HAI ĐỨA TRẺ





HAI ĐỨA TRẺ

Hầu như ngày nào tôi cũng gặp thằng bé dắt chó đi dạo. Giống chó mặt xệ cụt đuôi to lớn, nó lôi xềnh xệch thằng bé đi, hai đứa vật nhau dưới nhà một lúc thì thằng bé kết thúc việc chăm chó bằng cách đi mua cho mẹ một bông hoa từ tiền tiêu vặt. Trông nó như một người đàn ông thu nhỏ, vừa đăm chiêu vừa tự trọng và hết sức lễ độ ở cái tuổi lên 10.

Tôi không kìm lòng được mỗi khi nhìn thấy nó. Nó từ chối Schokola, nhưng rất thích đống Pokémon mà con trai tôi thải ra. Một cách đầy giáo dục, mỗi lần nó chỉ nhặt đúng một con, dù tôi khuyến khích nó lấy thêm. "Nó là bờ vai vững chãi của tôi", mẹ nó bảo thế, tự hào, dịu dàng và trìu mến nói về con mình.

Khi nhà tôi dọn đến đây, mẹ nó còn nhỏ hơn nó bây giờ. Học chưa xong trung học, cô thiếu nữ có mái tóc vàng óng và gương mặt thanh tú đã hẹn hò. Một thằng ku lai Nga, da bợt. Rồi cô mang bầu. Mẹ cô, cũng còn rất trẻ, tươi cười: ngày xưa tôi cũng bắt đầu rất sớm. 16 tuổi đã sinh con! Tôi thầm nghĩ, nếu con gái tôi 16 đã mang bầu thì đó là một tai họa!

Thằng bé ra đời khi mẹ nó mới 17 và một năm sau thì thằng bố da bợt bỏ đi. Bà mẹ trẻ ngày đi bồi quán, tối đi học thêm lấy bằng phổ thông. Gương mặt thanh tú hôm nào giờ lất phất nếp nhăn mỏi mệt. Thằng bé không cha nhưng có tới hai bà mẹ, mẹ nó và bà nó. Trông nó già giặn nhưng rất điềm đạm, nhất là từ khi có con chó. Tôi đã vui đến thế nào khi thấy nó dường như lớn lên mỗi ngày, nó đã kéo được con chó thay vì bị chó kéo. Chó cũng giống chủ, ít nói, nhưng tự tin. Một dạng thần thái toát ra đầy sức mạnh tự thân khiến không kẻ nào dám coi thường.

Rồi mẹ nó lại có bồ, và nhanh chóng có bầu. Một thằng mặt lạnh cô hồn, màu tóc như màu tóc Donald Trump. Không hiểu sao, tôi thấy bất an. Hình như con bé lại chọn sai người. Lại vội vàng có thai như sinh ra chỉ để mỗi làm mẹ vậy.

Hôm nay gặp ba mẹ con nó đẩy nhau đi qua nhà. Thằng em da trắng như vôi, tóc chóe lọe hơn cả Donald Trump, ngồi trên xe ngậm cái núm vú cao su, mắt lờ đờ buồn ngủ, tay khư khư túm chặt con búp bê bé xiu. Thằng anh đứng bên cạnh dỗ dành trông chừng em, y như một thằng bố tý hon. Hai màu tóc, một vàng chóe, một nâu thẫm trông đầy nghịch cảnh bên một con chó và bà mẹ còn rất trẻ đầy mỏi mệt.

Có cái gì sai sai ở đây. Tôi hỏi mẹ nó, em có khỏe không?

Con bé ngần ngừ, rồi nói. Em không khỏe. Em sắp phải vào viện xạ trị. Cái gì? Em không ung thư chứ? Còn tệ hơn cả ung thư. Em trả lời, vẻ mặt buồn nhưng vẫn nở nụ cười héo hắt.

Em đừng buồn, em có hai đứa con. Và mẹ em luôn ở bên em, bà ấy thật tuyệt vời. Em mạnh mẽ lên. Chúa phù hộ em!

Tôi đưa cho thằng bé phong Schokola, thứ duy nhất mà tôi nghĩ ra lúc ấy. Thằng bé bỗng mếu xệch định khóc. Thằng anh vội dỗ em ngay lập tức, y một người bảo mẫu tận tụy. Mẹ nó bảo, thằng bé mệt. Nó cảm nhận là mẹ nó không khỏe. Rồi em chỉ vào thằng bé con, khẽ nói: không ai trông nó khi em đi nằm viện vì mẹ em cũng phải đi làm. Bố nó đâu? Tôi hỏi. Bố nó bỏ đi lâu rồi. Từ hồi nó mới được 6 tháng kìa!

Ôi trời. Vậy là điều lo sợ của tôi đã đúng, dù tôi những mong em hạnh phúc! Hai thàng con trai không bố. Hai thằng đàn ông chỉ làm mỗi việc phóng tinh truy hoan trên bụng em xong là bỏ đi. Sao em lúc nào cũng vội vàng? Đời ơi là đời!

Tôi cố giữ mà nước mắt vẫn trào ra. 27 tuổi. Hai đứa con còn quá nhỏ. Không thằng đàn ông nào ở cạnh. Và căn bệnh gì còn tệ hơn cả ung thư.

Tự nhiên tôi giận em. Giận em hay giận Chúa của em. Người ở đâu khi bắt một cô gái hiền lành dễ thương và những đứa trẻ vô tội phải chịu nhiều thử thách đến thế?

Chẳng lẽ tôi sắp phải chứng kiến cái chết của người hàng xóm thứ ba trong vòng 3 năm?

Có những điều còn buồn hơn cả cái chết. Đó là ta không thể chọn lựa được số phận và điều tệ nhất là ngay cả khi chết đi rồi, ta vẫn không nguôi day dứt về những gì ta để lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang