MẸ


Tuyết đầu mùa, chụp 29122014



Ai có về thăm mẹ ta không
Mang hộ về theo tấm áo bông
Chạm tay mười ngón khô cằn cỗi
Để mẹ truyền thêm chút lửa lòng...


Đã hết năm rồi đào bớt phai
Liêu xiêu chiều muộn gió hắt vai
Đã mấy mùa đông con biền biệt
Mẹ giấu vào đâu tiếng thở dài?


Hà nội bây giờ ồn ã lắm
Gác vắng buồn tênh xóm ngoại ô
Mưa xuân vẫn đến hoa quên nở
Ngóng cháu mong con mẹ thẫn thờ


Con đi xa lắm không về được
Dòng sông xiết chẩy cuối mùa khô
Mưa sa bỏ lái quay đầu ngược
Nước mắt xuôi theo một chuyến đò


Ai về qua đó thấy mẹ không?
Tóc bạc thời gian nhuộm trắng thêm
Tiếng chuông gọi cửa khô lồng ngực
Mà bóng con đi chẳng rọi thềm


Mẹ ạ bên này trời trắng tuyết
Che khuất lối con về bên người
Cuối năm con xé đôi tờ lịch
Hay xé lòng con.

Nhớ.


Mẹ ơi...

----
Ka
 30122014

TỪ NE ME QUITTE PAS ĐẾN IF YOU GO AWAY



Ne me quitte pas

Il faut oublier
Tout peut s'oublier.
Qui s'enfuit déjà
Oublier le temps
Des malentendus
Et le temps perdu
A savoir comment
Oublier ces heures
Qui tuaient parfois
A coups de pourquoi
Le coeur du bonheur
Ne me quitte pas ...

Bản Ne me quitte pas được Jacques Brel sáng tác năm 1959.

Jacques Brel (1929-1978), tên thật là Jacques Romain Georges Brel, một nghệ sĩ người Bỉ, thành danh và sinh sống tại Paris. Ngoài sáng tác nhạc, ông còn là nhà thơ, đạo diễn và diễn viên điện ảnh. Những tác phẩm điện ảnh của ông được đánh giá là suất sắc, nhưng ông cũng đồng thời để đời với nhiều ca khúc bằng tiếng Pháp, trong đó Ne me quitte pas nổi tiếng mà Phạm Duy đã chuyển thể sang lời Việt qua bản tiếng Anh với tên gọi bất hủ: Người yêu nếu ra đi.

VANG TUYẾT

[25.12.2014 00:47 - Nhịp Cầu Thế Giới Online]
(NCTG) “Nhấp một ngụm vang tuyết trong miệng, vị ngọt đậm đà trộn lẫn với vị trái vải khiến đầu lưỡi bất giác tê tê trong thoáng lát. Nhưng khi bạn nuốt xuống, vang đã chuyển thành vị ngọt thanh với hương vị biến đổi của những loại quả khác. Thật không giống với bất cứ đồ uống nào bạn đã từng nếm qua...”.

Một người bạn ở xứ sở hai mùa mưa nắng có lần nói với tôi: “Đàn bà sống ở xứ lạnh giống như thức ăn bỏ tủ lạnh. Tươi lâu, khó hỏng... Lâu lâu mới nhìn lại cũng chẳng thấy... thay đổi gì!”.

RỪNG XƯA LÁ MÃI CÒN XANH

(NCTG) “Chừng nào con người còn cần có niềm tin để không ngã lòng ngay cả khi bị vùi dập oan khốc, người ta còn cần ông. Và như thế, ông không chết”.


Nhà văn Bùi Ngọc Tấn (1934-2014) 


Những trang cuối cùng của “Chuyện kể năm 2000” đã khép lại.

Đứng ở phòng khách, mình lặng lẽ nhìn xuống đường. Trời Berlin vào đông có nhiều ngày mưa rả rích, trong bóng đêm, tất cả dường như nhòa đi, trĩu dưới bầu trời đang sà xuống rất thấp. Những hàng dẻ gai cong queo khua những cành trơ gầy lên nền trời tối sẫm. Và những ngọn đèn vàng liu riu soi một khoảng trời vàng vọt xiên chéo run rẩy những vạt mưa rơi... Quái lạ, mưa ở bên ngoài, cớ sao mắt mình lại ướt...

Còn mấy ngày nữa là Giáng sinh...

CẦM TAY & LÀM TÌNH

[30.10.2014 21:04 - Nhịp Cầu Thế Giới Online]
(NCTG) “Đã bao giờ bạn quên rằng đâu đó bên cạnh mình, còn một người chưa hề được cầm tay? Có bao nhiêu người, vẫn ngày ngày làm tình mà chưa một lần biết cầm tay?”.


Minh họa: Internet
 


Có cô bạn phàn nàn rằng chồng cô, vào lúc cô lâm nguy nhất, đã không biết cách an ủi dù chỉ bằng một cái nắm tay.

HÀNG XÓM



(NCTG) Tầng trên cùng là một đôi vợ chồng già. Ngày ngày dắt chó đi dạo. Tay trong tay. Vai kề vai. Khăng khít không rời. Nếu có cái gì ngăn giữa họ thì đó chỉ là con chó. Tôi không biết tên họ và cũng không có ý định biết nhưng con chó thì tôi biết, tên nó là Bony.


Minh họa: Internet
 


Sau đợt hỏa hoạn kinh hồn vào đúng đêm giao thừa, nhà Bony bị thiêu rụi, kể cả hai con mèo, bể cá cảnh với đám đòng đong cân cấn trong đó. Đêm ấy, Berlin đen ngòm toàn khói. Những ngọn khói ngoằn ngoèo bò ra khỏi vùng trời đậm đặc, lan đến tận nơi tôi đang đứng. Nhà một người quen nói chung nhau tiếng mẹ đẻ gọi nôm na là đồng hương.

MẢNH MÔI EM



Mảnh môi em gác lại ngày hối hả
Để mây hờn đuổi gió đứng bên đường
Mùi nắng chiều rấm rứt tóc mây hương
Cho anh đắm dưới hoàng hôn vừa chợp

Em yêu ơi đêm đã về trơn mượt
Ta đâu cần ánh sáng của màu đêm
Khuôn trăng đầy hơi thở ngậm sương quen
Anh chết đuối  dưới vòm hoa kiều mỵ

Chẳng còn gì ngoài những lời tình lụy
Kiếp luân hổi tuôn chảy dưới làn da
Quyện vào nhau trong tan chảy băng hà
Cho ta ngất trên đỉnh chờ mê hoặc

Ngón chân em vương triều chưa khai quật
Ta van đòi nô lệ của tình say
Trong âm thanh tột đỉnh dưới đọa đầy
Ta được chết trong một lần hạnh phúc

Mảnh môi mềm như một vầng nham thạch
Nung hồn anh tan chảy nhỏ thành dòng
Hoa đã tàn còn bỏng rẫy tro than 

Trên tơi tả xác hoa hồng ngọt lịm...
-----
Ka
20052014



HOA MẪU ĐƠN



Nắng đã tắt lâu rồi
Khép lại cánh hoa cười
Từng ưỡn cong hiến dâng thời xuân trẻ
Hoàng hôn phủ
Dìu hoa vào giấc ngủ
Giấu cánh buồn héo rũ
Mẫu đơn ơi!

Vẫn sắc hoa bỏng cháy nét môi ngời
Người rất thật mà hoa
hoa dại lắm!

Cứ cố giữ
Trĩu căng vồng ngực vắng
Câm nín người....
nặng lắm...

Cánh hoa tôi....

Nhẹ bước chân về lại cuối dốc đời
Chỉ hoa biết màn đêm rồi sẽ khép
Phút hoa nở
Hoàng hôn nào đâu biết
Giấu hương thơm
trong mật đọng hương tay

Giọt lăn dài xô khẽ sóng cuối ngày
Mà nhúng cả mẫu đơn vào bão rớt.
____

Thym
042014


NGHIÊNG


Nghiêng em
Hai giọt mắt buồn
Trong veo suối biếc
Đầu nguồn sông mưa


Nghiêng anh
Trĩu cả mấy mùa
Tìm bao nhiêu
vẫn
Hững hờ
không nhau....

Bây chừ
Mùa vẫn nghiêng chao
Chênh con sóng lũ
cuộn vào
sóng xưa...
----
Thym
032014

MÔI.....





Một người bạn, U50, là sếp của một cơ quan truyền thông, hỏi tôi trong một lần trò chuyện, sau đúng 30 năm tìm lại:

- Theo Ka, trên gương mặt người phụ nữ, chỗ nào là gợi cảm nhất?

Câu hỏi của một người đàn ông thành đạt, đã kinh qua những cuộc tình long trời lở đất, đã lót tay vài cuộc hôn nhân và đang dặm vốn một cuộc hôn nhân nữa. Những câu hỏi của anh bao giờ cũng làm người ta phải khái quát hóa lại chính mình dẫu từ một điều đơn giản nhất.

MẸ CỦA CHÀNG




Tất nhiên bà không đẻ ra tôi. Bà là người mà các con tôi gọi là Bà Nội.

Lần đầu tiên con Sữa gặp bà là khi nó ba tuổi. 

Bà sung sướng ôm cháu vào lòng, máu thịt của cục cưng con trai bà thì nghiễm nhiên là máu thịt của bà. Sữa ta cứ chằm nhìn bà một lúc rồi bỗng mếu máo. Một lúc sau thì nó thổn thức. Thổn thức rồi òa lên.

- Răng bà sợ lắm. Hà My sợ lắm.

Cả nhà cười òa ra. Bà cũng cười. Nhưng nụ cười như mêu mếu...

CÓ NGÔI SAO NÀO GHÉ MỘNG XUỐNG TÌM EM?

Chùm thơ của Thymianka Thảo Nguyên: CÓ NGÔI SAO NÀO GHÉ MỘNG XUỐNG TÌM EM?

[13.02.2014 23:53 - 

(BBT) “Réo rắt, dìu dặt, thơ ấy lâu rồi, có dễ hơn ba mươi năm rồi với mình đã thôi không là quyến rũ. Thế nên, khi đọc một đôi ba bài rất đỗi réo rắt dìu dặt của Thymianka Thảo Nguyên, và sau đó là những tùy bút, những truyện ngắn, mình đã tợn miệng mà rằng người viết này nội lực văn xuôi mạnh” - nhà văn Lê Minh Hà viết về cây bút Thymianka Thảo Nguyên.


Thymianka Thảo Nguyên - Ảnh do nhân vật cung cấp
 

GIÓ

"Bố quý anh ấy lắm chị ạ. Nhờ có anh ấy mà bố biết dùng vi tính để ngày nào cũng sang nhà đọc anh ấy đấy chị a!"
"Nói với bố là chị sẽ gặp thần tượng của bố và chụp một tấm ảnh kỷ niệm để tặng cậu nhé!"




Thật tình mà nói, tôi quen hắn không tình cờ. Có lẽ đó là một cơ duyên.


Khi tôi chập chững vào làng blog cách đây 3 năm thì hắn đã đình đám lắm với đủ các bài rêu rao của mõ làng, loa phường ra rả suốt ngày. Hắn để lại cho tôi một sự tò mò, nhưng chỉ thế thôi. Tôi vốn bàng quan với chính trị như đa phần đàn bà thích đủ thứ trên đời nhưng lại né tránh xúc cảm thời cuộc. Cho đến một ngày tôi biết hắn đang có mặt ở Berlin thì cơn tò mò bỗng nổi lên và với một cú hích nho nhỏ, hắn đã kết bạn với tôi.
Chỉ sau vài tiếng làm bạn với hắn, tôi có thêm vài người bạn nữa. Trong số đó có một cô bé mặt mũi bí hiểm giấu sau cặp kính mát to đùng. Đêm tất niên, ngồi canh nồi bánh chưng nơi xứ tuyết, tôi online với cô nàng và ngẩn tò te đến ngỡ ngàng khi biết đó chính là cô em họ con ông cậu. Cậu tôi, ông cậu tôi yêu quý nhất, người đã xuất hiện khá nhiều trong các bài viết cả xưa lẫn nay, vừa làm cơm tất niên, vừa khóc một cách văn minh khi tìm lại cô cháu gái mình trên fb. Mà tìm lại rất đỗi tình cờ: Cậu sang nhà hắn, và nhìn thấy Avatar của cháu gái bên đó, sau nửa vòng trái đất.

TẾT Ở CHỢ ĐỒNG XUÂN


Người Việt ở Châu Âu ít ai không biết đến hai tiếng "Đồng Xuân", trung tâm thương mại của người mình tại Berlin. Muốn tìm đến không khí cộng đồng, không nơi nào thích hợp hơn nơi này: Chợ Đồng Xuân!

Chợ Đồng Xuân đúng nghĩa là một cái chợ. Tạp nham, ầm ĩ, hỗn độn, với đủ thứ bà rằn từ dịch vụ tóc tai ăn uống đến văn phòng này kia, tư vấn hết đàn bà lấy chồng lại đến đàn ông bỏ vợ. Nhiều nhất vẫn là những quầy giao quần áo mà những chủ nhân vang bóng một thời giờ lui vào âm thầm nhường chỗ cho những quầy Nail phô trương thanh thế. 


ĐỐT TRĂNG



Người bỏ ta một mình với cơn giông
Gió rất mỏng mà sao
giông bão thế
Cứ với theo, với theo,
cheo leo như xoáy lốc
Ta chênh vênh trên bẩy sắc cầu vồng

Một mình ta ẵm đủ một đêm buồn
Xơ xác tóc lẫn vào mây xám ngoét
Khi xung quanh chỉ toàn mầu tro ướt
Bàn tay nào cũng nhớt nhát như nhau
Gió mưa tuôn khô khốc ngoài hiên sầu
Đêm không ngủ
móc hồn lên tự vẫn
Bao trật tự đảo điên như xác chết
Nấm mồ hoang mặc liệm một linh hồn

Người bỏ ta.
Ta đốt cả trăng luôn
Cho trăng cháy tả tơi đêm nhật thực
Gió
Vẫn gió gào thổn thức
Treo mặt trời trên đỉnh ngược cô đơn.

___________
thym
19012014

THÔI NHÉ MỘT VẦNG MÂY....



Em nằm đó. Thảnh thơi như số phận
Ngón tay xuôi. Níu giữ nét môi tươi
Đôi mắt nhắm. Không một lời vĩnh biệt.
Tầu vào ga. Bến cuối đã xong rồi....


Em dừng chân. Như một mảnh mây ngời
Bay rất nhẹ trên nền trời thanh khiết
Phút em đi, gió dìu em nhập cuộc
Lúc em về, trời đất tựa hư hao

Đi thôi em, bay tít đến vì sao
Bạn bè tiễn em về miền phiêu lạc
Cuộc vui dở. Vắng em. Ly cũng rạn
Chuyến phiêu bồng ngắn ngủi đến nghẹn ngào

Thôi nhé em. Vầng Mây mỏng thanh tao
Thiên đường ấy. Mong là em mãn nguyện
Dưới dương gian dòng đời trôi rất chậm
Khuyết một vầng Mây trắng ở trên cao.
___
Thym
14012014

CHIA TAY



Chia tay
còn sót một mảnh trăng
Treo ngơ ngác trên nền trời lạnh giá
Gió cuốn đông về trong xào xạc lá
Chỉ ta thôi...
Tan tác
tiễn đưa lòng

Em một mình tựa vào giữa mùa đông
Không ấm nổi bờ môi màu son héo
Vai nhuốm lạnh cõng một trời hư ảo
Mơ mộng nhiều cũng đến lúc chia đôi!

Trò chơi ngày nào phút chốc đã xa vời
Bay chấp chới mảnh diều xơ xác giấy
Biết là không
sao lòng buồn đến vậy
Chớm xa thôi...
Lạnh đến tái tê lòng

Em ngược dòng đóng băng nốt mùa đông
Chân dẫm nát mảnh trăng vàng run rẩy
Mẩu than hồng bỗng bùng lên đốm cháy
Thiêu đốt lòng quặn lửa lúc xa nhau.
____
Thym
15012013


CHẾT THIÊU

Thơ là lửa
Ai dính vô rồi cũng chết thiêu....
(Trần Trình Lãm)





Người bỏ ta khắc khoải giữa cơn giông
Mưa đến sớm
Hắt lòng ta rất vội
Lá bên đường ngủ vùi trong hấp hối
Chỉ có ta...
Sũng sượi mộng hoang đường

Người dịu dàng hóa trắng một trời sương
Dăng lấp lóa trên dòng sông chấp chới
Nước rất trong mà em thì ít nói
Chỉ mình ta câm nín quá lâu rồi!

Người của ai?
Mê đắm nét môi cười
Nghiêng đến vỡ đôi vai gầy hắt nắng
Mắt em chan mạch suối nguồn tưới đẫm
Rơi xuống đời.

Ta vẫn khát khô trôi...

Người của ai?
Mực thước đến xa vời
Ta với mãi đến kiệt cùng sức lực
Đêm giêng hai gió xô mùa quăng quật
Cơn giông tình đổ nhớ xuống khô môi

Người của ai
Xa hút mãi hình hài
Mang thơ đốt thiêu hồn ta thành lửa
Nghiêng Sông em
Hắt dòng vào biển nhớ

Dập tắt nguồn cơn cháy lốc đi em...

_____Thym
14012014

VÌ ĐÂU MÙA ĐÔNG





Sao bây giờ em chẳng còn hồn nhiên
Nói đi em, mùa đông của anh
Sao tim em chẳng còn thắp lửa
Ấm bừng lên như thủa chỉ mơ thầm?

Nói đi em, đôi má lạnh căm
Sao nụ cười em như băng. Khô héo
Có điều gì làm em nhõng nhẽo
Cô bé dịu dàng và hờn dỗi của anh?

Vẫn biết rằng chẳng thể giữ mãi đâu em
Cái quắt quay vụng về ngày ấy
Dòng nước trôi váng chiều tan chẩy
Xa mất rồi run rẩy giọt trăng rằm

Vẫn biết rồi nắng xuân sẽ bỏ quên
Không còn hồng lên như em, màu má
Vẫn biết ngẫu nhiên, chỉ vì sóng cả
Có khi chính ta lại tuột mất tay chèo

Có gì đâu mà hoảng sợ, nghẹn ngào
Em đâu biết, biển kia vời vợi sóng
Hờn dỗi dòng em mà đại dương đông cứng
Môi hong buồm trên băng giá mùa đông....
________
Thym
05012014



XÔI ONLINE





Hôm qua, bạn bảo tôi, có nhớ xôi sắn không? Xôi đồ bằng gạo nếp và củ sắn ấy, với hành hoa chưng mỡ. Mà có biết hành hoa là gì không hả...

Bạn hỏi, như hỏi một cô bé con. Không tự ái, không buồn cười, mà tự nhiên thấy lòng nao nao thế. Nỗi niềm đêm đông rét mướt, nỗi niềm xôi bỗng nhiên ùa về... 

Ngày trước, mấy khi tự nhiên nhà ngả gạo ra mà thổi xôi đâu. Phải là giỗ, là chạp, là rằm, là đám. Cũng là gạo thôi, nhưng một thời gian khó, toàn dân triệt để tiết kiệm. Ăn no cũng đã là một cái tội, nữa là ăn ngon. Gạo tẻ năng xuất cao, rẻ hơn, ăn cốt cho đằm bụng. Chứ gạo nếp, cũng là gạo, lại là thứ gì xa xỉ lắm. Bỗng nhiên mà làm chõ xôi ăn chơi làm gì. Phần vì xôi mau ngán, nóng ruột. Phần để nấu xôi, phải ngâm gạo. Vội vàng nấu bằng xoong rồi chắt nước đi cũng xong đấy, nhưng chỉ được gọi là cơm nếp.

Xôi công phu hơn, phải ngâm gạo đến mấy tiếng rồi đồ lên trong chõ. Đơn giản nhất là xôi trắng. Đến xôi đỗ xanh đã là cầu kỳ hơn một bậc rồi. Trộn gạo với đỗ đãi, đồ lên thì được thứ xôi vàng lấm tấm như hoa cau. Ăn khô như rác trong cổ họng. Có lẽ giờ chả ai làm thứ xôi này nữa. Chịu khó hơn thì cũng đỗ xanh lại thành xôi vò xôi xéo. Thêm lá mỡ gà, thế mà mướt mắt lắm rồi. Ăn với chè hoa cau ngan ngát mùi hoa bưởi. Ngày xưa, bà hay nấu món này ăn sau bữa cỗ. Bao năm rồi, mùi hoa vẫn đâu đó trong ký ức những bát xôi chè ngày xưa ấy...

Xôi gấc cầu kỳ và rộn ràng tươi mầu hội hè đám cưới. Xôi lúa cảnh vẻ mà kiêu kỳ như người Hà nội. Xôi vừng dừa ăn lạ mà không chán. Xôi đỗ đen bùi và mát nhưng xấu xí. Xôi lạc hiền lành chắc dạ. Biến tấu xôi thời nay đã đa dạng đến khõ cưỡng. Xôi nếp than tím ngắt, xôi mít vàng hươm nhìn đã thấy vẽ vời. Xôi thập cẩm, xôi gà xé, xôi bắp, xôi cốm...Và gần đây nhất tôi được ăn xôi hạt dẻ. Xôi được nấu bằng những hạt dẻ đi nhặt trong rừng của các bạn Rostock. Ăn bùi và ngon lạ lùng, hơn tất cả những món xôi đã từng ăn. Bởi nó thấm đẫm tình bạn bè, và sự mến khách của một thành phố biển.

Nhưng xôi sắn thì phải sang đây tôi mới được ăn dù sắn còn đắt hơn cả gạo. Những củ sắn nhập khẩu từ Thái lan, đi máy bay sang Đức, nằm ngoan như những khúc củi thùi lùi trong siêu thị châu Á. Chúng được phủ một lớp paraphin để bảo quản. Trông buồn như sắp khóc. Thế mà khi đồ xôi, lại là cả một sự ngon lành duyên dáng đến bất ngờ. 

Xôi trắng vốn nhạt và vô vị nếu không nắm chim chim mà xơi với chuối chín hay thịt gà. Sắn luộc là món ăn bình dân, rất bứ miệng và chả thể nào ăn đến no. Nhưng kết hợp hai cái thứ vô duyên ấy, lại thành một thứ có duyên đến độ, ấy là xôi sắn.

Sắn ấy, lấy con dao nhỏ mà tiện một vòng xoáy ốc để tách đi lớp vỏ nâu ảm đạm tẩm đẫm paraphin, mới lột trần ra làn da trắng nõn trắng nà, trông đã muốn cắn. Cắt thành từng miếng rất nhỏ, lần lượt vòng quanh cái mẩu xơ bé tỉ ti nằm giữa. Cứ nhẩn nha mà làm, đừng vội. Bởi chỉ cần đồ lên là đã xong một nồi xôi sắn. Thêm tý hành phi. Không phải hành khô phi vàng như xôi lúa. Ở đây là hành lá. Hay còn gọi là hành hoa....

Xôi sắn thơm một cách khác lạ. Mùi sắn chín bở tung, mùi gạo nếp mát lành, mùi hành lá ngấm mỡ đầy mê hoặc chứ không ngấy như thứ hành khô bức bối. Không cầu kỳ như xôi lúa, chân chất như xôi lạc, vội vàng như xôi đỗ xanh, xôi sắn là cả một sự giản đơn đầy sáng tạo.

Những lát sắn trắng tinh, xốp tơi, khẽ chạm là bở ra, ôm lấy những hạt xôi ong óng vừa chín tới. Mầu trắng không phải bao giờ cũng ấm áp, nhưng ở chõ xôi này, người kỹ tính nhất cũng không nỡ chối từ. Một bát xôi đơm lên còn bốc hơi, dậm thêm chút hành lá xanh óng đã chao qua dầu nóng. Thế thôi...

Nhất định sẽ có lúc cầm lòng không đặng, phải nhón tay vào cái mảng trắng nục trắng nạc của miếng sắn sắt vội. Những ngón tay dính đầy xôi... Nóng đấy, biết vậy, nhưng mà nhịn sao đành... 

"Thịt gà, cơm nếp đàn bà 
Cả ba thứ ấy, đều là dùng tay..."

Đàn bà dùng như nào, chắc các cụ đọc bài này siêu đến độ, ối người dậy nhau viết sách được.
Thịt gà thời @, mọi người có sáng kiến lọc xương, thái miếng để các thực khách khỏi bẩn tay. Mất đi cái thú giằng xé của loài gặm nhấm. Cũng là một phát minh.

Nhưng xôi mà không được chạm vào để cảm nhận cái mòng mọng của những hạt gạo dính như đeo trên ngón tay, mất đi cái thú nhẩn nha nhiều lắm...

Có ai nghe xôi sắn mà nỗi niềm như tôi không. Hay chỉ là để xao xuyến một bàn tay không thể nào chạm tới...
____
Thym
03012013
Xem bài viết đăng trên Diễn đàn Paris

LAM HUYỀN



Em xanh
từ bao giờ?
nào biết...

Khát khô ta hoang mạc buồn như cát
Ngỡ tình trao rất lộng một đêm
Suối nguồn em và sông cũng là em
Đón đưa bến lòng ta hoang dại

Mà ngờ đâu nứt khô môi với mãi
Hoang đường treo nho tím trên cao
Bờ xưa ấy chất chồng sóng cả
Biển một đêm vật vã thét gào

Lam huyền về em 
rã rời đêm mộng mị
Gió luồn lặng lẽ xô mi
Trăng nồng trái thơ rụng vỡ
Rơi xuống dòng tê buốt lam khê

Giọt lòng em rót cơn mê
Thôi đã... không em!
Cơn nhớ vỗ về

Ngọc lam chìm vào se sẽ
Ngơ ngác trăng đi lệch một phím thề...

Tơ chùng thôi buông bến lụy
Xa em rồi....
Dòng cũ sông mê
Lam xưa giờ không xanh nữa
Sông xưa còn đó

Lũ về...
_________
Thym
02012014

TUỔI XA NGƯỜI



Bỗng bất chợt có gì như hờn dỗi
Đã lâu rồi tưởng mất ở trong em
Mắt môi khô khắc khoải những chiều sương
Da diết mãi đắm chìm trong sóng khát

Đã xa rồi những điều như nhỏ nhặt
Chút vụng về mộng mị tuổi  hai mươi
Chút chênh chao như nắng đuổi mặt trời
Chút trống vắng có gì như rất thật

Bỗng ùa về trong một ngày sắp mất
Thắp nắng hồng lên má tuổi xa người
Khóe môi mềm hôn giọt nước sắp rơi
Xanh xao ướp sắc ngời vừa đủ tuổi

Em dìu em dịu dàng bàn tay với
Phút bất ngờ nhặt lại những yêu tin
Mùa theo về ru lại những bình yên
Ngoan ngoãn đậu trên vỗ về đã mất.
____
Thym
01012014



Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang