TÌM VỀ ROMA


Gặp lại nơi này sau hơn hai mươi năm
“Thành phố Vĩnh Hằng” (1) giấu niềm tin ta từng nhặt được

Vẫn những Thánh đường ngủ trưa phơi mình cho gió quất 
Vẫn những đền đài, thềm đá Spannien(2)... 

Vẫn quảng trường này nơi ta đã gặp em 
Thủa bồng bột bước vào tình thứ nhất 
Tay lần lại từng bậc thang xoáy ốc 
Lên đỉnh trời trên nóc Vatican 

Chỉ gió reo 
Và nắng ấp trời xanh 
Ngàn năm nữa nơi này rồi vẫn thế 
Vẫn uy nghi 
Vẫn trầm hùng 
Ngạo nghễ 
Vẫn như thủa ban đầu... 
Chỉ ta mất em...! 

Em ở nơi nào 
Còn nhớ hay quên 
Góc Thánh Đường đánh rơi nụ tình run rảy 
Kìa xiềng xích Thánh Phê-rô (3) còn đấy 
Nhưng đồng xu đến hẹn 
chẳng quay về .... 

Dâu bể cuộc đời dâu bể lời thề 
Ta trở về Trevi (4) tìm đồng xu đã thả 
"Mọi con đường đều dẫn đến thành La Mã" (5) 
Đến Roma mà 
Chưa thấy Roma.... 
---- 
Ka
09082016

Chú thích: (1) Roma được gọi là Thành phố Vĩnh hằng. (Eternal City) (2)Bậc thang Tây-Ban-Nha (Spanish Steps), được coi là trung tâm của Roma theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Sở dĩ có tên gọi như vậy là vì đại sứ quán Tây-Ban-Nha từng có trụ sở ở đây. (3) Thánh Đường mang tên Thánh Phê-rô (Saint Peter). (4) Đài phun nước Trevi (Fontana di Trevi) ở Roma. Tục truyền nếu muốn quay trở lại thành Roma thì ném một đồng xu xuống nước. Để đều ước thực sự linh nghiệm, phải quay lưng lại và tung đồng xu bằng tay phải qua vai bên trái. Nếu ném hai đồng xu, bạn đem lòng yêu một người La Mã và ba đồng xu là tín hiệu cho một đám cưới. ;) Hàng ngày thành phố thu vớt được khoảng 3000€ và toàn bộ số tiền được dùng vào công việc từ thiện. (5) Chính xác câu nói này là "All roads lead to Rome" nghĩa là con đường nào cũng dẫn đến Roma (la Mã). Nguồn gốc của từ này đến từ thời đại hoàng kim của đế chế La Mã dưới sự thống trị của Alexandros Đại Đế, đây là thời kỳ mà La Mã hùng mạnh nhất và chiếm gần như toàn bộ thế giới, đến nỗi đi đâu người ta cũng thấy là đất-của-người-La-Mã. Từ "All roads lead to Rome"xuất phát từ đó. Cũng tương tự như câu "Mặt trời không bao giờ lặn trên đất nước Anh".

TÓC NGẮN




Đổ tóc lên thời gian 
Màu phai đi rất vội 
Xõa tóc trên ngực êm 
Buồn trôi vào vũng tối 

Tóc ta bao nhiêu sợi 
Mà giông gió hao gầy 
Tóc không dài thêm nữa 
Gượng vun đầy lóng tay 

Từ bao giờ chẳng nhớ 
Tóc ta ngắn như trời 
Mặc cao xanh vời vợi 
Chỉ ta cùng ta thôi

Từ bao lâu, tóc chỉ
Hồn nhiên như dòng đời 
Buồn vui là nắng gió 
Nuôi tóc mềm sinh sôi

Rồi ta ngày biết sợ 
Cô đơn giữa chợ người 
Tóc buồn không mọc nữa 
Trên vai buồn rơi rơi... 

Tóc không mang màu biếc 
Tóc không vương sóng cười 
Mà sao như sông nước 
Tóc trôi theo mệnh trời 

Tóc ngắn, tình chẳng đoạn 
Tóc dài, đời đa mang 
Như dòng Sông lặng lẽ 
Giấu buồn vào thênh thang 

Hôm nay ta cắt tóc 
Thương tóc ngoan quá chừng
Bao giờ thôi tóc mọc 
Hỡi người tình thủy chung? 
--- 
Ka 
1-4/6/2016 

P/s. Một bạn pm cho mình: “ Tôi rất mê mái tóc cắt ngắn của Ka và hy vọng nó ngắn như vậy mãi”.

THƠ EM VIẾT RỒI MAI AI SẼ ĐỌC....?






Thơ em viết rồi mai ai sẽ đọc

Khi khung trời yêu dấu đã rời xa

Thảo nguyên sót một lùm cây xấu hổ

Cụm mây tan trên đỉnh ngọn, dẫu là...




Câu thơ khép dở dang vần gieo lỡ

Dấu chân nhòa trên mặt đất sau mưa

Cánh hoa mỏng bay theo chiều gió lật

Đậu hờ trên dòng nhớ cũ thờ ơ




Bấy nhiêu thôi đong chừng nao sẽ đủ

Khi bàn tay chưa nắm được bàn tay

Vần gieo vụng vỡ tung như ảo ảnh

Giọt nắng tan dưới những cánh mây bay...




Ta cất giấu những ảnh hình run rẩy

Trong vần thơ lấp lánh thủa ban sơ

Tìm ngây dại ẩn sau lần áo cũ

Đợi khóa kia mở cánh cửa ơ hờ




Thơ vô tội mà người mang tội lỗi

Khiến trăm năm lỡ hẹn một lần sông

Nên ta đốt những dòng thơ hấp hối

Sưởi cho lòng ấm lại một mùa đông...

----

Ka

09122014

KHI TÔI XA NGƯỜI....



Là ướt lá non một ngày trôi bất chợt

Là nhúng mình vào trong vũng nước


Mưa.


Gió lại về tơi tả dọc triền đê

Và những con diều đứt dây chao mình trên quầng mây sắp vỡ




Người đi

Người đi như mắc nợ

Chỉ dòng sông là lặng lẽ quay về




Người xa tôi.

Cam lòng đánh cắp niềm vui

Để mặc tôi loay hoay với dọc ngang nỗi nhớ!


Như lá rơi trong tận cùng thống khổ

Trốc đến tả tơi cội rễ trái tim côi!




Tôi xa người

Con đò trôi...


quờ quạng bến không người

Nhặt hoàng hôn bạc màu như xác chết


Chôn vùi.


------

Thym

19032014

CÓ ĐIỀU GÌ TƯỞNG NHƯ LÀ....



(Viết cho ngày ấy, của ngày sau...)


Rồi ta cũng bỏ lại đằng sau

Một vùng đất - đến một vùng đất khác

Đâu cũng là trời xanh ngút ngát

Cũng là sông, là biển, là cỏ hoa...


Mà sao cứ thấy như là

Có gì run lên những bồi hồi sắp mất

Có phải vì trái tim quá nhiều cảm xúc

Mà ta ơi!

Không đủ sức từ ly!


Ở nơi này

Những ngọn gió nói câu gì

Sao vầng trăng như mãi mười sáu tuổi

Và hoàng hôn ngấu màu trời le lói

Tất cả vẫn đây mà...


Sao ta thấy xa xôi...?


Có điều gì như giây phút lìa đôi

Những dấu yêu đã trao

Những bồi hồi sắp cạn

Chạm vào đâu cũng thấy lòng vỡ rạn

Tạm biệt thôi...


Đâu có nghĩa chia rời....!


Phút tròng trành như dĩ vãng tuột trôi

Theo sóng cuộn chờm sâu vào vũng ngực

Chưa xa xôi đâu nghĩa là chưa mất


Sao Từ ly - Hạnh phúc cứ song đôi!

---

Ka
29072014

ĐÊM CỦA NGƯỜI MẤT NGỦ



Có đêm ta mất ngủ
Nằm nghe tiếng lá rơi
Mà ngoài kia trơ trọi
Chênh vênh một mảng trời

Mùa xuân còn chưa đến
Hè cũng đang mải chơi
Mà đời tàn nhẫn thế
Vắng tanh như chết rồi!

Lục bục tiếng đêm thở
Vỡ tan cả đất trời
Xung quanh đêm đặc quánh
Chỉ đêm và ta thôi!

Chăn đắp chồng hai chiếc
Sưởi bập bùng trêu ngươi
Mà sao ta ngấm lạnh
Tê buốt cả tim côi!

Khi biết mình cô độc
Là cô độc lắm rồi
Soi mình vào đêm lặng
Chỉ thấy vầng trăng trôi!

Kiêu hãnh đến ngạo nghễ
Dịu dàng đến quên mình
Ta giận ta không thể
Ngửa mặt than một lần!

Hóa ra trời đồng lõa
Lặng im và thinh im
Đổ bóng đêm lênh láng
Nhè ta mà nhận chìm!

Đêm nay ta mất ngủ
Đập tan một góc trời
May ra còn rụng xuống
Điều gì không giống Người....

Và ta kều trăng rụng
Đắp lên thân đơn côi
Mai vầng dương bật thức
Vữa thành trăng hết rồi...
---
09042015
Ka


(Viết cho người mất ngủ & tặng riêng cho một người)

BÀI THƠ TRÊN CÂY THẬP GIÁ

*


Người bỏ ta một mình về phía trống không
Để lại nơi đây khoảng trời rụng đầy hoa khô. Và nắng
May còn có mùa đông xác xơ bụi cây cúc đắng (*)
Kiên nhẫn đứng chờ mà chẳng biết chờ ai...

Phía cuối con đường ta tuột tay thành thử mưa rơi
Người nhặt lên để lòng mình trôi vào mùa giông bão
Điều kỳ lạ chỉ một lần hiện hữu
Mưa phía không người là nắng phía không tôi

Con dốc quá dài hờn giận chưa kịp khô môi
Chỉ khúc sông lạc dòng lặng trôi về miền hư ảo
Không ai biết dưới dòng sâu triền cát thẩm thấu đầy vết bão
Tự ủ ấm cho mình bằng nhợt nhạt ngàn sao...

Người chẳng hồn nhiên ta tự cấu mình đến quặn đau
Tự hôn lên vết thương để xung quanh còn vờ đang nhộn nhịp
Sau ba đêm trong hang sâu Chúa nhân từ thôi trầm mình ẩn náu
Không hồi sinh ta còn lại những gì?

Thôi thì dang đôi tay trụa trầy đóng lên cây Thập giá từ bi
Ta gánh trên vai ta đủ trăm năm. Không, ngàn năm - khổ nạn
Phía cuối con đường bóng người như sương mê sảng
Ta vẫn còn trông theo
Se sẽ một làn hương...

---
Ka
30.05.2015

Chú thích: (*) Cúc đắng là tên gọi khác của hoa Dã quỳ

YÊU LẠI MÙA ĐÔNG





Đã bắt đầu tạm biệt mùa đông

Tạm biệt những ngày quấn khăn cho hàng cây trong phố

Trời đã ửng hồng từ bao giờ chẳng rõ

Thủy tiên no nê tình tự mặt trời



Bầy sẻ lanh chanh trên mái ngói nhà ai

Giật mình tiếng chim trong veo góc phố

Em mỏng đi vì xống áo bay vèo quá nửa

Sáng nay, nắng ai pha đậm một sắc nồng...



Hoa đa nghi giấu nụ sau cành không

Giả vờ ngủ mặc mùa đông góa bụa

Có một người muốn chung tình mà chẳng tình chung được nữa

Sờ tay lên lớp vỏ sần sùi...


Ngày mai hoa sẽ vươn chồi

Chẳng có gì bắt ta đừng mở lòng ra đón nắng

Chẳng cớ gì bắt trời xanh một đời câm lặng

Như dòng đời sau những khúc ẩm ương



Tháng 3 đã gióng lên hồi chuông

Tờ lịch tháng 3 đang bấu víu trên tường

Thôi xong rồi mùa đông xám buồn cô đơn ngấm nước

Chưa kịp vắt mình yêu

đến tận cùng tâm sức


Ta vừa nhận ra mình...

Muốn yêu lại mùa đông...

---

Ka
28032015

CÚC HỌA MI



Đóa Cúc họa mi cuối cùng đã nở sau đêm
Hoa cô đơn đến lặng thinh ngại một mai người biết
Màu trắng hư không nỡ làm ai bật thức
Trong cơn mơ vô tội vụng về

Sao không Dã quỳ vàng giục giã lối đi
Hay Thủy tiên lả lơi góc vườn nài van ong bướm
Bông cúc xanh xao giấu tình yêu tội nghiệp
Tình đơn phương nhỏ máu xuống sân nhà

Có loài chim chỉ một lần cất tiếng hót kiêu sa
Xuyên gai nhọn ngập vào tim man dại
Ai bảo khiêm nhường khi đã tròn niềm nông nổi
Một lần yêu là nhận án chung thân

Biết là đau sao vẫn cứ yêu tin
Mặc người đã quay đi chỉ màu hoa bỏ lại
Trắng đến mênh mông đến tận cùng sợ hãi
Yêu một lần mà bằm nát đời nhau...

Trót một lần là trót đến ngày sau
Cúc họa mi tự nhuộm mình để cố tình quên đi dĩ vãng
Nếu ngày mai hoa đổi màu tươi như máu tắm
Là màu tim ai nhỏ máu trên hoa...
---
Ka
Đêm mùng một Tết.

(Mất ngủ vì trà đặc.)

MÙA HOA CẢI





Cải bây giờ còn vàng nữa không em
Hay ai đã pha màu cho điệp trùng với gió
Tháng Ba đắng tồng ngồng đâm xuyên nỗi nhớ
Thổi qua đồng làm tái cả màu xanh

Màu cải vàng ép uổng đến không đành
Không xanh ước ao không bợt niềm cháy khát
Sao ta nhớ nhau mà úa màu nắng giót
Cải có buồn như vạt nắng chưa hong?

Còn không em khúc lõm giữa cánh đồng
Chưa kịp đầy lên dưới mùa đông khô nỏ
Áo em vàng như chẳng vàng hơn được nữa
Trên cánh đồng bông úa đứng chờ bông...

Tình vừa gieo đã nghẹn giữa mùa đông
Chỉ cải không đành lòng nên cứ hồn nhiên. Mà nở
Ta khép vội những vạt tình lầm lỡ
Bức tranh buồn loang lổ nước mầu phơi...

Sao không khước từ sao vội vã xóa lời
Sao vội hứa yêu mặc cải tồng ngồng vì sợ mình quá lứa
Cải cứ vô tư lóa vàng như nắng tứa
Em cứ vô tình xé tước cả tim người...

Tháng Ba về hoa đốt lửa hong trời
Vệt lõm ta nằm thành vũng từ mùa mưa năm ngoái
Hạt cải đau nỗi niềm cay xé lưỡi (*)
Mắt ai lau vệt cải cuối chân mày...
-----
Ka
Thứ 6, 13032015



Chú thích: Ở châu Âu, người ta trồng cải lấy hạt để làm mù tạt (Senf),
một thứ gia vị được coi là xuất xứ từ Trung Hoa vào khoảng 3000 năm trước.

DIÊN VỸ TRONG MƯA



Quảng trường Alexander sáng nay

Một mảnh mùa đông vừa tạt qua, rất vội

Tiếng chim như một nụ hôn bối rối

Rơi như ai vừa thả xuống sau nhà...


Diên vỹ thôi buồn trong màu tím phớt qua

Nở chẳng vô tình trên màu toan khổ hạnh

Van Gogh đâu rồi?

Đài hoa thôi lấp lánh

Vồng chuông ran trên chót đỉnh nhà thờ...


Những chuyến xe người đổ khách xuống thờ ơ

Những nụ cười tan ra trong làn sương buổi sớm

Mây quên buông trong tận cùng lười nhác

Lời yêu trao nhặt lại cũng vênh ngày...


Đã xong rồi những yêu dấu lắt lay

Se sẽ nở sau đêm

Trong đắm say ảo giác

Lòng dũng cảm chưa bao giờ rẻ mạt

Trao cho người hèn nhát.

Đóa hư không!


Nở đi hoa dù sắc tím nồng êm

Đang lả tả xói mòn nhan sắc

Van Gogh chết

Diên vỹ đời rao bán

Còn lại gì khi người đã quay lưng?
---
Ka
Bcn. 082014





KHÔNG ĐỀ 1






Biết mình nằm giữa trời cao

Chung quanh mây chỉ lẫn vào mây thôi...


Biết mình nằm giữa biển khơi

Trăm năm sóng đánh tả tơi dập vùi


Biết mình độc giữa triệu người

Tìm vui một nửa môi cười là sao?


Biết mình... Biết được là bao

Tỉnh ra mới ngộ: Chiêm bao kiếp người!

____

Thym

07022014

VẾT NỨT




Chẳng có điều gì quá lớn lao

Có lẽ chỉ là một vết nứt


Ở trên tường, giữa màu vàng ẩm mốc

Một vệt ngang phạt đứt vô tình


Dưới sàn nhà, vết nứt bỗng mọc lên

Cây cỏ dại lầm lỳ bám vào đất tách


Vết nứt trên tường xô đi ký ức

Vết nứt dưới sàn chọc một mầm xanh


Nếu không có vết nứt đâm ngang

Bức tường có trở thành loang lổ


Nếu dưới chân không chọc lên mầm cỏ

Ta có giật mình trước một hồi sinh?

______


Thym

17022014

TỰ HỌA



Là khi ta tuân phục những an bài

Ngạo nghễ vui để tìm buồn nơi váng cốc


Là khi ê hề những ân tình ẩm ướt

Chắc sẽ hồi sinh một rễ cây khô


Ai vẽ lên mắt mình một hoàng hôn cháy rực đam mê

Không biết giấu đi khát đòi của dòng nham hừng hực


Ừ thì thôi...

Nhỏ nốt giọt màu nóng bức

Khoanh một son buồn cây thập tự ta treo


Ừ thì thôi...

khóa bút,

miết thủng trời cao


Ai đó

vừa trầm mình trên mặt sông đã lặng.

_____

Ka
17022014

MÙA HOA ANH TÚC

Còn đau đến bao giờ và đau đến bao lâu
Khi vết thương lòng không còn ai biết đến
Hoa Anh Túc nhả xong làn hương Á phiện
Như buổi chiều bợt bạt lãng quên


Thung lũng chiều nay mưa đẫm ướt hồn nhiên
Màu hoa chảy như vầng dương cháy đỏ
Sương rất độc tẩm vào từng cây cỏ
Bàn tay nào xoa dịu vết thương?


Trắng đỏ hay xanh? Hồng tím dễ thương?
Hoa Anh túc nở mặc người không biết đến
Dòng nhựa nóng ứa căng màu Bạch phiến
Có cơn đau nào xé rách giống ta không?


Chiều Trung du mây xám phủ khăn hồng
Em váy đỏ rực một trời Thuốc phiện
Em cứa lòng ta. Cây từng dòng nhựa tiết
Cơn khát qua rồi… Ta nghiện nỗi đau rơi


Hoa nở xong chưa nhựa nhỏ máu ngang trời
Người bỏ đi chỉ vết thương ở lại
Bàn tay ai chém lòng ta chảy mãi
Một mùa hoa tái nhợt phía sau người…


---
Ka
14.02.2016





NGƯỜI ĐÀN BÀ TRẺ CON




NGƯỜI ĐÀN BÀ TRẺ CON

Thơ: Thymianka Thảo Nguyên
(Kiều thị An Giang)

Ngờ nghệch em mật ngọt trái đời ai
Người đàn bà trẻ con nhặt gì sa mạc cát?
Muối đã nhạt mà biển rồi cũng cạn
Sao anh bước vào đời em?

Lại những vụn buồn miếng bánh chim ăn
Ta dốc vào nhau bụi vàng cổ tích
Pautopski bông hồng vàng lóe sắc
Bình minh mưa cháy rụn một mảng trời

Ngơ ngác đến cô đơn mải miết trong đời
Người đàn bà trẻ con ủ ngực mình vào cát
Cánh buồm đỏ hoàng hôn ẩm ướt
Ban mai rơi lặng chết trước sân nhà

Thôi đừng chan nhau đẫm ướt những tụng ca
Vì ta nợ nếu mai này ký ức...

Người đàn bà trong em bây giờ mới biết
Lớn khôn chưa - dại đã trót nhau rồi...
____
25042014
 Kiều Thị An Giang
"Ka là sự hòa hợp giữa một người đàn bà và một thiếu nữ.
 Người đàn bà trẻ con".

NGƯỜI ĐÀN BÀ TRẺ CON


NGƯỜI ĐÀN BÀ TRẺ CON

Thơ: Thymianka Thảo Thuyên
(Kiều thị An Giang)

Ngờ nghệch em mật ngọt trái đời ai
Người đàn bà trẻ con nhặt gì sa mạc cát?
Muối đã nhạt mà biển rồi cũng cạn
Sao anh bước vào đời em?

Lại những vụn buồn miếng bánh chim ăn
Ta dốc vào nhau bụi vàng cổ tích
Pautopski bông hồng vàng lóe sắc
Bình minh mưa cháy rụn một mảng trời

Ngơ ngác đến cô đơn mải miết trong đời
Người đàn bà trẻ con ủ ngực mình vào cát
Cánh buồm đỏ hoàng hôn ẩm ướt
Ban mai rơi lặng chết trước sân nhà

Thôi đừng chan nhau đẫm ướt những tụng ca
Vì ta nợ nếu mai này ký ức...

Người đàn bà trong em bây giờ mới biết
Lớn khôn chưa - dại đã trót nhau rồi...
____
25042014
 Kiều Thị An Giang

"Ka là sự hòa hợp giữa một người đàn bà và một thiếu nữ.
 Người đàn bà trẻ con"

NGƯỜI XƯA




Gọi nhau là người xưa 
Lòng nghiêng ly nước đổ 
Ngoài trời không có mưa 
Mắt mình cay sao đó... 

Mắt không nhìn mắt nữa 
Thấy gì như trống không 
Tấm khăn ta mua tặng 
Vẫn tươi đến nhói lòng 

Ngày còn vui hò hẹn 
Ta nhẹ dạ không đâu 
Em cười trọng ngấn lệ 
Đơn côi đến rũ nhầu 

Ta thương đời em bạc 
Ta ngùi ngẫm môi xinh 
Trao em bờ vai nhỏ 
Và hai chữ "chúng mình" 

Rồi như con chim nhỏ 
Chấp chới đến không ngờ 
Ta bỗng cù lao nhỏ 
Bên đời em chơ vơ 

Lột xác thành Thánh nữ 
Mặc tấm áo Nhân gian 
Em bay trong ảo ảnh 
Và mơ đến thiên đàng 

Ta ngại ngần đứng đó 
Thờ ơ đến vô can 
Mình đã xa nhau quá 
Trong rờn rợn bầy đàn 

Gọi nhau là người cũ 
Đưa buồn nốt đêm nay 
Chẳng mong gì gặp lại 
Vuốt tóc mình, mà say...
 --- 
Ka
08012016

TUYẾT ĐẦU MÙA



Chợt thấy mình như bông tuyết đang rơi
Sáng nay trên vườn nhà chọc thủng trời từng bông héo rụng
Tuyết đợi điều gì suốt mùa đông câm bóng
Gom nước một lần rụng trắng cả mái hiên?

Tuyết ở đâu kia Giáng sinh xám tật nguyền
Tự giấu mình vào tràng kinh Cựu ước
Mùa đông lạnh từng giọt kinh ngâm nước
Lăn vô vi dọc theo số phận mình...

Mùa đông đánh mất mình sau khóe mắt buồn tênh
Nhẹ dạ quấn mình vào sợi tơ quá lứa
Tằm nhả xong rồi, kén ơi đừng dệt nữa
Ta quây áo cho ai khung cửi bỏ hoang rồi?

Nếu biết có hôm này đừng ép uổng lá rơi
Để mùa thu chín thêm vội vàng đi hối hả
Tuyết không thể nhuộm trắng mình nên tuyết đổ
Từng mảng trời lên nóc phố khô cong...

Để sáng nay tuyết lạnh đến tê lòng
Như khóe mắt thương vay ròng ròng từng bông tuyết lỏng
Bến đời lạc giữa mùa đông lạnh cóng
Nhặt tuyết đầu mùa phủ kín vết thương nhau...
---
Ka06012016


Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang