Tôi ra ga lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi, chẳng cần ai tiễn biệt...
Những câu thơ của Bergon tự nhiên cứ vang lên trong đầu, một buổi sớm chớm hạ, trời mưa ẩm ướt, sương mù dùng dằng trên sân ga và những gương mặt người nhòe trong mưa...
Tôi không ra ga một mình, nhưng một mình làm một chuyến tầu tốc hành ngược về quá khứ, để tìm về tương lai - những dấu chấm than đau đáu cuối cuộc hành trình đã được mã hóa bởi hai từ "số phận".
Không có gì để ngắm hai bên đường, cảnh vật chơ vơ buồn lúc giao mùa. Tuyết đã không còn kiên nhẫn dưới ánh nắng mặt trời tháng 4, mà mùa xuân còn ơ thờ đâu đó rong chơi...
Những nhà ga lẻ đìu hiu trong mưa, không níu nổi những con tầu ICE vạm vỡ. Có đôi mắt nào dõi theo, có cuộc chia tay nào không hẹn trước... Sao bỗng làm lòng tôi chùng xuống, không né được những man mác buồn, những hồi tưởng về những chuyến đi vô định trong cuộc trầm luân...
Mấy chục năm rồi, mới thấy lại Weimar, thành phố của những uẩn ức vừa chua xót, vừa huy hoàng của một dân tộc. Mưa mù vẫn dăng ngang ký ức, dăng ngang những con phố sạch như lau và những gương mặt của đám sinh viên kiến trúc lẫn với những im lìm cổ kính của rêu phong thành phố ngày nào.... Tất cả vụt qua như cơn lốc. Đoàn tầu ngạo nghễ xuyên thủng quá khứ, nhói vào lòng tôi những ký ức vụn, tưởng đã chìm trong lớp bụi mờ.... Rưng rưng thấy mình còn xốn xang đến thế chỉ vì hai chữ Weimar khiêm nhường vụt qua trong vài phút dừng giữa chặng...
Ngày nào, cũng tháng 4, mới đặt chân đến đây, cũng chuyến tầu một mình đơn độc và con bé con tôi ơi ngày ấy đã "nhặt" được bài thơ....
Cây chợt chồi lên những dấu hiệu mùa xuân
Lòng đang vắng chợt trồi lên mầm nhớ
Cây nhắc nhở vườn xôn xao đơm nụ
Sao đâu đây bề bộn gió đông về...?
Con tầu đi lạc bến một chiều hè
Xuyên thành phố đầy trời hoa táo trắng
Chiều chênh chếch buông hờ đôi vạt nắng
Trên cánh chim gầy vương vất nét đơn côi.
Một chấm vui trên thảm cỏ xanh tươi
Đôi nai nhỏ bình yên đang tình tự
Mặt trời kéo mây vàng che mắt ngủ
Tầu vẫn đi, dầy đặc bóng đêm về.....
( Những câu thơ nhặt được ở dường đi -1989/4)
Đường đi đấy, trắng trời hoa táo đấy, và những đàn nai run lên trong giá lạnh muộn màng...
Và E... Thành phố của những ngày xưa thân ái...
Tôi vẫn nhớ chị, người phụ nữ luôn ngợp trước biển đời lớp lớp, luôn ngơ ngác như em bé con không chịu lớn và chẳng tìm được gì ở cuộc đời mà chị đã cháy hết như một ngọn đuốc ẩm ướt trong mưa. Nhớ dáng cao lớn của chị đón tôi những chiều năm ấy trên sân ga này. Nhớ lòng mến khách vụng về của người phụ nữ đẹp mà mong manh đầy bất trắc.... Nhớ ánh nến hiếm hoi của buổi tối mất điện hy hữu trên đất nước thừa nhiên liệu, những gương mặt bạn bè chói lên một thời để yêu, một thời để nhớ... E, thành phố của những êm đềm mà dữ dội, sao tôi bỗng thấy mình đơn độc trên sân ga của những ngày nào cách đây 20 năm, không còn ai đón, cũng không còn người tiễn đưa...
Mưa dai dẳng và vô duyên như bà già quá lứa đang yêu, chui vào tóc, rúc vào áo, làm bận lòng thêm kẻ độc hành trơ trọi. Tay lái Taxi một hai lắc đầu khi tôi chìa ra tờ địa chỉ cụt lủn. Bất giác giật mình, lặn lội như con sẻ lạc bầy gặp bão, để rồi... chả biết nơi ta đến có tồn tại hay không trong một rừng mù mịt của cõi tâm linh bí ẩn ? May mà, hú vía, cuối cùng cũng gặp được gương mặt phiêu diêu mây khói như huyền thoại trên cái đất nước đất rộng người đông mênh mông là ....không biết này.
Hương, trầm, khói, nhang đèn, hoa quả.... cũng vẫn những căn điện thờ như ta đã gặp trên đất Việt.... Tuyệt không có bức tượng nào, nhưng bỗng thấy gai gai một cõi tâm linh, như tìm về, như đến, như thấy.... Cảm giác yên bình đến kỳ lạ. Bỗng tin rằng, ta đã đến nơi ta cần đến....
Vẫn mưa day dứt hờn giận khôn nguôi, nhưng đường về ấm lên bởi trong lòng dường như đã chạm tay vào cõi bình yên. Hay trong trùng trùng lớp lớp những bí ẩn vô biên, ta có được câu trả lời cho đoạn đường ta đã chọn, đã đi, đã không thể chối từ hay phá vỡ. Tấm áo ngày trở lạnh, hay một ngai vàng vĩnh viễn ngự trị trong cuộc đời đã có nhau?
Tôi đã bao giờ sống cho ai, vì ai? Hay tôi chỉ vì chính tôi, cho tôi hết thảy....
Nước mắt mặn bờ môi...
....bình yên một thoáng cho tim mềm....
Thym.
16/4/2011
16/4/2011
Kể từ lúc viết bài Đào hoa tới giờ, có vẻ chị Thym đang phiêu đâu đó trong cõi siêu thực. Những cõi nào mà bình yên thì nên tìm đến, chị nhỉ?
Trả lờiXóaTừ chuyên môn gọi là tẩu hỏa nhập ma! :D
Trả lờiXóaCó một từ sai lỗi chính tả từ ngày post lên cho đến giờ chủ nhân vẫn không chịu sửa. Chứng tỏ chủ nhân chưa bao giờ đọc lại nó. Tôi thì luôn đọc lại những bài viết của tôi cũng như của mọi người cho đến khi nào không thể đọc lại được nữa thì thôi. Tôi săm soi từng sợi tóc của những đứa con tôi như những dấu phẩy trong một cuốn tiểu thuyết. Không biết mình có phải là đứa tỉ mỉ cổ hủ không nhỉ ?
Trả lờiXóaEm có cái tật là gõ chữ sai lỗi chính tả kinh khủng. Cũng một phần do ẩu, phần nữa do móng tay dài.... Nhưng em rất kỹ tính và nghiêm khác với mình, vẫn thường xuyên soát lại không ngừng lỗi chính tả. Anh chỉ cho em đi, thay vì....đánh đố! :D
Xóa"Co tầu đi..." hay là "con tầu đi" ? Nếu đúng là "Co tầu" thì thú thực đây là lần đầu tiên tôi được nghe từ này và xin lỗi chủ nhân, tôi hiểu biết ít quá.
XóaHì, em sửa rồi.
XóaThề với anh là em đọc bài ấy không dưới vài chục lần, sửa lại câu chữ cũng không dưới chục lượt, thế mà...
Cám ơn anh nhé.
"Tôi ra ga lặng lẽ như xưa
Trả lờiXóaMột mình với mình thôi, chẳng cần ai tiễn biệt..."
Hôm nay, L lại chọn cho mình một chuyến tàu ra đi về nơi vô vọng, vẫn không cần một ai tiễn biệt. TN là người duy nhất L tìm đến để nói lời tạm biệt giữa cõi đời hư ảo, nghiệt ngã này. Không biết đến bao giờ, hoặc có thể là không bao giờ L trở lại những trang blog nữa. L sẽ tìm một nơi chốn bình yên cho linh hồn mình được cứu rỗi. TN hãy thật bình an, thật hạnh phúc và thật trọn vẹn yêu thương nhé! L sẽ giữ mãi sự yêu quý đã dành cho bạn, cũng như những sẻ chia mà TN đã dành cho L như những ơn đời ban tặng. L tin TN sẽ viên mãn trong hạnh phúc và thăng hoa trong cuộc sống.
Từ biệt...
Bắt thêm một lỗi chính tả nữa nè :D, ở đây: (Những câu thơ nhặt được ở dường đi -1989/4) - đường đi. Thực ra thì đó chỉ là một lần gõ "thiếu" thôi, chứ chẳng phải "sai" gì...
Trả lờiXóaCòn những câu thơ của O.B:
"Tôi ra ga lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi, chẳng cần ai tiễn biệt..."
Đúng ra, chúng phải như thế này:
"Tôi ra ga LÒNG lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi, KHÔNG cần ai tiễn biệt..."
Tất nhiên đây cũng chỉ là chuyện của những bản dịch. Nhưng rõ ràng là ở cái "phiên bản" tớ dẫn, những câu thơ hay hơn, mềm mại hơn nhiều, và trên thực tế, chúng cũng được chấp nhận nhiều hơn bởi đông đảo người đọc... :D
*"Tấm áo ngày trở lạnh, hay một ngai vàng vĩnh viễn ngự trị trong cuộc đời đã có nhau?" - Cỏ Thơm viết... ấn tượng. Từ từ rồi tớ sẽ... xới tung hết cả nhà bạn lên cho mà xem.
Thym hay viết sai lỗi chính tả lắm. Phần do móng tay dài quá. Phần do ẩu. Phần do....sai thật. Rất vui khi bạn phát hiện ra.
XóaBạn là người từ tốn. Cẩn trọng. Ít nhất đó cũng là điều Thym nhận thấy khi bạn thẩm văn.
Hình như bạn đã tả rất đúng về bản thân: Ăn táo, dù ngon đến đâu, cũng nhẩn nha, nhấm nháp.