NHỮNG NGÓN TAY THƠM MÙI OẢI HƯƠNG


THƯƠNG MẶT TRỜI VỪA KHUẤT Ở TRONG TA


Có lẽ mùa Thu vẫn chưa qua đây phải không em?

Lá chưa nỡ vàng và trời vẫn trút xanh nỗi niềm mùa hạ

Khóe mắt em in hình đôi bóng lá

Khẽ chạm buồn cho môi má thầm run...


Chờ ai chiều nay nặng trĩu cả hoàng hôn

Chờm qua non xanh để đi vào vùng bão lạ

Có những cánh chim lạc đàn chất lên mình lời nỉ non vừa xóa

Như bài Thánh ca trong tu viện cũ buồn...


Ai vẫn chờ ai trong nắng quái chiều hôm

Ai cõng trên vai rất nhiều điều chẳng bao giờ nói hết

Bước chân thiên di vào những con đường không vệt mòn quen vết

Những dốc cuộc đời chất ngược phía sau ta


Chỉ mình ta tan tác nắng vỡ òa

Một mình làm chia ly

Một mình bẻ đôi tình tự

Ly rượu đầu không say, giờ say sao được nữa

Khi tỉnh rồi mới biết đã từng say...


Khi đi qua mùa Thu mới tiếc lá đã xanh đầy

Khi qua nửa đời mới thương vụng về từng bàn tay không còn hơi ấm nữa

Như chiều nay đứng bên triền con dốc đổ

Thương mặt trời vừa lặn xuống trong ta .

---

Ka
1-2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang