DỐC MÂY





Nắng cài tóc em gầy
Chiều tràn qua dốc mây
Nhớ thôi vừa xa ngày
Một lời treo ngàn cây

Mắt nhung vùi heo may
Em rồi xưa một ngày
Hồn theo gió lên đầy
Hờn nguôi theo lá bay...

Mềm lòng sau lệ cay

Người tìm quên ngùi say
Tình về xô vòng tay
Vạt đời thêm đường may

Buồn trôi bóng dài.... 

Thym
17/3/2013

Buôn chuyện:

Tấm ảnh chính là khởi đầu gợi cho tôi viết bài thơ này.
Hỉnh ảnh con bướm kéo tảng đá lên bậc thang, nhìn cũng thấy ngay sự vô vọng, không tưởng. Một sự tương phản quá rõ ràng. Đôi cánh yếu ớt mỏng manh, bậc thang tàn khốc và tảng đá lì lợm. 
Một bức tranh đẹp đến se lòng. 

Mười ba câu toàn vần ay, ây...là chủ ý. Nó như những bậc thang. Vô tận. Như đường chân trời. Tưởng đấy mà xa đấy. Như con dốc mây. Dốc đã là vời vợi. Dốc mây... làm gì có giới hạn nào cho điểm đến và điểm đi. Nhưng vẫn là một con dốc có thật. Nên cánh bướm mới căng mỏi. Nên mới tóc xõa, nên mới vai gầy. Người suy tư thường gầy guộc. Vai gầy tóc xõa. Một người đàn bà?! 

Chẳng ai nói đàn ông xõa tóc bao giờ.

Chiều tràn qua dốc mây.

Uh, chiều rồi đó. Buổi chiều ở thành phố thường không có sương mù, ít ra là những thành phố mà tôi đã từng đi qua, từng yêu thương gắn bó, hay chỉ là một chốn dừng chân. Vậy chiều tràn ở đây, phải là một vùng trung du, hay vùng núi. Khi chiều buông, trời đất bảng lảng se lạnh, mây tràn ra từ gốc núi, núi lẩn vào mây, và chiều.... Một cuối ngày... có lẽ như mọi ngày...

Tôi vẫn giấu trong tim mình những "tương tư chiều"....

Bữa nay lạnh mặt tời đi ngủ sớm
Anh nhớ em, em hỡi, anh nhớ em...
...
Mây theo chim về dẫy núi xa xăm
Không gian xám, tưởng sắp tan thành lệ...

-XD-

Nỗi nhớ, vắt ra từ thịt từ da, tưởng có thể xắn ra được, chỉ có thể cụ thể đến thế, se thắt đến thế, ở một buổi chiểu trung du. Khi mà mây tràn, chiều buông, núi xám, chim mỏi cánh vội về tổ ấm. Còn gì nữa đâu, ngày đã hết, nắng đã tắt, sương đã buông. Tất cả đã vắt đến cùng kiệt.

Và nữa, nào đã hết:

Một lời treo ngàn cây.

Một lời, chỉ một thôi, mà treo lên cả ngàn cây....

Cái gì treo mà chả mong manh, dễ rơi dễ mất, nữa là một lời. Lời gì mà ghê vậy, có thể chia ra cả ngàn để mà treo lên hàng ngàn cái cây. Vào lúc chiều tà...!
Rơi vỡ mất thôi...

Lời ơi!

Mắt nhung vùi heo may
Em rồi xưa một ngày


Mắt nhung là một đôi mắt đẹp. Người đàn bà được gọi là có đôi mắt nhung chắc chắn không phải là người đàn bà xấu. Và không thể là đã quá già, nếu không làm gì thấy màu... nhung.(!)

Thế mà màu nhung ấy, bị vùi trong heo may, bởi chỉ một ngày thôi, nàng đã là quá khứ, đã là xưa.

Nên nàng mới:

Hồn theo gió lên đầy 
Hờn nguôi theo lá bay...

Nàng để hồn theo gió, đầy ắp. 

Đầy niềm vui ư? Có thể là niềm vui được chăng, khi "Hờn nguôi theo lá bay..." 

Nguôi được chăng, khi mà hồn đã "theo gió lên đầy". Lá vốn tơi bời, mỏng manh. Gió làm hồn chơi vơi, lá rơi theo gió, thì "nguôi" đến bao giờ... 

Bao giờ cho nguôi...

Mềm lòng sau lệ cay
Người tìm quên ngùi say


Lệ cay nên mềm lòng, hay vì mềm lòng nên lệ mới cay? Chữ sau như một ẩn số, giấu đấy, sẽ chẳng ai biết nàng khóc đâu. Dù mắt có cay, lòng có mềm.

Người tìm quên ngùi say


Người là ai, có phải nàng? Hai mà một? Một mà hai? Nhưng dù là ai, hai hay một, thì cũng tìm nhau cuối trời quên. Trong men say. Bởi thời gian, chắc gì đã đủ sức xóa đi tất cả. 

Bởi thế, hai câu cuối:

Tình về xô vòng tay
Vạt đời thêm đường may

Quên, thì "tình" cũng xô vòng tay ấm lại. 

Và như thế, mọi cố gắng của chú bướm tội nghiệp chỉ là vô vọng, khi mà vạt đời lại thêm một đường may mới, một chắp vá, một mầu sắc vụng về trên tấm áo đời đã bạc màu thời gian.

Buồn trôi bóng dài....


30 nhận xét:

  1. Entry nghe như có độ dài vô tận trong sự diễn tả bài bằng từ cuối mỗi câu thơ...
    Xin nàng đắm nắng mai...!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nàng vưỡn chưa ngủ đây...

      Xóa
    2. Vì nàng nhập vai diễn quá cảm mừ...

      Xóa
    3. Cám ơn, giờ nàng đi ngủ đặng cho da khỏi nhầu. :D

      Xóa
    4. ***
      http://youtu.be/7772YtYs_8w

      Xóa
    5. Ha Bang thích tìm tòi từ ngữ nên nhận ra rất nhanh và chính xác cái tác dụng của âm điệu của bài thơ. Bài thơ 13 câu hầu như cùng vần ay/ây tạo nên hiệu ứng Hà Băng nhận xét nghe như có độ dài vô tận. Ngoài ra mỗi câu 5 chữ thì nhiều nhất chỉ có một chữ thanh trắc - có nhiu câu ko có chữ nào, còn lại toàn thanh bằng .. tạo nên cái âm điệu man mác buồn buồn nhưng ko quá bi lụy vì ko có cao trào tạo nên từ những thanh trắc. Điều này rất phù hợp với tâm trạng
      [color="gold"]Hồn theo gió lên đầy
      Hờn nguôi theo lá bay...[/color]
      Uh, đời được bao lăm đâu nhỉ, cũng đã [color="gold"]Chiều tràn qua dốc mây[/color] rồi, thôi thì những hờn oán những chua cay trong cuộc sống cũng nên thả cho gió bay đi, nhớ mà làm chi ..

      Xóa
    6. http://www.youtube.com/watch?v=DlJlYVQX9qg
      Hôm nay đại K nói câu nói cũng đúng.
      Mời xem tranh. nghe nhạc. cà phê tự mua, Ka hết tiển rùi.

      Xóa
    7. http://www.youtube.com/watch?v=Fh5lppiL1Cw
      Nữa nè.

      Xóa
    8. http://www.youtube.com/watch?v=NOtT1dteLkg
      Không bình về bức ảnh trứ danh sao K?
      Bức ảnh tạo ra bài thơ đó.

      Xóa
    9. Đọc bài thơ thấy man mác một niềm u uẩn, nhưng ko hiểu hết từng ý gởi gắm trong từng từ như thế. Tks Ka đã chịu khó phân tích .. nỗi lòng của người mặc áo gấm đi đêm ..

      Nhưng với bức tranh anh có suy nghĩ khác. Bức tranh này từng thấy đâu đấy, trong entry nào đấy một lần .. thì phải. Lần ấy, anh cũng nghĩ đấy là những nỗ lục tuyệt vọng .. Aha, nhớ rồi, trong một còm của Ka bên nhà, hình chú bé kéo tàu ..

      http://4.bp.blogspot.com/-pVd61FaIQ7c/UTPLWe5feGI/AAAAAAAABKc/3xMIkwNVj5A/s1600/72835_10151446980714416_1237442102_n.jpg

      Hèn gì thấy quen quen, nghĩ mãi ..
      Nhưng hình ảnh chú bé kéo tàu, rõ là công việc tuyệt vọng, nhưng chú vẫn cười tươi .. Và anh đã bình: Phải chăng hạnh phúc đôi khi không hẳn là kết quả, mà chính là những nỗ lực trong quá trình làm việc ?
      Như ông già đánh cá trong cuốn truyện nỗi tiếng của Hemingway ..


      Nhưng nhìn hình trên, anh lại nghĩ cánh bướm như nỗi lòng của ai đấy đang còn vương vấn một công việc nay đã từ bỏ vì ý thức được sự vô vọng của mình .. bởi đang tự nhủ lòng hãy để hờn nguôi theo gió bay ..
      Anh không nghĩ cánh bướm đang kéo đá .. Bướm đâu lại ngu ngốc đến thế :(

      Xóa
    10. Nặc danh04:25 18/3/13

      Giống như phim Rừng Nauy, coi truyện rồi mới hiểu phim. Chị Thym bình mới biết ý thơ, chứ đọc cứ thâý "ay" " ây" liên tục, khó cảm mà lại nhàm, ý chừng phải cói tìm câu chữ cho ra vần, nên thâý ngắc ngứ. Hình như thế mới là nghệ thuật thì phải. Em cũng không thích hình ghép, kỹ xảo, thà tranh vẽ thì hay hơn.

      Xóa
    11. Con đẻ cua rmình, nó xấu đẹp cũng là của mình mà em...tức cảnh sinh tình thôi. Đời coi vậy mà không phải vậy. Em thích tranh thì hợp với đại K rồi đó.

      Xóa
    12. @K: Đúng là một sự ngu ngốc tuyệt đích.
      Đời không có ai ngu vậy đâu.
      Tội nghiệp chú bướm phù du. Cho nên mãi mãi chỉ là loài côn trùng, dù đôi cánh có đẹp, thì cái đầu chắc chỉ để trang trí.

      Xóa
    13. Nặc danh12:54 18/3/13

      Hihi, hai anh em thi nhau chọc chị Thym, cười cái lấy hên đi chị ơi, yêu chị!

      Xóa
    14. Đã mang nỗi lòng người mặc áo gấm đi đêm, em Di còn bồi thêm, nghe trong câu trả lời [color="gold"]Con đẻ cua rmình, nó xấu đẹp cũng là của mình mà em...tức[/color] gọng đã ngấn nước rồi kìa hihi :d

      Ôi, giá mà anh cũng nói được như em Di nhở :))

      Xóa
    15. Câu nói hay nhất trong ngày đó em Di, một người nói yêu mình!
      Giá ngày nào cũng có người nói câu ấy, I love you, hi, chắc bướm sẽ đủ sức tha đá lên bậc cầu thang cuối cùng! :D
      @K Ai bắt anh không nói, nhưng chuẩn bị mà...vác đá nghe! :D

      Xóa
    16. Nặc danh03:44 19/3/13

      Anh K nói đi mà, em bịt tai, hé mắt chút xíu thôi....

      Xóa

  2. http://youtu.be/_AwigMnlQIE
    Nhìn làn mây trôi trôi về cuối nơi chân trời xa vời
    Lòng thầm nghe bao sầu lắng trong tiếng người cười nói
    Ôi nỗi nhớ như ngày mãi mưa hoài từng phút hiu quạnh
    Ta bỗng mơ về giấc mơ chẳng thể tìm đến
    Tình như bóng dáng trăng cao bao ngày nào đâu tới được
    Tình như những ánh sao sa cho lòng chất thêm u hoài
    Để mình ta mãi mãi mang theo khát vọng mình ta thở dài
    Mình ta mãi mãi trông mong giấc mơ, giấc mơ xa vời
    Nào có ai người sẽ đến bên đời ru giấc rã rời
    Chỉ có nỗi buồn cùng những đêm ngà nhìn bóng trăng tà

    Nhìn ngày đi qua không bờ bến không ai người mong chờ
    Lòng thầm nghe bao niềm xót xa bao nhiêu giằng xé
    Ôi nỗi nhớ như đàn mãi than hoài từng tiếng khô lạnh
    Ta bỗng mơ về giấc mơ chẳng thể tìm đến
    Tình như tiếng nói trong tim hồng dù thân xác lạnh
    Tình như gió cuốn trong tim khi đời đã như sa mạc
    Để mình ta mãi mãi chôn trong lao tù lời yêu khắc khoải
    Người như bóng dáng xa xăm giấc mơ giấc mơ xa vời
    Nào có ai người nhìn bóng u trầm mà biết tim lòng
    Chỉ có nỗi buồn ngày vẫn qua ngày thân xác lưu đày

    Nhìn, nhìn tà dương tan vào bóng đêm lan dần xa mờ
    Lòng thầm nghe bao đợt sóng đang xô bờ rạn vỡ
    Ôi nỗi nhớ như thuyền mãi xa bờ từng phút mong chờ
    Ta bỗng mơ về giấc mơ chẳng thể tìm đến
    Tình như ánh mắt ta trao hai bờ dòng sông cách trở
    Tình ta chới với đôi tay đâu nào có nhau bên đời
    Để nhìn nhau mãi mãi thương đau
    đôi miền dòng sông quá rộng
    Nhìn nhau mãi mãi trông mong giấc mơ giấc mơ xa vời
    Nào có bao giờ được phút người ru khúc rã rời
    Chỉ có nỗi buồn cùng những đêm dài nghe sóng u hoài

    Tình như bóng dáng thiên thu cho đời dù không tới được
    Tình như những cánh chim xa cho dù khiến ta rã rời
    Và tình xua những nỗi âm u cho dù tình như khói tàn
    Tìm đâu thấy bến cho ta đậu tình tràn như sóng trào
    Nào thấy ai người tìm đến bên đời trao tiếng nói cười
    Dù có nỗi buồn ngày mãi xa ngày ta vẫn yêu người
    Ta vẫn yêu người.

    Nguyên tác: Belle
    Tác giả: Aldo Nova, R. Virag
    Lời Việt: Hà Quang Vinh

    Trả lờiXóa
  3. Chiều em vừa rơi
    Theo lời tình mây
    Còn đây nắng quái
    Đốt cháy chiều tôi.
    *
    Chiều em đánh đổ
    Tan vỡ chiều tôi
    Câu thơ níu lại
    Khâu chiều chơi vơi...
    *
    Chiều ơi chiều ơi !
    Xin người đừng rơi
    Cho ngày đừng vơi
    Trôi chiều trong tôi.

    Trả lờiXóa
  4. Mình đã rơi nước mắt khi xem tấm ảnh này dù biết đây chỉ là một sản phẩm sáng tạo, nhưng ý tưởng quá độc đáo. Đau đến thắt ruột và thương ... cái sự không tưởng của nàng bướm kia!
    Bài thơ của bạn làm mình nhớ bài [color="blue"]Chiều[/color] của Hồ Dzếnh
    Trên đường về nhớ đầy
    Chiều chậm đưa chân ngày ...


    Dương Thiệu Tước phổ nhạc ...
    http://www.youtube.com/watch?v=Qa8YjZihFkQ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ớt ơi...
      Thương cho cánh bướm mỏng tang
      Kéo lê hòn đá đôi hàng lệ rơi
      Nhọc lòng phí sức mà thôi
      Tỉnh ra mới biết ngậm ngùi ....Giá như!

      Ôm bạn rất chặt.
      Cánh Chuồn cũng mỏng lắm đấy bạn iu à!

      Xóa
  5. Tiều Phu10:00 20/3/13

    Cái hang Lý Thông nhốt Thạch Sanh còn thiếu viên đá, mà nếu không chèn nốt thì Thạch Sanh lại trở về, khi đó Lý Thông treo dải cho kẻ nào mang được viên đá về nhanh nhất sẽ được nàng công chúa...Chú bướm này chưa gặp Lý Thông bao giờ nên...xã cánh..

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bướm này mà gặp Lý Thông thì...hóa ngài rồi Phu ơi!

      Cám ơn ý tưởng độc đáo của bạn!

      Xóa
  6. Mơ tang bồng vòng tay
    Mà nhoè lệ mắt cay .........
    ...
    Người tâm trạng nhiều thế -

    Trả lờiXóa
Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang