BU ƠI....




-Mẹ ơi, có phải nếu trẻ như mẹ thì con sẽ gọi là mẹ. Già như bác Bút thì được gọi là mợ. Còn già hẳn như bà ngoại thì gọi là bu không hả mẹ?

Nó ngước đôi mắt to đùng lên nhìn mẹ, thắc mắc. Người mẹ trẻ ôm con vào lòng, phì cười vì câu hỏi ngây ngô. Làm sao nói cho nó hiểu được cái rắc rối của phương ngữ tiếng Việt, rằng mợ, bu, mạ, má.. cũng là danh từ để gọi người đẻ ra mình? 

Quê ngoại bà nó Hải Dương, Nam Sách. Nó nghe bà nói với mẹ và các cậu thế. Nó chả biết Nam sách ở đâu. Nhưng Bu ơi thì nó biết! Nghe quê mùa, dân dã, và lạ lắm. Nó không gọi thế. Không thấy ai gọi thế ngoài cậu và mẹ nó gọi bà. Buồn cười lắm. 
Nhưng hôm bà ngoại mất, thì không thấy Bu buồn cười nữa. Cậu nó cứ nấc lên "Bu ơi" nghẹn ngào. Cậu không biết khóc. Cậu mặc áo xô trắng trông rất sợ, xa lạ, lạnh lẽo, và cứ nấc lên: Bu ơi...
Bu ơi, với nó là một kỷ niệm xé lòng thời thơ ấu..


Hồi bé nó chuyên môn có những câu hỏi chả giống ai, có những trò tâm ngẩm khiến mẹ nó luôn phải để mắt tới. Nó lại còn đeo bám mẹ như đỉa đói.
Ba tuổi, mẹ đi làm đêm, nó khóc ăn vạ đến kiệt sức mới thôi. Cứ chiều tối là nó đòi mẹ. Nó khóc dạ đề ngằn ngặt đúng 3 tháng 10 ngày. Nó bị chó cắn loét chân. Nó ngã xuống mương nước suýt chết đuối. Nó lên sởi bị chạy hậu suýt mù mắt. Nó, nó và nó...

Nhưng ấn tượng nhất là vụ nó ăn ớt. Bây giờ nó vẫn còn nhớ và vẫn kể cho các con nghe như một ví dụ sinh động cho cái sự không nghe lời. 

Hồi xưa, nhà nó ở khu tập thể cơ quan. Bên hàng xóm, bác Bút đang phơi một mẹt ớt để dành làm ớt khô. Những quả ớt đỏ au dưới ánh mặt trời trông rất chi bắt mắt. Thấy nó mon men, bác Bút vội đe ngay:

- Cay lắm đừng có mó vào. Chết đòn đấy.

Mắt nó sáng lên. Phàm cái gì cấm, nó sẽ cố làm cho bằng được. Y như rằng, bác chưa kịp quay đi, mẹ nó đã nghe nó khóc thét lên như bị đòn. Nó đã chén thử ngay quả ớt và gào khóc inh ỏi cả khu nhà. Vụ ấy bi thảm đến mức các chị nó đến bây giờ vẫn còn kể lại rất khoái chí mỗi khi chị em gặp lại. Các chị tả lúc đó trông nó khiếp lắm. Còn nó cứ cười khanh khách sung sướng vì ấn tượng rất oai phong mình đã tạo ra cho một tuổi thơ bớt ...buồn tẻ!!!

Năm đó, nó lên sáu tuổi.

Mắt nó rất to. Da như cột nhà cháy. Tóc tai đen nhức như lông quạ và khét lẹt mùi nắng. Nó gầy, hai cẳng chân lêu đêu. Bọn ở lớp gọi nó là Kếu thay vì Kiều. Nó không thích cái tên ấy. Nó muốn một cái tên đẹp hơn, Tây hơn nhưng không biết có tên nào hay ho. 
Rồi một hôm, nó chạy hộc tốc từ hàng xóm về, hớn hở khoe với cả nhà:

- Con có tên rồi. Con nghĩ ra được một cái tên rất hay!
-Tên gì? Chị nó kẻ cả hỏi.

Nó trịnh trọng:
- Công chúa Bẹc Giê!

-Hả? Là tên...chó hả?

Cà nhà cười ầm ĩ. Còn nó bắt đầu khóc. Nó xấu hổ. Sao tên hay thế mà mọi người lại chế nhạo cơ chứ!

Mãi sau nó mới biết đó là tên để chỉ giống ....chó săn của Đức. Đúng là Tây, nhưng mà là ... chó Tây. Nó khóc đành đạch ăn vạ trong khi hai bà chị ra sức cười ngặt nghẽo. 

Nhưng mẹ dịu dàng bảo ba đứa con gái:
- Bẹc giê cũng được. Nhưng thôi gọi là Bé Gin đi, là bé bỏng, bé tí, út ít ấy mà.

Hai bà chị không chịu. Nhưng rồi mẹ thương lượng mãi, cuối cùng cả nhà nhất trí gọi nó là Dín Be. Tức Bé Din. Cái tên có nguồn gốc từ ...chó Bẹc Giê!

Dín Be đã đi học và biết đánh vần. Bố nó bắt nó một ngày đọc một trang truyện.

Đầu tiên, nó khóc vì sợ. Nó thèm đi nghịch đất, bắt chuồn chuồn, chơi đồ hàng với mấy đứa cùng ngõ cơ. Nhưng bố nó nghiêm lắm. Nó ấm ức đọc sách, bụng bảo dạ, sao mà căm ghét kẻ nào nghĩ ra chữ để làm khổ ông.

Rồi, đọc được vài trang, nó kinh ngạc, sao cái thứ nhỏ li ti trong cái tập giấy đen sì ấy lại chứa nhiều thứ lạ lùng đến thế. Nó bắt đầu mê mẩn sách truyện dần dần. Nó đọc đủ thứ vớ được trên tay. Đọc quên cả ăn, quên cả nấu cơm. Nhiều hôm cháy khét cả nồi. Thay vì khuyến khích như trước, bây giờ bố nó lại bắt đầu hạn chế đọc. Khổ thế. 

Một hôm mẹ Dín Be mang đâu về một cuốn truyện. Mẹ chong đèn đọc cả đêm. Rồi các chị đọc. Say sưa, hào hứng bàn tán lắm. Nó tò mò lắm. Đợi lúc cả nhà đi vắng, nó lén lôi ra, chui dưới gầm giường đọc trộm vì sợ có ai bắt gặp. Rồi nó run lên. Những hàng chữ như có phép lạ làm trái tim yếu đuối bé bỏng của nó thắt lại vì những cảm xúc mạnh mẽ lần đầu tiên có trong đời. 

Nó vẫn nhớ câu thơ đầu tiên trong đời đọc lên từ cuốn sách đầu đời ấy:

Dim thân yêu, gửi lời chào tiễn biệt
Trước khi ra đi tôi muốn nói một lời
Cho tôi được quyền vòi vĩnh một chút thôi
Rằng tôi yêu Dim, yêu cuộc đời tha thiết...

Ruồi Trâu. Nó thút thít khóc vì cảm xúc. Trái tim bé bỏng của nó trĩu nặng.
Nó bỏ ăn, ngồi một xó. Và gan lỳ không nói gì khi người lớn hỏi đến. Sau cùng thì mẹ nó cũng biết đó là do Dín Be đã đọc trộm "Ruồi Trâu". Bà thở dài: 

- Mày đa cảm thế rồi khổ con ạ.

Đa cảm. 

Không ai hiểu con bằng mẹ. Mẹ nó đã tiên lượng trước điều đó, khi nó mới 7 tuổi. Cho nên sau này, dù nó luôn dẫn đầu môn văn, dù nó có bao nhiêu giải thưởng, bà cũng không muốn nó theo ngạch văn chương vì sợ nó sẽ không những không bay bổng, mà còn chìm đắm trong mộng tưởng. 

Cho đến giờ, nó không biết, đó có phải là một định hướng đầy lý trí của người mẹ ít được học hành mà có tâm linh kỳ lạ, hay là một lựa chọn đúng đắn của số phận. Nó chỉ là người khách qua đường ngó về chữ nghĩa như một kẻ dạo chơi. Biết đâu, đó lại là sự lựa chọn thanh thản và khôn ngoan nhất.

Hôm trước, nó lang thang trên fb với bạn, chợt nhận được một tin nhắn:

Chị Ka, mẹ chị đang ở nhà em. Em hỏi thăm chị, bác bảo bác nhớ chị lắm. Chị có muốn nói chuyện với mẹ không?

Nó thấy trĩu nặng trong lồng ngực, luống cuống. Mẹ vẫn thế, luôn đi thăm các phụ huynh của các bạn con. Nhớ tết năm nào còn học lớp 9, nó đèo mẹ đi thăm mẹ Hương, mẹ Cẩm, mẹ Hồng Minh... các cô ấy cảm động lắm. Giờ, mẹ vẫn đi thăm. Bạn con lớn, con bé, bạn mẹ...  người muôn năm cũ... Chúng nó vẫn đến thăm bố mẹ, các phụ huynh vẫn thăm hỏi nhau, dù nó thì đã mấy mươi năm tha hương nơi đất khách.


Mấy hôm, nó cứ bồn chồn trĩu nặng điều gì mà chẳng hiểu vì sao. Rồi, nó chợt nhận ra, nó nhớ mẹ...

Đầu dây bên kia, tiếng mẹ mệt mỏi, hơi run run vì tuổi tác. Nó nghe lòng mình chao đi một nhịp.

- Uh, con Ka đấy à?

Nó bất giác thấy ngạc nhiên. Mẹ chưa bao giờ nhầm giọng mấy đứa con dù giọng mấy chị em chúng nó rất giống nhau, nhiều khi tự mình còn không phân biệt được. Trong khi đó, lần nào nghe điện thoại của các con mình, nó cũng hỏi một câu nghi vấn vì bọn trẻ nói giọng đơn đớt y khuôn.
Nhưng chưa bao giờ nghe mẹ hỏi: "Đứa nào đấy? Con Ng, con Ương hay con Ang?" 

Sao đến tận hôm nay, nó mới nhận ra điều đó. Mẹ không nhầm tên nhầm giọng đứa nào, là bởi, mẹ luôn đau đáu chờ tin con...

Phải, vì mẹ luôn nghĩ đến các con. Luôn ở bên các con.
Chỉ có con, chả mấy khi con nhớ đến mẹ.

Bất giác, vô thức,  nó nghe lòng mình gào lên câm lặng:

-Bu ơi...!

Thym
22082013



14 nhận xét:

  1. Xúc động quá KA ơi! Nay còn mai mất là mẹ mình đấy, cố sống sao để sau này trọn nghĩa sinh thành, bọn mình cũng mấy đâu mà như mẹ hôm nay!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ, mẹ là nơi linh thiêng. Chạm vào là run rẩy anh à.

      Xóa
  2. Sao lại gào lên câm lặng ? Nhớ bu thì cứ khóc đi chứ, ai cười đâu ?

    [color="blue"]Chỉ có con, chả mấy khi con nhớ đến mẹ.[/color]
    Thế nên mới có Mother's day để mọi người con lu bu đủ thứ việc có hnẳ một ngày được ngắc nhở để nhớ bu mình .. :d

    Mà sao ko viết bài nay sớm, anh cop về, khỏi phải mượn bài của NNT cho xa xôi ? :-o

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em giả vờ không nhớ mà vẫn không thoát. Em còn nhớ cả mẹ người khác nữa cơ...

      Xóa
    2. ah .. giỏi.
      Hì, mai mốt sẽ làm entry về XQ ;d

      Xóa
  3. Còn cái tính dễ tổn thương của Dín Be,tác giả ít nhắc đến nhể !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trâu quả nhiên có chân quang.
      Dín Be khá hơn nhiều rồi.

      Xóa
  4. Vừa hôm trước, ngồi với mấy cô bạn buôn dưa lê bán dưa chuột. Khi một cô than phiền chuyện gia đình phức tạp mệt mỏi, một cô khác bảo cô ta: cố mà chịu đi, dù thế nào cũng là gia đình,vĩnh viễn thuộc về mình, ngoài ra thì nhiều rủi ro lắm. Bạn bè dù chơi với nhau, nhưng bảo bỏ là bỏ luôn, không chơi với nhau đấy..
    Tre về nhà cứ nghĩ mãi về lời của cô ấy.
    Hôm nay lại đọc bài này của Thym..

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị mình cũng tùng nói với mình thế hồi mình học lớp 9, rằng bạn bè nay bỏ mai chơi, chỉ gia đình là vĩnh cửu...
      Mình thì nghĩ, cái gì đẹp thì nên giữ....

      Xóa
    2. Uh, cái gì đẹp thì nên giữ. Có điều, nhãn quan có tinh anh để nhận ra cái đẹp ở đâu, ở đâu..
      Mắt Tre kèm nhèm lắm, 4 mắt mà vẫn kèm nhèm. huhu

      Xóa
    3. Mình may không dùng kính...và cũng chịu khó tập để sẽ không phải dùng kính.

      Cái đẹp là một sự nhận biết đúng không Tre.

      Ví như, có ai đó vì ghen tức mà thù hằn ta, bôi xấu ta. Ta nhận biết là họ xấu xa lắm. Nhưng ta cũng biết, họ vì thua kém mà sinh ra nhỏ nhen vậy. Nhận biết ấy làm ta vốn đã đẹp hơn. Nhưng đẹp hơn cả, là ta vượt lên trên những suy nghĩ tầm thường mà họ muốn dìm ta vào. Thym chẳng bao giờ để tâm vào những hạng người có thứ suy nghĩ xấu. Vì điều đó làm ta cũng bị vấy bẩn.

      Cuộc sống không hẳn là luôn cứ cho đi. Nhưng Thym chỉ cho phép mình nhận về những gì đẹp nhất. Còn những cái xấu chả bao giờ chạm được vào Thym.

      Cuộc đời vốn dĩ rất ngắn ngủi. Sống để tận hưởng và hiến dâng cho cái ĐẸP đã là quá ngắn. Nhận biết được điều ấy, Tre sẽ thấy cái gì là đẹp...

      Và như mình đang nói với nhau về điều này cũng là rất đẹp Tre à...

      Xóa
    4. Cảm ơn Thym. Thực ra Thym mới ưu ái Tre. Khéo không người khác lại ghen tị đó Thym :D
      Giờ thì Tre thấy rõ rằng không cần phải nói chúc mừng Thym nữa...

      Xóa
  5. Thym này, sao Tre cứ nghĩ đôi tay tuyệt vời yêu thương kia chính là Thym nhỉ! :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đôi tay trong clip hả Tre?
      Tay Thym thật sự rất dài. Cộng với bộ móng cũng dài nữa, có lẽ khó tìm thấy bàn tay nào dài đến thế, Tre à.

      Xóa
Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang