em ạ. Lại có người giới thiệu cho thằng tây khác. Thằng này vừa có chim vừa có bướm. Cái nào cái nấy nhũn nhùn nhùn như con cá chết. Trông hãi lắm.
Số chị nó thế em ạ. Một người thì còn bảo không may. Ba lần đều thế, là do cái số nó vô duyên.
Nguyệt ngơ ngẩn cười, nước mắt ròng ròng. Tôi dỗ chị:
- Khi đến đây chị nói ở nhà có chuyên môn trông trẻ em mới nhận. Nhưng nói thật, chị không hề biết trông trẻ con. Hỏi cái gì chị cũng không biết. Cháu nó ốm, chị cũng không hay. Em có cần chị làm việc nhà đâu, em bận đến mấy cũng cố được. Nhưng các cháu thì bác phải cho ăn uống đầy đủ chứ.... Thôi, chị cứ ở đây với em. Chị cố học lấy cái nghề. Ở Đức không có giấy tờ không đi trông trẻ thì làm gì hả chị?
Nguyệt đi nằm. Ngẩn ngơ cười, ngẩn ngơ khóc một mình như ma làm. Tôi ngó vào, thấy người đàn bà nằm ngửa, co chân lửng lơ như đánh đu, ngủ mà mở mắt trừng trừng, nước dãi rớt ra giường, thật trong mơ tôi cũng không thể hình dung nổi.
Chưa biết xử trí với cô trông trẻ này thế nào, bỏ thì thương, vương thì tội. Tôi tự nhủ, thôi thì người ta hoàn cảnh. Sa thải thì dễ, nhưng rồi ngẩn ngơ ngây dại thế, chị đi đâu?
Nhưng rất bất ngờ, Nguyệt lại là người xin nghỉ vì đã có chỗ làm mới. Thấy tôi lưu luyến, chị giải thích, mang tiếng đi làm thuê, nhưng đây là chị đi làm vợ người ta hẳn hoi. Ban ngày làm lao công ở cửa hàng, tối ngủ với ông chủ. Chả gì cũng là ông chủ của cái siêu thị mini. Chị đã 42, không nhanh thì rụng hết mẹ nó trứng. Mà có con thì dễ được ở lại Đức. Ông này có vợ con ở Việt nam, kiếm người ngày làm đầy tớ tối làm bạn tình, nhất quyết không cưới xin.
Ngày chia tay ba đứa con tôi không đứa nào thèm theo bác. Người đàn bà suốt ngày ngồi cửa sổ cười một mình, chưa bao giờ nấu cho chúng một bữa ăn.
Ít lâu sau, Nguyệt về thăm. Gái phải hơi giai như thài lài gặp cứt chó. Thài lài phinh phính thịt da, ngồi ăn cơm ngoe ngóe, cắn giò mỡ ngập răng, không thấy ngỏn nghẻn rằng là kiêng cơm, rằng chỉ ăn mỗi lườn vịt. Nguyệt khuỳnh khoàng ngồi tám chuyện với cô ôsin mới nhà tôi, tâm đầu ý hợp lắm. Tôi mừng cho chị. Hóa ra, người đàn bà dù ngây dại đến đâu cũng có quyền hạnh phúc, mà chìa khóa của bí mật hạnh phúc nhất định phải nằm trong tay một thằng đàn ông.
Nguyệt ra về. Cô Ôsin bảo, người hâm dở thế mà chị cũng nhận về trông trẻ, niều nĩnh thật. Tôi thở dài. Thì cũng là bí dí tốt, rồi lúc nhận người ta, ở với nhau đâm có tình cảm, không nỡ.
Chị cứ thương người. Bà Nguyệt xúi em cho con chị uống thuốc ngủ đấy, bà ấy bảo toàn nàm thế, tha hồ chơi.
Tôi chết lặng. Cảm thấy mình là bà mẹ vô trách nhiệm nhất trên đời. Tôi đã rước một con rắn vô nhân tính vào nhà. May, mà đống thuốc ngủ mà Nguyệt cho con tôi uống hồi đó chỉ là một loại trà an thần, tôi mua cho Nguyệt để người đàn bà ấy khỏi cười khúc khích cả đêm, trong khi mắt vẫn mở và hai chân co lên đung đưa khò khò ngáy như kéo bễ.
---
Ka
Trích "Ôsin ngoại truyện"