Tôi thích màu trắng từ bao giờ, chẳng rõ.
Hoa trắng. Áo trắng. Và cháo cũng là cháo... trắng.
Tôi thích những món ăn có nước, vì đỡ phải... nhai. Sự lười biếng lên đỉnh điểm ấy khiến răng có nguy cơ thoái hóa. Nhưng có một món vừa mềm, vừa có nước thì tôi lại ghét thâm tệ. Đó là cháo.
Cháo gà sang trọng. Cháo tim gan sành điệu. Cháo cá thanh cảnh vẽ vời. Cháo lòng bỗ bã. Cháo thị nở nhà quê. Cháo lưỡi miễn phí khó kiếm. Cháo điện thoại ninh càng nhừ càng nghiện. Cháo hành ăn một lần tởn đến già... Bao nhiêu món ăn bấy nhiêu loại cháo, mặc lòng, cháo nào tôi cũng sợ, cũng ghét. Vì nó đã có nước lại... không cần nhai!
Nhưng tôi lại thích cháo trắng.
Cháo trắng, vì nó màu trắng, đơn giản vậy thôi. Hay còn gọi là cháo hoa, vì nó của người Hoa. Người Hoa, dân tộc sáng tạo món ăn bậc nhất thế giới, nấu cơm nhừ với thật nhiều nước, để chống đói, thế là thành cháo. Ăn với cala thầu, trứng muối, hay chỉ là ăn với chính nó thôi. Cháo của người nghèo một thời no đói...
Ngày còn bà, tôi sợ món này lắm. Mỗi lần ốm thế nào bà cũng nấu, vì thế, nó mặc nhiên là món ăn của người ốm. Nhưng khi bà mất, tôi lại nhớ da diết cháo trắng của bà. Cháo thơm mùi gạo. Ăn với đậu rim, với cà muối, miếng thịt kho nhừ, hay muỗng đường trắng... Bà ép từng muỗng. Bà bón từng thìa. Thương bà mà cố nuốt. Giờ, mỗi lần ngửi mùi cơm thơm, lại bắt gặp lòng xao xác nhớ bà. Nhớ món cháo trắng ăn lúc non chiều, nhớ bát cháo khi ngã lòng trong vòng tay thương khó...
Nhớ bà, hay điều gì khác nữa, tôi dần mê cháo.
Nhưng chỉ là cháo trắng thôi. Non tay thì cơm rắn. Quá tay cơm nát. Mà quá nữa, thêm cho nhiều nước, thì nồi cháo cũng làm nên một món ăn rất điệu. Cháo đơn giản vậy mà cũng không dễ nấu. Nấu sao vừa nhanh, vừa ngon, vừa không bị dào, bị khê... là cả một nguyên tắc. Được chăng hay chớ cũng xong một nồi cháo. Mà chằm bẵm nâng niu cũng cháo.
Nhưng cháo không chỉ là cháo. Dù cũng chỉ là gạo, là nước.... Ai cũng có thể nấu, người nào cũng có thể ăn. Khỏe cũng tốt mà ốm lại càng cần. Có ai từng chưa một lần trong đời ăn cháo?
Nhớ những bữa điểm tâm ở Resort, tôi chỉ nhăm nhe món cháo trắng giữa cả trăm thứ la liệt. Cháo đơn sơ lắm nhưng nhẹ lòng. Cháo không làm ta quá no vì bội thực. Không ai sống qua ngày bằng cháo. Thời đói ăn đã qua với phần đông người Việt. Cháo vẫn dậm lòng lúc ngót dạ, vẫn đưa ngày đến, đưa chiều đi trong từng hạt thảo thơm.
Chiều nay, tôi bỗng thèm một chút cháo.
Tôi không ốm. Tôi không thèm vỗ về của một vòng tay dìu qua cơn yếu lòng.
Nhưng tôi vẫn tự mình đi nấu một nồi cháo.
Cho mình.
20/10/2013
Kì cạch gõ mà còm chạy đi đâu mất tiêu.:(
Trả lờiXóaTre vừa nói Tre thì lại rất thích ăn cháo, ăn quanh năm cũng không sợ, ngược với XO của Tre sốt đùng đùng cũng nhất định nói không.
Mỗi lần ăn buffet, món cháo với Trứng muối là lựa chọn số 1 của Tre đấy Thym.
Thym tự chăm mình ốm hả? Tre không tự chăm tốt mình, nhưng mà cứ bỏ mặc mình rồi cái ốm nó sợ nó cũng phải chạy vì nó không gan lì được bằng Tre. :)
Cháo trắng và trứng muối đúng là lựa chọn số 1 mà! Nói cho người ta...thèm!
XóaThym kỳ cạch muối trứng, nấu cháo, nhưng ăn hổng có ngon. Chắc phải đến resort quá!
Có một thứ cháo tui thường thức hoài đâm ghiền luôn, đó là cháo. . . vao! hehe
Trả lờiXóaNghĩ mãi không hiểu cháo vao là gì. ghê vậy ta?
XóaSau khi được hít hà với cháo gà, cháo hành ...thơm lựng, bạn sẽ được chủ nhà đãi món cháo trắng. Tuyệt. :)
Trả lờiXóaHe he, QT khôn như ri. Đúng là Thym cho ăn cháo trắng thui...
Xóa