PHỒ BUỒN




Em đi...Phố thiếp. Choàng ôm lá
Đổ bóng từng cơn ngả chiều buông
Em gần...Giọt nắng ngập ngừng hạ
Rớt xuống lòng anh một vệt buồn.

Cuối trời vạt nắng cứ chênh đôi
Cho quạnh lòng ai lúc lẻ loi
Em xa. Phố cũ chiều không nắng
Em về. Phố tạnh hết sụt sùi.

Em nhớ gì không. Con phố xưa
Có hàng xoài cũ trái lưa thưa
Hoàng lan ngan ngát hương vừa chín
Phố ủ hơi mềm bóng liễu đưa...

Chẳng biết vì sao phố bỗng hờn
Như là ngóng đợi dáng ai ngoan
Nhớ ai phố cũ nằm cong giấc
Trong ráng mưa chiều lướt thướt tuôn.

Mới đó mà xa quá mất rồi
Thời gian thao thiết hững hờ trôi
Thương em phố khắc từng con số
Phố đợi em về...Dáng xưa ơi....

Thym
30/Juni/2013




TRI KỶ





Tươi ngon trái chín trên cành
Môi son mật ứa xin đành lòng thôi....
Đừng tham chi nữa người ơi
Cầm lòng giữ lại chút đời cho nhau....

Thym
30/Juni/2013


ĐÊM QUA




Đêm qua mưa ướt vườn nhà
Sáng ra nắng đã vỡ òa mái hiên
Đêm qua vùi giấc mơ buồn
Sáng ra thoáng bóng thiên đường với theo... 


Thym
30/Juni/2013

TÓC NGẮN






Bởi cỏ thơm xanh mùi con gái
Bởi tóc xanh đan ngón tay dài
Bởi hồn phiêu nắng tươi mới hái
    Tóc ngắn mơ màng giọt hương phai.....


Thym.
29/Juni/2013

NHỮNG NỤ TÌNH XANH



Dốc buồn vào cánh hoa ngâu
Hương tan vào gió. Hoa nào biết đâu
Dốc tình vào nụ hoa đào
Tình không đơm trái. Hoa trào màu son
Vườn tình nở giữa lặng thinh
Buồn tình bán những hoa tình héo khô...

Thym
27/Juni/2013

TỰ TÌNH MƠ








Màu son môi em
Lòng anh màu nhớ
Mùi hương tóc em
Nồng nàn tình tự...



Để anh được nhớ màu son
Mỗi khi nắng xuống đậu chon von buồn
Để anh được đắm mùi hương
Mỗi khi chiều xuống buông buồn vào đêm
Để anh được nhớ trăng rằm
Để anh mơ khúc tự tình
Cùng em....
Thym
27.Juni.2013

TÌNH PHAI







Tình phai. Tình đã phai rồi
Tình xa. Tình đã ngậm ngùi khói sương
Tình đi. Còn lại mùi hương
Tình về. Thôi. Hết.....
Còn vương vấn gì...

Thym
27.Juni.2013




KHÚC ĐÊM



Mưa đêm hay tiếng khóc ai
Mưa rơi vỡ những giọt dài lệ châu
Mưa như nước cạn qua cầu
Mưa theo sóng cả bạc nhàu lòng son
Mưa còn rơi phím tơ buồn
Mưa đành dốc cạn mỏi mòn chờ trông
Mưa đêm nát một nụ hồng
Mưa cho trọn giấc mơ nồng vỡ tan...


Thym
27/Juni/2013


ĐỢI EM




Đợi em. Tằm kén hóa ngài
Đợi em. Thôi đã hình hài thoát thai
Đợi em. Qua hết mùa trăng
Đợi em. Vỡ khúc tương phùng . Đợi em...
Thym
27.Juni.2013



ĐÁY TÌNH




Vớt nụ cười trên suối
Với vui tầng gió trăng
Quờ tay neo sóng đợi
Mơ hoài tình trăm năm.

Gác trần dừng chân tạm
Mỉm cười chuyện ly tan
Nhặt gom từng hạt lụy
Đổ xuống dòng sông Tình.

Ờ thì đời nhàn nhạt
Nhuốc nhem buổi chợ chiều
Vật vờ làn khói quạnh
Tri kỷ đành trông theo...

Độc hành, lòng đã mỏi
Đường dài, bóng phiêu diêu
Nhân tình như lá héo
Giữa dòng đời mốc meo....
Thym

VÀNG MẤT GIÁ




Vàng cũng còn có khi mất giá
Đợi lúc đói kém mang ra xài
Tình người cất trong hộc tủ
Buồn buồn gặp nắng giở ra phơi.
Thym
27/Juni/2013

THỜI GIAN







Ngày đi, son thắm lên môi
Ngày đến, đã những ngậm ngùi buông tay
Ngày xa, tan cả hình hài
Ngày về, trượt dốc mơ hoài cố nhân....

Thym,
27/Juni/2013


TÌNH



Người đi...
Biền biệt, tình không mỏi
Người về, 
Lặng lẽ, tựa gió trăng
Bây giờ tháng mấy, người có thấy
Đá cũng rêu phong khúc đoạn tình....
Thym 
27/Juni/2013

DUYÊN TÌNH XỨ HUẾ


                                       Thương tặng NNTV& H của chị.
                              Tặng những người yêu Huế...


"Hai mươi năm sau câu chuyện mới bắt đầu
Anh sẽ lại hôn em chiếc hôn bỏ ngỏ
Ôi chiếc hôn cũng chuyển qua thế kỷ
Có giống chiếc hôn đầu ta say đắm trao nhau...."
                                                          Thơ TMH
Viết cho mùa thu năm 20 tuổi và câu chuyện tình dang dở lại bắt đầu.













Anh sẽ lại hôn em, chiếc hôn ngủ quên
Trong giấc mơ khu vườn cổ tích
Trong chiếc nón che nghiêng, che bài thơ anh viết
Và những ngọt êm của mối tình đầu...

Đã qua rồi. Tất cả đã qua rồi!
Hai mươi năm lạc nhau
Để em đợi mỏi mòn trong khu vườn cổ tích
Vỏ trấu xa khơi con thuyền nước mắt
Và bao đêm em đốt những nguyện cầu...!

Bỏ lại con đường hun hút phía sau
Một trời nhớ thương tím môi em chờ đợi
Dòng Hương em thạch xương bồ đắm đuối
Đưa anh về chắp lại  giấc mơ đôi.

Anh về bên em. Bên nhau mãi. Sẽ không rời
Sẽ nối lại hẹn hò run ấy ấy
"H yêu V". Đơn sơ đến vậy
Mà em chờ anh.
Sông chẩy mãi
Sao đành...

Huế của anh da diết sợi tơ tình
Dăng mắc mãi trói đời vào nhau đấy
Anh nào biết, Trời thương anh đến vậy
Đời có nhau ấm lại bến si tình.

Đừng bỏ anh côi cút nữa, nghe Mình!
Ta đã về trong nhau. Khu vườn cổ tích
Em cô dâu tinh khôi, trái tim ngọc bích
Trong khối tình kết trái đủ trăm năm.

Thym
27/Juni/2013



OH, PRETTY WOMAN...!




                                Mỹ nhân tự cổ như danh tướng
                               Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu

Tặng những người đàn bà đẹp & cô đơn.



Tôi muốn mua một căn hộ, sự thể là như vậy. Tôi nhờ người ta tư vấn về bất động sản, một thứ mà tôi vốn chả có kinh nghiệm gì. 

Anh bạn tôi, một nhà kinh doanh bất động sản thời ế ẩm, ngán ngẩm bảo:


- Chung cư giờ khó bán khó mua, cũng giống như người đẹp. Càng đẹp càng khó lấy chồng. Cô nào đẹp quá, thiên hạ chỉ ngắm từ xa, đố anh nào dám liều. Đâm đẹp mà lại ế, lại cô đơn.

 Ngược lại, xấu như thị Nở thì càng ế, ế chỏng ế chơ. Vì có tắt đèn cho thêm tiền cũng chả thằng ngu nào dám đắp giấy báo lên mặt liều mạng. 

Cô cứ mua căn nào tầm tầm cho anh. Cỡ chung cư tỷ hai, sau này nhỡ không ở, có muốn bán cũng đắt hàng lắm. Vì nó vừa túi tiền cô ạ! 

Tôi ngơ ngác vì cái điều mới được nghe. 

Là vì, ví đàn bà như chung cư, tội cho chung cư quá, à quên, tội cho đàn bà! Nhưng quả thật, nghe cứ lủng củng khiên cưỡng thế nào! 

NGÀY XƯA ƠI....


Chúng tôi mấy đứa gặp nhau trên fb, khoe nhau mấy tấm ảnh đen trắng, đứa thắt bím, đứa tóc xù...trông ngớ ngẩn tệ hại. Thế mà rất lạ, tôi phát hiện ra một điều: Sau mấy mươi năm, nhìn lại, đứa nào đứa nấy trông cũng đơn đớt đáng yêu, tuyệt không ai xấu! Hẹn nhau sẽ Scan tất cả tài sản chìm nổi còn lại, up lên....với lời dặn: Cấm không được nhớ ngày xưa nhé...

Uhm ngày xưa, nó nằm đâu đó trong lồng ngực, dưới lớp áo thời gian, dặn không nhớ, đã đành, mà đành không nhớ được sao?
Mà cũng đâu phải lúc nào cũng thường nhớ...

Là chỉ khi ai đó nhắc về thời DDR....



TẦM XUÂN


Vỡ tan trên dòng sông
Nụ tầm xuân của tôi trôi từng bông thật chậm
Những cánh mỏng theo vào dòng xoáy lốc
Bập 
bềnh
Hư không.

Vỡ tan
Những nụ hôn tập tàng
Chin non rớt cánh
Bầu trời 
sóng 
sánh
Mưa ngâu

Để lại đằng sau 
một tiếng nghẹn ngào
Cơn mơ đuổi bắt
Có giọt mưa rơi trong khóe đắng
lặng
câm.

MƯA ĐÊM



Mưa tan nát cánh hoa ngâu
Mưa sôi như những bọt sầu ngoài hiên
Mưa theo lệ phủ môi mềm
Mưa chan nước mắt xối miền khát khô.

Mưa trôi đi những giấc mơ
Mưa dâng sóng lũ vỗ về hồn đau
Mưa mang theo những nát nhàu
Mưa treo hạt lệ. Ngàn sau, mưa hoài...

Thym21/Juni/2013


DƯƠNG CẦM LẠNH




Sóng dâng cả gió lỡ đò
Tình dâng một buổi hẹn hò không nhau
Phím buồn ướt một cánh ngâu
Đợi nhau nát khúc mưa ngâu, phím buồn...

Thym21/juni/2013



NGÀY ẤY, ZITTAU .....MÙA ANH ĐÀO


Tặng Bắc, và bạn của anh ấy.

Bạn đã ăn anh đào chưa? Những quả anh đào chín đỏ, ngọt lịm, lăn trong miệng như một trái ngọc tươi, đậu trên môi như một lời mời gọi... Những giọt tim đỏ mọng ưu ái xứ hàn.... 

Anh đào bây giờ cũng có bán ở Hà nội. Năm ngoái tôi mua ở Hàng Bè, đâu như hơn một triệu/kg. Như vậy, cần gì phải ra nước ngoài mới được ăn anh đào đâu nhỉ. 

Anh đào không phải là thứ quả gì quý hiếm, nhưng sao nó lúc nào cũng đắt. Trái mùa lên đến 20 Euro/kg. Và rất  hiếm khi có được thứ anh đào ngon. Nhưng tôi đã một lần được ăn thỏa thích những quả anh đào tuyệt vời ấy ngay trên cây, ăn đến no đến chán, rồi nằm lăn ra bãi có ngay bên dòng suối để mơ giấc mơ tuổi mới thần tiên...

Thế mà, tôi chẳng bao giờ có dịp quay lại vùng đất ấy nữa....

HÀNH TRANG





Hành trang hai giọt ngắn dài
Nghiêng vai đổ gánh mơ 
hoài đi thôi...


Thym, 00.07
21/Juni/2013

TIẾNG XƯA




Về trong một thoáng đêm mưa
Tiếng xưa như tiếng ai vừa gọi tên
Về trong một thoáng êm đềm
Tỉnh ra mới biết bên thềm...
... là trăng...
Juni/2013

ĐOẢN KHÚC HOA HỒNG



Tháng 6 tháng của hoa hồng
Đắm say cũng đã, gai lồng máu chan....

Tháng 6, mưa ướt đường quen
Trăng non chín rụng lối mòn đã rêu...

Tháng 6, xếp lại câu Kiều
Mưa chan chan hạ, quái chiều nắng xiên...
Juni/2013

HURRA! DIE SOMMERFERIEN SIND DA! |


Không thể không thốt lên: HURRA! DIE SOMMERFERIEN SIND DA! 

Bởi hôm nay, Berlin-Brandenburg đã chính thức bắt đầu nghỉ hè. Zeugnis đã cầm trên tay, đã ôm hôn, đã chia tay, đã chúc nhau một kỳ hè tuyệt vời. Đã mạnh ai nấy đi không nhìn mặt nhau cả 6 tuần hè. Đã rối rít những sinh hoạt kỳ thú của kỳ nghỉ tuyệt vời nhất trong năm.

Đấy là nói về bọn học trò, kể từ lớp 1 đến lớp 12. Nhưng đâu chỉ là vấn đề của con trẻ. Cả thành phố bắt đầu đảo lộn mọi sinh hoạt vì lũ học trò. Radio chốc chốc lại ra rả thông báo những phiếu điểm tổng kết cuối cùng đã được phân phát xong. Các hãng du lịch đã lên cơn sốt Holiday. Đường cao tốc bắt đầu tắc, sân bay quá tải, và những tua du lịch đã được book kín. Berlin trống đầy bãi đậu xe. Buôn bán ế ẩm. Người ta đổ đi các nơi, bỏ lại một thành phố đình trệ trong kỳ nghỉ hè. Duy chỉ có hồ bơi, quán kem bắt đầu mở cửa từ hôm nay và ngay lập tức kín người. Ngày đầu tiên của mùa hè, của kỳ nghỉ hè, nhiệt độ đột ngột lên đến 30 độ C!

BEAUTIFUL DAYS




Chúng tôi giận nhau, sự thể là như vậy!

Bây giờ thì không ai biết vì sao, và như thế nào, hai đứa lại giận nhau. Tính đến tuần trước là một năm, mười tháng, hai mươi bốn ngày, kể từ lá thư cuối cùng tôi trả lời nó.

Hôm trước, vào một ngày đẹp trời, nhìn thấy cô em mình trên fb, chả biết tại sao tôi lại gửi cho nó một lời mời kết bạn. Và vài giây sau, nó chấp nhận.

"Nhà em đang cùng nhà cái H đi Sầm sơn. Vừa mới nhắc đến chị xong. Bọn em mang chai rượu Johnnie Walke5l chị mua lần trước ra uống. Em rất ghét rượu này vì nó chả ra gì. Nhưng bây giờ mới biết nó rất thơm ngon, vì hóa ra mọi khi...  toàn uống phải rượu rởm!"

Cái lý do để nó nhớ đên bà chị yêu quý thật thực tiễn! Nhờ có chai rượu tôi lễ mễ mang về đấy! Mà cách đây đã 3 năm!

ĐÀN BÀ? NHẤT ĐỊNH PHẢI ĐẸP!


Giờ giải lao, đồng nghiệp nam chúi vào màn hình. Đồng nghiệp nữ chúi vào đồng nghiệp nam. Và kết quả, tất cả chúng tôi cùng chúi và một đề tài muôn thủa của đàn ông: Đàn bà! 
Mà lại là một người đàn bà đẹp, Heidi Klum.

Trên màn hình là cô người mẫu, với bộ ảnh khỏa thân mới nhất của một phụ nữ tuổi 40, ba con, mới ly dị đời chồng thứ 3. 
Cô đẹp, hẳn nhiên. Nhưng ngay cả với một người được coi là đẹp đến từng Centimet ấy cũng vẫn làm người ta tranh cãi. Không phải tranh cãi về việc cô có thật sự đẹp? Mà tranh cãi, như thế nào mới là người đàn bà đẹp?

Chúng tôi vẫn thường tranh cãi với nhau về đủ các đề tài. Và cuộc tranh cãi lần này khiến tôi, một kẻ chẳng bao giờ muốn tự làm đau đầu mình về những hệ thống giá trị, bỗng ngẫu hứng muốn vãi lên bàn phím một vài ý vụn. Giống như người ta vãi vụn bánh mỳ cho chim ăn. Chim sẽ ăn bánh ngay cả khi chúng chẳng có nhu cầu ăn thêm bất cứ thứ gì. Nhưng việc cho chim ăn vụn bánh mỳ cũng làm ta có một niềm vui nhất định, có lẽ cũng chẳng kém cái niềm vui được bày tỏ một quan điểm trên blog. 

Tôi không mấy khi xem truyền hình. Nhưng bọn tin tin choai choai thì tuần nào cũng dán mắt vào Next top Model do Heidi Klum phụ trách. Trong khi đó, tôi thì cảm nhận, sắc đẹp của Klum lung lay rõ rệt sau mỗi năm, nghĩa là, cứ mỗi một kỳ Next top Model, lại thấy cô bớt đi một tý sự mỡ màng xuân sắc. 

NGẤU


Bạn nhắc tôi, hôm nay là ngày tết Đoan Ngọ. Ngày giết sâu bọ đấy, nhớ không?
Uh, tôi chợt ngẩn ra, đã bao lâu nay mình quên mất có một ngày như thế. 

"Giết" một cái gì đó, dù là những con sâu, con bọ, những xấu xa độc hại, có phải đã được đưa thành một nét văn hóa? Có dân tộc nào, "Giết" được tôn vinh như một văn hóa truyền thống được bảo tồn qua hàng trăm năm như ngày "Giết sâu bọ" của chúng ta?

Mẹ bảo, tết Đoan ngọ có nguồn gốc từ Trung Hoa, nhưng sang đến Việt Nam thì đã biến hóa đi nhiều, và khác nhau ở mỗi vùng miền. Riêng mẹ, thế nào ngày này cũng phải có mẻ rượu nếp do mẹ tự làm. Như một nghi thức của ngày hội "Giết" tháng 5.

NHƯ MỘT CHUYỆN TÌNH..:



Cách đây không lâu, nghe ồn ào chuyện phá hoại chùa Trăm gian ở Hà tây, tôi gọi điện về cho Thành để nghe xác nhận điều ấy. Giọng Thành qua sóng viễn thông hình như thoáng buồn, hay do tôi mẫn cảm nên tưởng tượng ra thế? Thành hỏi thăm phòng tranh. Tôi hỏi thăm về những sáng tác gần đây. Rồi cuối cùng tôi hỏi Thành còn nhớ gì về ngôi chùa ấy...?


Thành, một họa sĩ có tranh bán tính bằng US Dolar, không có trang Web, không dùng vi tính, nên tất nhiên cũng không chơi fb, khi nghe câu hỏi ấy, chỉ buông một câu ngắn gọn:

-Có...!

Cái câu " Có!" sau mấy chục năm...nghe nhẹ như một hơi thở. Tôi chẳng dám hỏi gì thêm. Càng không dám hỏi những tấm phác thảo hồi ấy Thành có còn giữ?  Bởi tôi sợ phải nghe câu "Không!" phũ phàng mà tôi biết gần như chắc chắn. 
Mà nếu giả như ngược lại, câu trả lời là: "Có", liệu có gì khác đi? Hay chỉ làm lòng tự ái được vuốt ve, trí tò mò được thỏa mãn? Bởi có những  khi trong đời, không phải điều gì cũng nên rành rọt quá.

Đêm nay, mưa rơi liu riu ngoài hiên. Mưa trái mùa, tháng 6 mà vẫn dấm dứt như tháng 4 về muộn. Mưa, nhất là mưa khuya, thường làm người ta hoài niệm. Tôi bỗng nhớ những giọt mưa dăng kín trời ngày ấy....

LẤY CHỒNG LẦN ĐẦU


Bạn đã bao giờ lấy chồng chưa?

Câu hỏi thật khiêu khích. Tôi không có ý nói bạn ế hay không thể lấy được chồng, hoặc đơn giản là ... không muốn lấy chồng. Mọi chuyện đều có nguyên do. Bởi cô hàng xóm nhà tôi chiều nay chặn tôi lại giữa đường, và với vẻ hoan hỉ như bắt được tiền, cô thông báo cái tin động trời: 


- Em sắp lấy chồng, chị ạ!


Mặt cô hồng lên, mắt long lanh. Cái áo len đỏ choét và mái tóc loe ngoe nhuộm quá tay màu râu ngô gặp bão lóe lên trong nắng chiều. Ngay lập tức tôi mã hóa cái thông tin ấy, nó chính là thông điệp của thứ tình muộn: Lấy chồng!


Lấy chồng, chuyện quá ư bình thường, ai chả phải lấy, lấy ai chả được? Thế mà với cô, chuyện ấy lại chẳng hề đơn giản.

Cô không đẹp, tất nhiên. Vì nếu đẹp, cô không muốn lấy cũng khối thằng muốn lấy cô, chạy trời sao khỏi nắng? 
Cô sang Nga lao động xuất khẩu, dan díu với anh cùng quê. Chung tiền, chung con. Nhưng đến khi chia tiền thì mạnh ai người ấy kéo. Kết quả, là cô kéo được nhiều hơn, và cũng kéo luôn đứa con ngoài giá thú về phía mình.
Cô quay lộn sang Đức vì ở quê nhà khó sống. Trở thành người nhập cư trái phép, cô quyết tâm bằng được kiếm cho mình một tấm thẻ cư trú mà không gì tiện hơn, an toàn hơn là kiếm cho mình một tấm chồng. Nhất cử lưỡng tiện.

PHÒNG TRANH




Mỗi khi có một họa sĩ hăm hở mang tranh đến dự triển lãm, tôi thường có những cảm xúc rất trái ngược. Với một khoản tiền không nhỏ cho một căn phòng khoảng bốn chục mét vuông, họ hồi hộp và trịnh trọng đưa tác phẩm của mình trình diễn với công chúng. Những đứa con tinh thần được bôi đắp bằng cọ và toan, bằng đam mê và đôi khi cả nhọc nhằn cơm áo. Trải qua nhiều đợt Venissage, tôi thấy tất cả bọn họ đều giống nhau một điều: Hớn hở, hồi hộp lúc ban đầu. Căng thẳng lúc trung cuộc và tiu nguỷu lúc bế mạc. Một kết quả gần như biết trước: Tranh hầu như không bán được!

Họa sĩ dường như bao giờ cũng đông hơn người mua tranh. Khách hàng thì rất nhiều. Họ thường vào quán nhà tôi, ngắm hoa, mua hoa, hoặc đơn giản là vào Galerie để ...ngắm tranh. Ngắm, chứ không mua!

CÂU CHUYỆN VỀ NHỮNG NGƯỜI KÉO THUYỀN TRÊN SÔNG VOLGA




Sẽ rất không công bằng nếu nói rằng tôi không thích hội họa, dù cho đến bây giờ, hội họa vẫn cứ ...là một phần cuộc sống của tôi.
Tôi thích một căn nhà không quá sang trọng, nhưng trên tường nhất định phải có những bức tranh. Và nếu có thể được, sẽ là "Mùa thu vàng" của Levitan, và một bức tranh đối nghịch "Những người kéo thuyền trên sông Volga".

Tôi đã từng có một căn nhà như thế, ngay ở trung tâm Hà nội. Triền đê hồng rực dàn Tigon nhà ai. Mỗi chiều đi qua đó, tôi lại ngẩn ngơ cho đến khi quyết định dứt về một ôm to tướng, treo đầy trên tường, nơi có bức "Mùa thu vàng" mà chị tôi mang về từ nước Nga.

PHỐ ỐM



Phố chiều nay nhúng vào cơn mưa hạ
Những bóng người xiêu vẹo gọi nhau về
Có cơn mưa bong bóng vỡ toang hè
Mưa ấm ức giận hờn trong lướt thướt.

Em đang ốm  nhìn mưa mà muốn khóc
Thà như mưa...lệ sẽ chảy thành dòng
Thà như người bỏ phố người quay lưng
Cho bong bóng nổi từng cơn trên phố.

Người có hay một mình trong cơn lũ
Gió quay cuồng lạnh lắm người ơi
Người ở đâu, có viên mãn nụ cười
Hay như phố, người dầm mưa đến ốm?

Buồn hay giận rồi mai kia sẽ hết
Như nắng mưa trả hết lại cho trời
Nhưng chiều nay phố ốm, phố nhớ người
Co ro rét trong màn trời sụp đổ.

Thym02/6/2013

CHIA TAY




Trên đời, có cuộc vui nào không tàn? Có cuộc hợp nào không tan? Điều đó vốn là quy luật của muôn đời, có ai tránh được đâu. Mà tránh đi đâu...

Vậy mà tôi lại luôn luôn sợ cái điều hiển nhiên ấy.

Em báo tin, em về đây, chị ạ. Cái thông báo ngắn ngủn ấy làm tôi chơi vơi mất mấy ngày. Những cơn sóng kỷ niệm kịp xô về và tôi lại thấy mình bắt đầu rưng rưng nhớ. Nhớ ngay cả khi người vẫn bên người, vì biết dù níu kéo bao nhiêu, cũng sẽ đến phút phải nói lời từ biệt.

Em vốn là cô giúp việc nhà tôi. Ở Việt nam, nghề giúp việc là một nghề dù có được xã hội cố tình nâng tầm đến đâu cũng là một nghề...thấp kém. Nhưng ở đây, nó  là một nghề rất khả dĩ cho những nhập cư trái phép. Lương tháng 500€, bao ăn ở, quần áo mặc cả ngày...(Hì), và được trọng vọng, thôi thì trọng vọng!

Hồi ấy tôi  khốn khổ vì không có giúp việc. Con cái, kinh doanh, nghề nghiệp...cứ mình mình xoay xở. May cuối cùng cơ duyên gặp được em, sau rất nhiều phiền toái với bao nhiêu người trước đó. Gọi là cơ duyên vì em còn là bạn của tôi, một người mà tôi có thể chia sẽ mọi vui buồn sâu kín. Tôi nhiều lúc cũng ngạc nhiên, em viết còn sai lỗi chính tả, nói ngọng như một người Hải Phòng chính hiệu, thế mà em rất hiểu tôi, và có khả năng xoa dịu nỗi buồn chỉ bằng những lời giản dị. Cám ơn những ngày chung sống cùng em. Đó là những ngày tôi vui nhất. Kẻ cô đơn đến tận cùng như tôi ngày ấy ríu rít tiếng cười...Thế mà, tôi đã từng chia tay với em đến hai lần. Lần đầu để em về nhà người, và lần này...Về với mẹ.

Cả chiều hai đứa lang thang, ôn vội những kỷ niệm trong vòng tay xiết, trong ngậm ngùi rơi vỡ của tháng ngày. Mới đó mà đã mười năm. 
Em tặng tôi lời khen: Sao chị không già đi nhỉ. Uh, không già, bởi đã bao giờ trẻ, dù cách đây 10 năm thì ta ít hơn bây giờ 10 tuổi. Đâu có gì khác nhau!

Tôi mua tặng em chai Coco Chanel. Hai chị em uống cà phê chiều, ngắm mưa buồn dăng kín trời Berlin. Chợt nghe lòng võng lặng lời chia tay đang nghiệt ngã nghiến trên dòng thời gian. Mới thế đã lại dềnh lên nỗi nhớ...

Chưa xa, đã nhớ..

Mà biết sẽ nhớ, sao còn tìm nhau....
 Thym 01/6/2013

HỞ BAO NHIÊU THÌ VỪA? YÊU BAO LÂU LÀ ĐỦ?



 Bạn đã bao giờ nghĩ, sự sexy không phải hoàn toàn  do hở hang mà có. Không phải hở càng nhiều thì càng sexy?

Ngày nay, các em hở quá nhiều. Hở ngực, đó là thứ dễ hở nhất, và...đẹp nhất.
Hở tất cả chỗ nào có thể. Hở để phô diễn sự sexy, theo quan niệm của các em, mà thật ra là theo quan niệm của người ...nhìn.

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang