NƠI CHỐN

 NƠI CHỐN


Hai năm sau vụ thảm sát bằng xe tải, tôi đặt chân đến Nizza.


Rời khỏi Marseille ổn ào và hầm hập gió nóng, với những quãng đường chỉ vài chục mét lại vấp đèn đó cuồng hết cả chân ga, Nice đón chúng tôi với dải bờ biển sạch tinh mùi khơi xa. Mama có sợ không, con gái hỏi tôi, làm như khi nào cũng có thảm sát vậy. Có sợ không, phải mất đến mấy giây tôi mới nhớ đến vụ thảm sát đã vĩnh viễn găm vào địa danh này một ký ức đau thương. Phải,, tôi sẽ không biết đến Nice nhiều đến thế, nếu không có sự kiện mùa hè năm ấy.


Vừa bắt đầu chán ngấy núi sau những ngày ngồi trên xe mà hai bên đường điệp trùng vách đá dựng đứng. Cũng vừa kịp tan cơn say mùa Oải Hương tím ngát thiêu đốt tầm nhìn, đốt hết trong ba ngày một thứ đam mê tưởng chừng quá ư phù phiếm- Nice như một quà tặng xinh xắn cho nửa cuộc hành trình đi về miền Nam nước Pháp.


Chẳng phải đến khi tận tay mở những cánh cửa chớp màu xanh đã long sơn của ngôi biệt thự trong khu phố đi bộ, tôi mới chạm vào được một cảm xúc ngỡ đã bỏ quên đâu đó trong ký ức. Chao ơi cái mùi gây thương gây nhớ, cái mùi quá vãng lẩn quất đâu đó bỗng ùa ra như lũ, không sao ngăn lại được.


Mùi đô thị. Mùi của những quán ăn đêm ồn ĩ. Những quầy tạp hóa bán đủ thứ từ hạt dẻ đến táo dầm, ô mai và những tấm bưu thiếp ngô nghê đầu phố. Mùi của những kiến trúc cũ kỹ mà thời gian và mưa nắng đã phủ lên một lớp bụi lưu cữu không có cách gì gột đi cho được. Cái mùi theo tôi từ Marseille theo sang, từ Paris theo xuống, từ Provence kéo qua. Một thứ ảo giác ngai ngái, ngầy ngật vừa hư vừa thực rất thị thành vương giả trộn với mùi cống rãnh, rác rưởi luẩn quất, mùi những ngõ hẹp đầy ứ hơi người và khói xe, mùi của những đêm trăng mái phố... Còn gì nữa? Mùi những khu chợ nhộn nhịp mà kẻ mua người bán ơ hờ, quán cà phê túc tắc nhàn rỗi, mùi Trúc Anh Đào dễ dãi, Sưa trắng nồng gắt, Kim Ngân chập chờn và những bụi Oải Hương lạc lõng...Tất cả trộn lẫn thành một thứ mùi mà ở Đức không bao giờ có.  


Ở đây là mùi nhà quê, mùi của nền văn minh lưu cữu như một mẩu Hà nội đã được pha chế và nhập cảng bởi một chế độ thực dân vẫn còn dai dẳng đâu đó nơi Kinh Kỳ một thủa, vừa được tái hiện tươi rói ở nơi đây. Tôi chợt muốn xem lại bộ phim Người Tình, ở đây, ngay đêm nay. Để cảm nhận những âm thanh nhễ nhại lọt qua thứ ánh sáng cũng nhễ nhại như từ dưới nhà đang vọng lên mà tôi không thể bóc tách những lớp thời gian ra được.


Nice còn một thứ mùi nữa, mùi biển nhàn tản, sạch bong và đầy kiêu hãnh. Tôi ghen với Nice vì điều đó.


Nơi tôi sống không có biển. Nên mùi khơi xa bất chợt làm tôi thấy mình bắt đầu nhớ, dù đêm còn chưa qua hết, trăng vẫn cong cớn soi mình qua khung cửa chớp mở toang đón gió, trong tiếng sóng biển rì rào cào vào chân vách đá như van lơn, như hờn giận, như giãi bày.


Tôi nhớ... Mà nhớ gì ta?


Phải chăng, hình như, là một chốn để đi về.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang