TÌM TRAI



Suýt nữa thì toàn là...hến đi  tìm trai, may có Hà. Mà phải bêu gương anh, ý nhầm, là nêu gương anh, vì nếu không có anh, chả biết có được thành quả như thế không. Cả lũ hoan hỉ thu hoạch, kéo một xe đầy ...toàn hến!

Cuối cùng thì chúng tôi cũng đến được nhà Liên kẹo sau quá nhiều hẹn hò. Sau chuyến đi này tôi ngậm ngùi nhận ra một điều, nàng thơ của tôi rất chi là đoảng trong việc tổ chức chuyến đi cũng như hoàn toàn chả có sự chuẩn bị gì. Dường như tâm hồn nàng bị móc ngược lên cành cây mất rồi!

Cho nên đến phút trót nàng mới gọi cho tôi, Ka đến Bahnhof -Schöneweide đi, chúng tớ đi nhiều xe lắm, và tôi đã hí hửng mừng vội là nàng rất chu đáo. Để rồi ngay sau đó mới được chứng kiến cái sự chu đáo của nàng.
Đầu tiên là cái điện thoại chứa đựng tất cả các liên lạc tối cần đã bị nàng để quên ở nhà. Lãng nhách. Chưa hết. Cái áo nàng mặc vốn có rất nhiều lỗ thủng hôm nay lại thủng thêm một lỗ vì vội, chắc nó mắc vào đâu đó. Trông nàng Sexy bội phần với những lỗ thủng sáng tạo khiến tôi không nỡ mắng nàng cái tội hay quên. Nàng ngồi trong xe, mượn di động của tôi để gọi cho tất cả những ai nàng còn nhớ số để...tra đường.
Navi  không, địa chỉ không, điện thoại cũng không. Mặc kệ nàng thao tác với cái Händy ghẻ giá 50€ sim rác của tôi, mặc kệ sự đời, tôi sung sướng để mình được phiêu diêu trong cái sự chả nghĩ ngợi gì. Mấy khi nhỉ! Tôi mua một hộp dâu đất ở cái quầy gỗ bé xíu bên đường, vừa ăn vừa ngửi cái mùi thơm kinh điển của thứ dâu Bio mới hái. Ăn không quan trọng, quan trọng là cái mùi  đồng nội nó sực nức trong từng quả dâu còn ram ráp cát. Ăn vào miệng cả mùa hè, nuốt cả hương đồng ngát thơm và uống từng ngụm ký ức còn tươi mới...Tội gì mà phiền muộn....



Cuối cùng sau rất nhiều vòng vo chúng tôi cũng đến nhà Liên kẹo, lúc mặt trời đứng bóng. Căn biệt thự vào mùa hè đã xanh rì cỏ lá, vàng hườm hoa dại và đặc biệt là cẩm tú cầu (Hostensie) no nê xòe bông. Tôi hơi ngỡ ngàng vì mùa thu năm trước, trông khu vườn rất rộng bởi cỏ cây vào mùa thay lá. Giờ trông nó chật hẳn đi vì cây cối đã xanh rì.

Cái bát gỗ để đêm đêm những con nhím hoang đến ăn hạt vẫn còn đó. Liên kẹo bảo tối nào chúng nó cũng đến, vục mõm vào đống thức ăn ngon lành. Tôi đã chụp ảnh đôi nhím ngoan hiền ấy. Đã có những tấm ảnh ôm đàn ngồi ở salon phòng khách, những tấm ảnh hát với Ngọc, Hải béo, Thịnh và Vân Anh. Họ giờ đã chia tay nhau, đường ai nấy đi. Còn Hải Ngọc lại thành đôi sau lần ấy nhờ bà mối mát tay. Có ai còn nhớ buổi tiệc thịt nướng ngoài trời dưới bầu trời thu se lạnh hôm đó, những bài tình ca hát với Guitar của Thịnh, và Karaoke của cái máy không chuyên mà rất bốc. Còn nhớ đôi nhím hoang đêm đêm vẫn về ăn hạt... Hay họ đã quên hết rồi khi những ân tình chẳng còn đủ sức níu chân nhau?

Hợp và tan, đến rồi đi...tôi lại thấy bùi ngùi khi trở lại nơi đã một lần cho nhau những kỷ niệm. Cho nhau một lần xích lại gần nhau...

Dứt ra khỏi căn nhà đẹp như mơ của Liên cùng những bùi ngùi hồi ức, cả lũ hào hứng đi mò hến, tìm trai. Hà hà, anh Hà sung sướng vì cả đoàn lúc đó chỉ có mình anh là trai, không biết có cô nào mò được con trai quý hiếm ấy không?

Ở quê nhà, có ai đã từng đi mò hến tìm trai chưa nhỉ? Còn tôi thì chưa bao giờ biết thế nào là bắt hến. Nghe tả là cầm những cái sào chuyên dụng đan bằng tre đi sục ven sông để cào hến. Hay là những cảnh người ta dận chân dưới bùn, vẻ mặt đăm chiêu bí hiểm rất trịnh trọng rồi cúi xuống nhặt những con vật vừa thám thính được dưới chân ấy bỏ vào giỏ. Đó là  ký ức tôi còn lưu lại những ngày xa xưa của một vùng đời vô tư lự. Nhưng tôi vẫn cho rằng, bắt được hến là cái gì...ghê gớm lắm!

Thế mà cái hồ ấy lại nhiều hến đến vô kể. Và bắt hến chỉ là việc nhặt lấy bỏ vào...túi quần. Nó lổn nhổn đầy chân. Có chỗ một vũng chân có đến cả chục con. Chỉ cần cúi xuống là tha hồ bốc lên cả họ nhà hến. Trên bờ, gió hiu hiu lạnh. Nhưng dưới nước, ấm áp đến mức chả ai muốn lên bờ. Tây ta tắm táp vô tư. Nước nông, bãi cát đẹp. Chỉ có điều giống đầu đen da vàng mặt ai cũng gian như tổ đỉa. Vì nào có lo tắm mà chỉ lo nhặt hến. 

Của thiên nhiên đầy ra đấy, nhưng động vào vẫn cứ là phạm pháp như thường. Tây thì rõ ràng không ai ăn cái món này, nhưng muốn bắt thì phải có giấy phép đánh bắt, có kế hoạch bảo tồn gì đấy. Nhưng sự thật là điều đó làm hỏng cả cái thú săn lượm thời ăn lông ở lỗ. Tội gì bỏ lỡ cơ hội được ăn vụng, ăn trộm, nó còn kích thích hơn rất nhiều bản thân mấy con hến. Nên mặt đứa nào đứa nấy cũng nhớn nhác, gian tà. Thú nhất là Asche chàng Tây chính hiệu cũng đồng tình với cái trò trẻ con của họ ngoại đằng nhà vợ. Chàng ngồi trên bờ, xem chúng tôi bắt hến trộm với sự thích thú bao dung của một người trưởng thành đích thực.

Nàng thơ và nàng Liên ngồi trên bờ tâm sự như chưa bao giờ được tâm sự. Rõ ghét.Tôi và anh Hà, Đình Đình, cô con dâu tương lai vừa tròn 8 tuổi của tôi, cùng Liên kẹo tham gia rất hào hứng vào vụ bắt hến. Đã thế nàng thơ còn ghen tỵ: 

"Nhìn Ka kìa, có bắt hến đâu! Tranh thủ nằm phơi nắng trên phao. Lại còn chụp bao nhiêu là ảnh đẹp nữa chứ!"

Uh, oan cho tôi quá! Người ta cũng bắt được độ chục con chớ bộ! Còn lại là nằm trên nước, trên cát, là phơi cho đen thui làn da cớm nắng cả mùa đông. Những phút giây nghịch cát, xây lâu đài với bé Đình Đình vô tư với nắng với gió, tôi nào nghĩ gì đến nồi canh hến ngày mai. Nhưng nụ cười trẻ dại tìm về trên đôi môi đã lâu vắng vẻ hồn nhiên, có thứ nào mua được, có đánh đổi nào sánh được, cho đành...

Bao nhiêu là hến. Cả bọn chia nhau ơi ới, còn phải mang cho nhà nọ nhà kia lấy thảo. Chứ nhiều thế, không lẽ đổ xuống hồ để rồi tuần sau đi bắt lại? Còn mang cả về hả, ăn sao hết.

Tôi ngâm cả một chậu đầy hến dưới bếp. Bỗng con Bơ kêu ré lên, mách: 

- Mama, con gì của Mama nó nhổ nước vào mặt con!

Ha ha, tôi phá ra cười. Thì ra cô nàng lẻn xuống bếp rình xem mấy con hến, đúng lúc chúng nó ngậm miệng lại, phun nước vào mặt.  Con bé loay hoay mãi để tìm từ mô tả cho sự kiện hy hữu này: nhổ nước vào mặt!

Uh, vui thật. Dù lũ trẻ chả đứa nào dám ăn. Dù món cháo ngon tuyệt phải làm rất kỳ công, mất thời gian! Dù khắp nhà lạo xạo toàn cát tha ở hồ về. Dù da dẻ đen thui mầu nắng cháy. Dù chả tìm được trai, chúng tôi vẫn nhất chí, sẽ lại đi một lần nữa ra hồ.

Để tìm trai, chứ còn gì nữa! Cái giống quý hiếm ấy!

Thym
05/08/2013
(Thật ra phải gọi là con trùng trục. Nhưng gọi thế nó...không hay tý nào. Hến và trai...:D )

18 nhận xét:

  1. Tìm trai chứ trai ở nơi nầu? Hu hu... :((
    Cơ mà lại... mấu hôn cái gạt tàn thuốc lá rầu, hehe... :))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hà hà, cứ đợi rùi biết...trai ở chỗ mô! :D

      Xóa
    2. Trai ở trong con hến bữa hôm Thym đi bơi đi lặn bát về chứ gì? Nhưng mà... bức hình chụp cái gạt tàn với lại ly rượu đâu rồi? Bức này nhìn... ghen tị vứi lũ chó quá, hu hu... :((

      Xóa
    3. Bức đó không hợp với bài này. Còn lũ cho thì ngoan lắm, sạch sẽ, tiêm phòng đầy đủ. Cỏ thì đã quá tuổi...tiêm phòng rồi! :D

      Xóa
    4. Nhưng mà Cỏ... ngoan hơn lũ chó, huhu... :(( Và... sạch sẽ cực. Thề! Còn cái chuyện... tiêm phòng, Cỏ không... tiêm cho thiên hạ thì thôi... Nháy mắt!! :))

      Xóa
    5. Uh, Thơm xác nhận Cỏ ngoan hơn chó. Mà không, phải nói là, Cỏ ngoan hơn cả một đàn chó. :)

      Xóa
    6. Chứ còn gì nữa. Cỏ thì làm gì có chuyện nằm quay đầu ra phía ngoài nhìn đi đâu đâu thế kia cơ chứ, hức...

      Xóa
    7. Tớ tiêm cho cậu một mũi ADHF giờ. Biết k hả?

      Xóa
    8. Hông biết. Mà tớ cũng muốn... tiêm cho cậu một mũi quá, hơ hơ...

      Xóa
    9. Thì cũng là một mũi ADHF gì đó để cho cậu hết có phải ngửa mặt nhìn... giời như thế kia, chứ có gì mà bảo tớ... hư. Ơ... ơ... :))

      Xóa
    10. ADHS là bệnh mất kiểm soát hưng phấn, chiếm từ 3-5% ở trẻ em. Người lớn cũng chả hơn gì, có đến hàng vài ngàn người vẫn thường xuyên phải dùng thuốc điều trị ở Đức.
      Cỏ mà hư tớ sẽ tiêm với liều cao, không báo trước và không thử sốc phản vệ. Biết chưa?

      Xóa
    11. Này thì là... cái cô bé út gốc gác Hà Nam đen nhẻm đen nhèm KTAG kia :)) Tìm trai gì mà tìm lâu thế? Có cần tớ giúp cho... một chân đi tìm hem? :p
      Ơ cờ mà là... cái bệnh mất kiểm soát hưng phấn... Tớ hóa ra cũng bị mắc "kinh niên" rồi Thơm ạ :)) Cứ thấy "người nhớn" phát... là hưng phấn, bất kể ngày đêm, hehe... Thơm có tiêm với "liều cao" đến mấy thì cũng hông có tác dụng, cũng chắng có sốc siết hay phản vệ phòng vệ gì, chỉ có mỗi... XUNG PHONG thoai, hehe...

      Xóa
    12. Chịu khó lục chạn nhỉ. Trăm bó đuốc cũng bắt được con ếch, nhưng là con ếch...giấy. Hổng có gì đúng hết à! :(

      Xóa
  2. Tìm Gái mới chứ Thymianka hè!?. Chúc một tuần lể mới an vui.

    Trả lờiXóa
  3. Tìm trai tài trim. Chưa đọc đã thấy khiếp.

    Trả lờiXóa
  4. Nếu Thơm giận thì Nguyễn xin lỗi. Tại tật nói lái của Nguyễn mà.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sao giận?
      Giật tít cho bà con đau tim. Vấn đề đâu nằm ở viên gạch.

      Xóa
Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang