Hiền 14: dâu con

 Hiền 14: dâu con

*
Chị chủ bảo, cô đừng đi nữa. Đi tây 14 năm, tài sản là hai đứa con nghiện và một trái tim tan nát vì tình. Cô học cách sống dựa vào mình, đừng trông chờ vào ai khác, nhất là bọn đàn ông. Từng ấy cuộc tình mà cô chưa chán yêu sao?
Hiền bảo: em dựng xong cái nhà hết tiền, đi phụ quán cho thằng em cũng đủ sống. Thả thêm nợn sạch, gà sạch, cuối năm tự tay giết mổ, cũng được mớ tiền chị ạ. Ở thế này em không thiếu nhưng buồn vì các con, với nại em nhớ anh Hiên. Chị chủ cười, biết ngay mà. Cô sang để tận mắt nhìn họ làm tình với nhau mới tin à? Mà tôi nói thật, cô vô trách nhiệm nó vừa thôi. Con cô, cô không chăm, để vất vưởng nó mới thành ra thế. Giờ cô định chạy trốn à? Hiền im. Bên đầu dây chỉ còn tiếng khóc.
---
Hà nội, năm 2017
Xe otô đỗ trước cửa một căn nhà cũ, kiểu lạ, tường vôi long tróc, với nhiều cửa sổ sơn xanh bằng gỗ mà Hiền chưa thấy bao giờ. Vỉa hè bé tý có cây si già rễ chòi lên đội cả gạch. Xe ôm, quán nước, bếp than tổ ong của quán phở sáng chuẩn bị dọn vì đã hết khách. Đôi gà trong lồng choàng dậy, đạp nhau quang quác lạc lõng cả góc phố.
Hiền lẩm bẩm, nhà mặt phố mà xấu thế. Thua xa nhà quê chúng em. Hiên ra đón, hồ hởi như đón người thân lâu ngày không gặp. Nghe Hiền chê, thì chữa lại, mấy ngàn cây vàng đấy. Anh được một nửa, con trưởng. Hiền im, thôi không chê bôi ví von nữa.
Bữa cơm đầu tiên, Hiền nấu. Thịt chân giò lóc xương, rắc tý tiêu muối, cuộn tròn quấn lạt hấp, thái mỏng, khoanh nào khoanh ấy có miếng bì trong vắt. Canh khoai tây nấu cổ cánh gà. Gà luộc úp đĩa, trên vắt lá chanh mỏng tang vừa hái ngoài sân. Giò lụa nổi vân xắt đĩa sáu miếng. Cả nhà ngồi ăn im lặng.
Lan Anh mới từ Đức về, chấm miếng giò vào bát nước chấm, gắt: cô Hiền lại vắt chanh ớt à. Bên ấy mấy lần chị đã nhắc. Giò lụa chấm với nước mắm hạt tiêu thôi chứ. Chị Minh cũng mới về chăm mẹ ốm, nhìn mâm cơm, thờ ơ: tôi ăn chay. Thế này phải tội. Hiên cầm cái đùi gà, cắt ngang, không rõ nói ai: ăn đi rồi vào trông mẹ. Gà ngon thật. Gà Việt nam ăn đứt gà tư bản. Anh thích luộc chín tới như này mới sướng. Lan Anh bĩu môi: cẩn thận không nó lôi cả hai hàm răng giả. Cả mâm cùng cười.
Hiền dọn mâm, rửa ráy nhoáng cái xong xuôi, bảo: hôm nay em vào trông mẹ. Hiên gạt: lát anh đưa em đi chơi bờ hồ. Hôm nay đến lượt cô Lan Anh. Lan Anh quay sang Hiền: cô mới lên, vào trông mẹ mới đúng. Đi bờ hồ báu gì, cùng lắm là được mút kem. Kem bác Hiên chảy hết nước rồi. Chị Minh nghiêm mặt. Hiền nghệt ra, không hiểu sao kem còn chưa được ăn đã chảy nước.
Đêm Ba mươi, Hiền ngồi trong bệnh viện trông bà cụ. Lát sau Hiên đến. Bà cụ nằm trên giường, nhìn con trai, lại nhìn sang Hiền, hai tròng mắt trông như hai cùi nhãn úp. Hiền bảo, con nà người yêu anh Hiên bà ạ. Bà còn nhớ con không. Nần trước con nên thăm biếu quà bà rồi đấy. Hiên lặng yên, không gật cũng không lắc. Bà cụ nghển lên, như muốn nói thêm gì, tay cứ cầm tay Hiền mà bóp. Hiền lại bảo, bà muốn anh cưới em đấy. Vừa nói, vừa liếc Hiên, cười cười. Hiên vẫn yên, không gật không lắc, như chẳng hề liên quan. Lát sau, bà cụ thiu thiu ngủ, Hiên bảo: em trông mẹ, anh về. Buồn ngủ quá rồi. Rồi bỏ về, để Hiền lại một mình trông mẹ, như người thân.
Hiền trông bà cụ năm đêm liền. Kê cái giường gấp nằm ngay cạnh. Đêm nào cũng bóp chân, cho uống nước, sáng ra thay rửa xong xuôi mới về. Ban ngày cô dọn nhà, lau cầu thang, cho gà ăn. Đôi gà cô mang xuống vẫn còn nguyên, chưa thịt. Chị Minh bảo, để nó gáy cho vui nhà. Giết phải tội. Chị ăn chay. Lan Anh nhìn Hiền muối dưa, nhắc: đừng cho đường cho giấm. Hiền bảo: không cho đường cho giấm thì khó chua. Lan Anh lại bảo: cho đường cho giấm ai chả muối được. Hiền đứng yên, dằn mạnh cái đĩa vào vại, suýt vỡ.
Mồng hai tết, nhà có thêm khách. Một ông lão khệ nệ bưng bị cói vào, đứng giữa nhà mà chào. Linh tính đàn bà, Hiền biết ngay đó là ai.
- Bác nà bố của Sen, người yêu anh Hiên bên Đức?
- Dạ vâng ạ. Cô đây là...
- Cháu nà vợ của anh Hiên. Chúng cháu sống với nhau 8 năm từ bên Đức cơ. Hiền giới thiệu, vừa cong cớn vừa chủ quyền.
Ông lão vẫn ôm cái bị, khệ nệ dạ vâng. Là cái con Sen nó bảo tôi lên đây chúc tết. Anh Hiên cũng xuống nhà chơi hôm nọ, mang cả thư với quà của con cái Sen nhà tôi.
Hiên từ trên nhà xuống, chào khách, nói Hiền làm cơm. Hiền đứng thái rau, mấy lần suýt cắt vào tay. Chị Minh chị Lan Anh đi chơi tết, nhà chỉ có ba người. Ông lão gọi Hiền, Hiên là anh chị, như một cặp. Ăn xong ra về, để lại cái bị. Hiền lục ra, thấy toàn đồ nhà quê gửi ra nước ngoài. Hiền bảo, anh không ăn măng khô, cái này chắc gửi cho con Sen. Nói xong, nhặt bó măng vứt thùng rác. Mới mùng hai tết, Hiền khóc sưng cả mắt. Hiên ôm eo Hiền, giả lả: mỗi em khôn nhất. Em chả đòi gì nhưng rồi là em có tất. Anh bên ấy có bạn cho đỡ buồn. Ở đây em ngoan, anh chẳng về với em còn đi đâu. Hiền nín khóc, tay vặt trụi mấy cái lá quýt xanh như ngọc bên ban thờ.
Đêm ấy, đêm thứ 6 Hiền với Hiên vẫn ngủ riêng. Lan Anh bảo, cô cứ lên ấy mà ngủ với bác Hiên. Hiền định nói gì, lại thôi. Hiên không đòi, không gọi, chả nhẽ Hiền lên? Mới lại không biết Hiên có mang lọ keo về không.
Sáng ra, Hiền ôm lấy Hiên, lần mò, thấy nhũn như mớ sá sùng, tìm mãi mới thấy. Hiên cười, anh già rồi, chả ham muốn nữa. Hiền rít lên, không ham muốn, sao phải rước con Sen về? Hiên thũng thẵng: bạn bè giúp nhau cả thôi, em lạ gì tính anh. Hiền vùng vằng: hồi em ở bên ấy, đêm nào anh cũng đòi. Mới chưa đầy một năm. Hiên cười, em định quản lý cả lịch sinh hoạt của anh nữa à. Thôi nào, cho anh ăn sáng rồi vào trông mẹ. Rồi Hiên điềm nhiên ngồi ăn bánh cuốn Hiền mới mua, còn sai lấy lọ tiêu, lọ tăm, như không có chuyện gì.
Hôm sau, Hiền bảo, trông bà bết nắm rồi. Sáng nay bà không đi được, cũng không ăn hết bát cháo. Đưa bà về cho bà được chết ở nhà. Cả nhà hội ý năm phút, đồng ý.
Bà về nhà. Có cả bác sĩ đến khám bệnh, truyền thuốc, cho thở máy. Hiền bận hơn nhưng tiếng nói quan trọng hơn. Con Linh, con gái Hiên, thì bảo, bác Minh chủ chi nhưng cô Hiền mới là tổng chỉ huy, cả nhà nghe răm rắp. Lan Anh ngồi im không cãi, đang ngóng ông Sướng đến nhà chơi, đi ra đi vào rất sốt ruột. Chị Minh mắng, mày dùng chồng của người ta, không xấu hổ à. Lan Anh quay sang Hiền: hôm nay bà Thảo từ Pháp về, cô Hiền có biết không? Hiền ngơ ngác, Lan Anh lại bảo: vợ cũ bác Hiên.
Sao nại về? Bỏ nhau rồi mà? Con Linh nói: lần nào về Việt Nam mẹ cháu cũng về đây ở. Nhà này cũng là nhà của mẹ cháu. Hiền ngồi góc giường chỗ bà cụ, bóp lấy bóp để như cái máy, mắt nhìn đi tận đâu, xa lắm.
Nhà sắp có thêm hai người, đông như hội.
----
Ka. Còn tiếp.
Hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người
Khúc Thụy Du, Nghia le Thanh và 73 người khác
33 bình luận
2 lượt chia sẻ
Thích
Bình luận
Chia sẻ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang