THƠ EM VIẾT RỒI MAI AI SẼ ĐỌC....?






Thơ em viết rồi mai ai sẽ đọc

Khi khung trời yêu dấu đã rời xa

Thảo nguyên sót một lùm cây xấu hổ

Cụm mây tan trên đỉnh ngọn, dẫu là...




Câu thơ khép dở dang vần gieo lỡ

Dấu chân nhòa trên mặt đất sau mưa

Cánh hoa mỏng bay theo chiều gió lật

Đậu hờ trên dòng nhớ cũ thờ ơ




Bấy nhiêu thôi đong chừng nao sẽ đủ

Khi bàn tay chưa nắm được bàn tay

Vần gieo vụng vỡ tung như ảo ảnh

Giọt nắng tan dưới những cánh mây bay...




Ta cất giấu những ảnh hình run rẩy

Trong vần thơ lấp lánh thủa ban sơ

Tìm ngây dại ẩn sau lần áo cũ

Đợi khóa kia mở cánh cửa ơ hờ




Thơ vô tội mà người mang tội lỗi

Khiến trăm năm lỡ hẹn một lần sông

Nên ta đốt những dòng thơ hấp hối

Sưởi cho lòng ấm lại một mùa đông...

----

Ka

09122014

KHI TÔI XA NGƯỜI....



Là ướt lá non một ngày trôi bất chợt

Là nhúng mình vào trong vũng nước


Mưa.


Gió lại về tơi tả dọc triền đê

Và những con diều đứt dây chao mình trên quầng mây sắp vỡ




Người đi

Người đi như mắc nợ

Chỉ dòng sông là lặng lẽ quay về




Người xa tôi.

Cam lòng đánh cắp niềm vui

Để mặc tôi loay hoay với dọc ngang nỗi nhớ!


Như lá rơi trong tận cùng thống khổ

Trốc đến tả tơi cội rễ trái tim côi!




Tôi xa người

Con đò trôi...


quờ quạng bến không người

Nhặt hoàng hôn bạc màu như xác chết


Chôn vùi.


------

Thym

19032014

CÓ ĐIỀU GÌ TƯỞNG NHƯ LÀ....



(Viết cho ngày ấy, của ngày sau...)


Rồi ta cũng bỏ lại đằng sau

Một vùng đất - đến một vùng đất khác

Đâu cũng là trời xanh ngút ngát

Cũng là sông, là biển, là cỏ hoa...


Mà sao cứ thấy như là

Có gì run lên những bồi hồi sắp mất

Có phải vì trái tim quá nhiều cảm xúc

Mà ta ơi!

Không đủ sức từ ly!


Ở nơi này

Những ngọn gió nói câu gì

Sao vầng trăng như mãi mười sáu tuổi

Và hoàng hôn ngấu màu trời le lói

Tất cả vẫn đây mà...


Sao ta thấy xa xôi...?


Có điều gì như giây phút lìa đôi

Những dấu yêu đã trao

Những bồi hồi sắp cạn

Chạm vào đâu cũng thấy lòng vỡ rạn

Tạm biệt thôi...


Đâu có nghĩa chia rời....!


Phút tròng trành như dĩ vãng tuột trôi

Theo sóng cuộn chờm sâu vào vũng ngực

Chưa xa xôi đâu nghĩa là chưa mất


Sao Từ ly - Hạnh phúc cứ song đôi!

---

Ka
29072014

ĐÊM CỦA NGƯỜI MẤT NGỦ



Có đêm ta mất ngủ
Nằm nghe tiếng lá rơi
Mà ngoài kia trơ trọi
Chênh vênh một mảng trời

Mùa xuân còn chưa đến
Hè cũng đang mải chơi
Mà đời tàn nhẫn thế
Vắng tanh như chết rồi!

Lục bục tiếng đêm thở
Vỡ tan cả đất trời
Xung quanh đêm đặc quánh
Chỉ đêm và ta thôi!

Chăn đắp chồng hai chiếc
Sưởi bập bùng trêu ngươi
Mà sao ta ngấm lạnh
Tê buốt cả tim côi!

Khi biết mình cô độc
Là cô độc lắm rồi
Soi mình vào đêm lặng
Chỉ thấy vầng trăng trôi!

Kiêu hãnh đến ngạo nghễ
Dịu dàng đến quên mình
Ta giận ta không thể
Ngửa mặt than một lần!

Hóa ra trời đồng lõa
Lặng im và thinh im
Đổ bóng đêm lênh láng
Nhè ta mà nhận chìm!

Đêm nay ta mất ngủ
Đập tan một góc trời
May ra còn rụng xuống
Điều gì không giống Người....

Và ta kều trăng rụng
Đắp lên thân đơn côi
Mai vầng dương bật thức
Vữa thành trăng hết rồi...
---
09042015
Ka


(Viết cho người mất ngủ & tặng riêng cho một người)
Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang