GHẾ



GHẾ
===
Tôi thích ghế.

Không, đúng ra là tôi bị mê hoặc bởi ghế. Người gieo vào đầu tôi sự mê muội dở hơi này là hai câu thơ, của người mà ai cũng biết là ai đấy: ghế đá đôi ta ngồi hôm trước/ Hôm nay cũng lại đón một đôi. Tôi ngạc nhiên, sao người ta có thể viết về ghế hay đến thế. Hẳn đó phải là một người rất yêu người, yêu đời, và yêu ghế.

Bây giờ người ta làm hoen ố cả ghế bởi những chiếc ghế quyền lực, ghế nóng, dù thật ra, ghế đâu có tội gì. Nó sinh ra để cho người ta ngồi. Thế thôi. Trừ những cái ghế làm cảnh như ở bờ biển Nice. Tôi không hiểu người Pháp nghĩ gì khi làm những chiếc ghế khổng lồ che hết tầm mắt lại không thể ngồi được. Trừ khi chúng có một thông điệp nào đó, còn đúng ra, xét về bố cục, chúng làm cho bờ biển xinh đẹp ấy bị thô lậu và cằn cỗi đến nghèo nàn. Nhưng thôi kệ người Pháp. Ta nói về ghế.

Trong tiệm hoa có một cái ghế gỗ, xưa là ghế ngồi ăn của bọn trẻ. Khi bọn trẻ lớn hết, cái ghế cần bỏ đi và tôi dùng nó để kê những lọ hoa. Năm tháng làm cho nó bong ra từng lớp, mốc loang mốc lổ và hẳn nhiên, nó chả còn một xu giá trị. Thế mà có người hỏi mua nó và tôi, với một tình yêu hoài cổ rất khó hiểu, tôi đã từ chối. Cả hai chúng tôi, ngớ ngẩn và dở hơi như nhau, đứng nhìn nhau một lát, rồi cùng phá ra cười. Tôi không hỏi sao người ta đòi mua một cái ghế cũ. Và người khách cũng không thể nói lý do tại sao lại thích một cái ghế đã mục. Riêng tôi, tôi không bán cái chỗ mà các con tôi đã từng ngồi lên.

Có ai từng nhớ một chỗ ngồi, một chiếc ghế đâu đó, ở một nơi chốn cũ, một thành phố nào đó ta đã dừng chân? Chính xác là ta nhớ chiếc ghế, chứ không phải nhớ địa danh đó, như thể giữa ta và ghế, từng có một liên kết âm thầm, một sự đồng lõa ngấm ngầm dù công bằng mà nói, ghế là kẻ ba vạ, nó đón mọi cái mông ghé xuống, với sự thỏa thuận câm lặng như nhau. Hệt một cô gái điếm biết điều, khiến khách hàng nào cũng đinh ninh mình mới là người được phục vụ tốt nhất.

Ghế không có lỗi. Chúng vốn vô tri, vô tình và vô duyên. Chỉ có ta, đã đi, ta vẫn cứ nhớ chỗ ta đã ngồi. Không phải nhớ cái ta được nhận về mà chính là, nhớ cái đã cho đi.

Không gì buồn bằng những chiếc ghế không người ngồi. Nó toát ra sự cô đơn. Bạn nghĩ thế nào về một chiếc ghế đơn độc? Chúng không phải là kẻ cô đơn nhất đâu. Cô đơn nhất là khi cả trăm chiếc ghế cùng trống không. Tôi từng có cảm giác hoang lạnh khi đứng trước những chiếc ghế trên đại lộ Unter den Linden, một ngày lễ. Chúng úp mặt vào nhau, ngập trong lá vàng, được quàng vào nhau và vào chân bàn bởi những vòng khóa. Sự sống như biến mất khỏi giây phút ấy. Tương tự, tôi thấy mình không khỏi ngỡ ngàng khi đứng trong phòng họp của Bundesrat, với những hàng ghế được đánh số không một bóng người. Nơi đây, trên những chiếc ghế, là những con người quyền lực ban ra những quyết định sinh tử của một đất nước. Ngay cả khi trống không, luẩn quất đâu đó là vẫn là những hơi hướm của quyền năng. Chúng không mất đi vẻ uy nghiêm mà trái lại, vẫn mạnh mẽ nhất là khi quần tụ bên nhau cả vài trăm chiếc, đỏ rực màu chính trường.

Tôi thích những chiếc ghế gỗ. Chúng có linh hồn của cây dù chỉ để đỡ lưng khách bộ hành.

Những chiếc ghế cô đơn nhất thế gian là những chiếc ghế có khi cả năm chả có ai ngồi tới. Ghế công viên là những chiếc ghế hạnh phúc. Tưng bừng nhộn nhịp suốt ngày. Chúng chứng kiến những lứa đôi, hợp tan và ly biệt. Đó là những chiếc ghế thành thị, bận rộn và ô hợp. Tôi không ưa chúng.

Ghế đá là ghế vô duyên nhất thế gian. Lạnh, trơ lỳ, không cảm xúc. Không phản ứng với nắng mưa. Tôi thường tránh không ngồi lên chúng bởi tôi cần một thông điệp từ ghế. Đá thì biết gì. ;)

Nếu được là một chiếc ghế, tôi sẽ là một chiếc ghế gỗ, nằm lặng lẽ nơi thanh vắng, không cần cả trăm người ghé thăm. Nhưng trong tất cả số ấy, tôi chỉ cần một người quay trở lại. Chỉ vì ghế.
....
Ka
27.12.2018

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang