BIỂN ĐÃ MẶN RỒI AI GẠN ĐƯỢC TRÙNG KHƠI


Sẽ có một ngày biển thôi mặn ngoài khơi
Sóng sẽ mệt với trò chơi trốn đuổi
Thôi mê man thôi chập chờn đắm đuối
Biển sợ màu xanh như ta sợ dại khờ

Ngày ấy bao xa ngày ấy ở đâu ta?
Mà nghe ngược vào lòng mình vị mặn
Con còng gió xoe mắt tròn suy ngẫm
Không dám xa bờ sợ sóng đánh tan hoang

Biển cứ xanh thôi không màng trắng hay đen
Đời lắm kẻ khôn còn chỗ nào chừa cho người dại?
Ta trách gì đâu khi nhận về mình toàn điều thừa thãi
Chú sóc nâu buồn hạt dẻ cuối Thu...

Mây có bớt hồn nhiên xanh đến giả vờ
Tưởng chạm khẽ là ùa ra lỗ thủng
Ta nhẹ dạ giọt sương chiều lơ đãng
Trên mê cuồng Khôn - Dại đám nhân gian

Thì cứ xanh đi!
Xanh đến cạn đời mình
Giữ lại làm gì để ngày mai hối tiếc
Đời đã dại thì ngại gì Khôn - Dại
Biển đã mặn rồi...
Ai gạn được trùng khơi...

---
Ka
19072015
Viết ở đảo Crete, Hylạp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang