HƯƠNG.....





Tặng Hương, cho ngày cuối cùng của tháng 8

Nàng có biết, cái biệt danh của tôi dành cho nàng hồi ấy không?

Bây giờ người ta dùng quá ư quen thuộc cái gọi là Nick Name. Còn  hồi đó, nó được gọi là biệt danh. Anh H, nguyên đương kim ứng cử viên sáng giá chức anh rể của tôi lúc đó, đã gọi nàng là Niềm Tự Hào.
Không phải  của anh ấy, hay chị tôi. Tất nhiên. Mà là Niềm Tự Hào của tôi.

Nàng là bí thư lớp tôi. Tất nhiên nàng giỏi. Học giỏi. Lãnh đạo giỏi. 

Tôi hình như chả giỏi gì, trước nàng, ngoài nghịch ngợm. 
Tôi với nàng là hai phiên bản trái chiều. Từ hình thức đến tính cách.

NGÀY HỘI Ở KHU PHỐ NIKOLEI

Nikoleiviertel


Lễ hội ở Nikoleiviertel. Đám diễu hành



Mùa hè đang rót những giọt mật vàng hươm cuối cùng xuống châu Âu, chuẩn bị cho mùa thu không ai chờ, chẳng ai đợi. Chúng tôi, những kẻ mải kiếm sống mà quên sống chợt nhận ra, hình như mình đã với tay đi rất xa mà bỏ quên những cái ở quanh mình.

Bỏ quên Berlin.

Rất nhiều người sống ở Berlin thậm chí còn chưa bao giờ đặt chân lên Fernsehturm (tháp truyền hình), không biết đến Brandenburger Tor (Cổng thành Brandenburg). Cũng như người Hà nội không phải ai cũng biết đến cái chùa chỉ có một cột tên là chùa Một Cột.

Nên mới có một ngày, chúng tôi hẹn hò nhau đi thăm Berlin, y như mình là những lữ khách đến từ một nơi khác. Để tìm một cảm giác lần đầu khám phá. Hay chỉ cần cùng nhau, có nhau, với nhau thôi. Đi đâu, đến đâu, không phải là điều quan trọng. Chính vì vậy, chúng tôi đã có một ngày tiễn đưa mùa hè rất đơn sơ mà không dễ có trong cuộc sống đã bắt đầu bước qua dốc bên kia vốn sẽ không còn nhiều những dấu ấn.

BU ƠI....




-Mẹ ơi, có phải nếu trẻ như mẹ thì con sẽ gọi là mẹ. Già như bác Bút thì được gọi là mợ. Còn già hẳn như bà ngoại thì gọi là bu không hả mẹ?

Nó ngước đôi mắt to đùng lên nhìn mẹ, thắc mắc. Người mẹ trẻ ôm con vào lòng, phì cười vì câu hỏi ngây ngô. Làm sao nói cho nó hiểu được cái rắc rối của phương ngữ tiếng Việt, rằng mợ, bu, mạ, má.. cũng là danh từ để gọi người đẻ ra mình? 

Quê ngoại bà nó Hải Dương, Nam Sách. Nó nghe bà nói với mẹ và các cậu thế. Nó chả biết Nam sách ở đâu. Nhưng Bu ơi thì nó biết! Nghe quê mùa, dân dã, và lạ lắm. Nó không gọi thế. Không thấy ai gọi thế ngoài cậu và mẹ nó gọi bà. Buồn cười lắm. 
Nhưng hôm bà ngoại mất, thì không thấy Bu buồn cười nữa. Cậu nó cứ nấc lên "Bu ơi" nghẹn ngào. Cậu không biết khóc. Cậu mặc áo xô trắng trông rất sợ, xa lạ, lạnh lẽo, và cứ nấc lên: Bu ơi...
Bu ơi, với nó là một kỷ niệm xé lòng thời thơ ấu..

LỤY





Xõa tóc lên tầng trời
Em quờ tay vào nắng
Áo em thêu đường hoa
Chỉ kim luồn vạt gấm.

Đường chiều lầm bụi lấm
Gót trần dẫm bi ai
Có một loài cỏ dại
Lót chân em đoạn dài.

Môi vừa chan lời hẹn
Vùi tay vào mơ hoan
Vũng ngực vồng tục lụy
Mà em, em mây ngàn.

Em phơi hồn như nắng
Phú kín chiều thu vàng
Làm sao ta biết được
Khúc nào mình quá giang?

Trót vương vào vòng nghiệt
Biết đã là biển sâu
Bài Ka trong lời Thánh
Âm ba vọng kinh cầu

Ta rồi chờ bến cũ
Khạo khờ chuyến đò ngang
Bấy giờ ngày thôi nắng
Thương nhau. Mảnh trăng tàn...

Ka
21082013

ĐỒNG HOANG





Thốt nhiên, tất cả đều trở nên ngớ ngẩn
Một sáng nào đột nhiên thức dậy
Thấy hư vô
Không một bàn tay nắm lấy.

Sẽ thế nào, nếu không còn tôi?
Nhân gian có còn tươi vui?
Nụ cười còn ngạo nghễ?
Và em, em có còn son trẻ
Đợi tôi về viết nốt giấc mơ ngoan?

Tôi nằm đây
Như loài cây rũ cánh
Thiếp đi trên cánh đồng chưa gặt
Những bông lúa vàng. Trĩu cong. Như vừa trút xong sự sống
Một cánh đồng khô cong.

Thốt nhiên. Tất cả chỉ là viển vông
Như một bài ca không đoạn cuối
Tiếng tôi âm vang. Âm vang. Không còn gì tiếc nuối
Và cánh đồng. Thôi thế....Đã gặt xong...

Chỉ còn lại đây. Mênh mông.
Mênh mông...

Cỏ dại
Trên cánh đồng khô cong.

Ka
21082013

AI NÓI VỚI EM ĐÊM NAY....


Tặng HTH và HPL
Tặng Liebe Sandmann nhân ngày sinh nhật.



Có lần anh từng nói với nàng: 

"Anh chỉ làm thơ về đêm. Vì trong đêm, mọi cái đều rất thật".

Nhưng đêm nay, anh đã rời xa nàng, để đến một vùng trời bình yên. Một vùng không chiến tranh. 
Không biết anh có thực sự tìm được bình yên ở nơi ấy. Nhưng chắc chắn, nơi ấy, anh sẽ biết đến nỗi cô độc của màn đêm.


Trong nỗi cô độc ấy, anh mơ thấy gì? Có những ngày bên nhau chung vần thơ. Có những tối chúc giấc mơ ngoan về bên gối? Có những ân tình chưa kịp lên ngôi?

VIẾT VÀO MÙA THU






Sáng nay, mở gói quà bạn cho tối qua còn cất trong hộc tủ. Quà của một thành phố chưa bao giờ ngủ quên trong thao thức. Hà nội đấy, của tôi...

Lá sen buộc một sợi rơm còn xanh mơ mùi cốm. Chỉ mới thế thôi, tôi đã thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Đến nỗi phải giữ trên tay gói lá sen một lát như sợ rằng, mở ra, mùa thu sẽ vội vàng vỗ cánh bay đi mất. Theo gió như vô tình ngoài kia...

Hay tôi sợ, mùa thu sẽ ùa ra. Không giữ nổi hồn mình ở lại, khi vốn đã không có gì neo giữ nổi trên đỉnh ngọn chơi vơi...

Cốm mới. Xanh màu mạ. Màu xanh chân tình. Không pha nhuộm, không màu mè giả dối. Gói trong áo sen đã se màu thời gian trên chuyến bay từ chiều hôm trước.

Mùa thu tôi rơi xuống. Nỗi nhớ chưa kịp viết tên cũng dâng lên. Tất cả, trộn trong hương cốm non của một sáng thu vừa chớm đến. 

Thế là thu đã về, chẳng còn cách gì khước từ được nữa. 

Dù lòng vẫn vờ vĩnh, nào đâu đã thu. Nào đã chạm vào thu.

KHÔNG CÒN MÙA THU...



Sáng nay, heo may vít lạnh đến bên giường....
Chăn gối còn thơm mùi giấc mơ chưa đổ bến. Con đò hoang lướt trong một khoảng mù sương...Bỗng nghe thu về, ngoài kia, trên lá non...

Thu như một làn hơi, rất mỏng, rất  nhẹ. Như một tiếng lá rơi, không làm chao nghiêng nỗi nhớ. Nhưng thu đã về. Trên đâu đó những bóng vàng của nắng đang phai đi mầu nhớ.

Mà nhớ đến thế, quắt quay.
Mà nhớ đến thế, lắt lay.
Nỗi nhớ, lan nhanh, dâng nhanh, ập đến như một cơn sóng thần. Hủy diệt và nhấn chìm đến không còn sự sống.

Gió thu rất nhẹ.
Nắng thu rất vàng.
Và giấc thu, rất nồng. Thơm mùi gối chăn...

Níu thu lại, bằng một vòng tay.
Xiết thu lại, bằng một bờ môi.
Giữ thu lại, bằng một hồn yêu dâng đầy...

Vì thu đang đi, rất khẽ...

Khi lòng thu tươi đã mơ hồ thảng thốt nỗi đau xa...

Ka, viết vội bên gối...
17/8/2013




THU ĐI TRÊN PHỐ






Thu đã về...?
Có phải thế không em?
Mà nóc phố rụng đầy hoa nắng cũ
Hàng sầu đông chạm vào tay nỗi nhớ
Chớm thu rồi....Xa thế.... Phố chờ ai?

Phố chờ ai hoang hoải cả đất trời
Mùa vội đến mặc mùa thu quên biết
Lá nhẹ dạ ru mình vào thao thức
Tự bao giờ. Buông mắt nhớ trông theo.

Mới hay thu mong ngóng suốt buổi chiều
Chờ tóc ngắn về qua. Thu tựa cửa
Vẫn là em trong veo. Mà ta, ta không thể...
Lỡ chạm vào là tan biến trong nhau...

Phố đã thu rồi?
Lãng đãng gót chân phiêu
Em xa thế. Nên mùa thu lơ đãng thế
Phố đã thu. Thu đã em. Thu se sẽ
Đã đong sầu lên phố. Sáng thu nay...

Thym 
16/8/2013


THU PHỐ




Nghiêng cũng phố...
mà tan tành cũng phố
Phố nghiêng rồi....
Bóng phố cũng loang trôi...

Ơi dòng sông mùa nước cạn. Vét niềm vui
Chỉ thấy hai bờ lở loang toàn màu lau trắng
Phố chơi vơi. Gió luồn qua ngõ vắng
Phố nghiêng rồi....
Bóng nắng cũng nghiêng rơi...

Phố chiều nay tím ngắt cả nền trời
Mây quấn phố lấm lem bàn chân đợi
Sợi tóc ngắn. Vuốt dài cung mắt nói
Chớm thu rồi...Mây nhớ phố. Phố ơi...

Lại là thu chầm chậm bước vào đời
Thu pha loãng nỗi buồn ai thật đậm
Nghiêng nghiêng phố 
Tiếng chuông như tiếng gió
Trong hơi may lành lạnh tiễn đưa người....

Thym 
16/872013

SI TÌNH









Why do the birds go on singing? 
Why do the stars glow above? 
Don't they know it's the end of the world 
It ended when I lost your love 




(Thư của anh trai gửi em gái)

Em gái thân thương!

Coi kìa, hôm nay nhìn thấy em qua Webcam, anh xót xa lắm, em biết không. Mắt em mòng mọng như còn sũng nước. Tóc em rối bù. Mặt em phờ phạc. Đâu rồi cô bé quả quyết, hoang dại và vô tư lự của anh? Đâu rồi cái chấm sâu bên khóe trái nụ cười. Đâu rồi Ty bé bỏng ngày nào của anh...

Main dans la main


Cho tôi quên đi bao nỗi ưu phiền của cuộc đời
Cho tôi xin sống mãi trong tình yêu...

Có sự trốn chạy nào ngọt ngào hơn, êm ái hơn. Và...hoang đường hơn...
Rồi, bất chợt:

Khi em đến với tôi
Nhớ đôi môi này....

thì tất cả đều có thể. Không thể, sẽ trở thành điều chẳng bao giờ có thể....

Main dans la main, tôi nghe bài hát này vào một buổi chiều hạ nhạt. Mây rất buồn và nắng đã thôi hanh. Ngoài kia, có chút gì hình như là thu, hình như là run rẩy lúc sang mùa...

Nhớ đôi môi này

hay chỉ là mơ ước trong những hoài niệm đã nghiêng xa một khoảng tay với. Nhớ mùi hương, hay nhớ một giọt buồn mang tên nỗi nhớ trên dòng đời mải miết trôi...

Mà mơ mãi, sao đành.

Mà trông mãi, sao nguôi...

Main dans la main....




Du Bist Wieder Da....





Julio Iglesias, khi anh hát bài này, tiếng Đức bỗng trở nên liêu trai, ma thuật. Giọng hát anh, hay là lời ca...


Em đã trở lại nơi đây, không có gì quan trọng hơn, không có gì tồn tại, ngoài việc em đã quay trở lại.
Trái đất sẽ ngừng quay, tim sẽ ngừng đập. Nhưng sẽ thế nào, nếu em không quay trở lại...!
Em quay trở lại. Và tất cả bỗng bình yên.
Cám ơn em.
Vì em, em đã quay trở lại.


https://youtu.be/lqJmTHFlfgE?list=PLInP5ZUQFm3n8Y_o33inJyGuTkkx2GDv2

PHỐ NGHIÊNG





Rêu phong. Phố dại đong sầu
Gập ghềnh. Thôi đã nhịp cầu lửng lơ
Điêu ngoa. Phượng đỏ cánh chờ
Đứng trưa. Mưa xối lối mờ lạ quen
Hương xưa. Gói kín phong sương
Giọt thương. Rơi xuống đường thương tạ từ
Vẫy tay. Biết có bao giờ
Nắng mưa. 
Cỏ lấp. 
Bệ thờ 
xô nghiêng...

Thym
13/08/2013


 
Phố nghiêng
dáng nắng chông chênh...

Sầu nghiêng
bóng đổ
chênh vênh xuân thì...

Ta còn chi?
Em còn chi?

Hương quen
Phố lạ

còn gì cho nhau?

Đời nghiêng
nghiêng cả cơn đau...

K.Dang

BIỂN CHẾT ở Kristalltherme Bad Wilsnack

Kristalltherme Bad Wilsnack.
Ảnh: Hoàng Thái Hà


 Bạn đã bao giờ mua những gói bùn mang tên Totes Meer  để đắp mặt nạ dưỡng da, hay là những gói muối có xuất xứ từ bờ biển Địa Trung Hải- biển Chết, để ngâm cho da dẻ được khỏe mạnh? 

Hẳn khi đó, bạn ít nhiều đã thoáng thầm ghen tỵ với dân cư ven dải bờ biển được coi là không sự sống ấy. Bởi họ chỉ cần móc bùn, múc nước biển, phơi muối lên bán cho thiên hạ cũng thu được khối tiền. 

Je N'oublierai Jamais ...




                                                     

BỎNG



Ui cha, trời không mưa không nắng. Mây chẳng thấp chẳng cao. Thế mà đau. Mà rát. Nhoi nhói. Tưởng không có gì. Mà hóa ra rất có gì. Bởi vì vết thương như vết bỏng cứ nhói đau, nhói đau. Ngay cả khi muốn quên cũng khó mà quên được. Nó nằm ngay nơi cổ tay, lấm tấm mụn phồng lên, ngứa ngáy.

Chiều nay tôi trồng mấy cây oải hương tím trong cái bồn hoa nhỏ trước cửa nhà. Cái bồn vốn đã nhỏ lại có cả một gốc cây bạch quả (Gingo) án ngữ. May cái gốc cây ấy nó nhỏ nhất trong cả dẫy cây được thành phố trồng để lấy bóng mát dọc con phố. Vì thế, tôi đã tranh thủ nhét vào khoảnh đất hiếm hoi ấy đủ thứ cây cỏ từ cái Shop hoa thải ra. 

HẠNH PHÚC LANG THANG



Ngày ấy em như hoa sen, Mang nhiều giáng hiền những khi chiều lên,
Ngày ấy em như sương trong, 
Nép trên bông hồng, mượt trên cánh nhung.

Ngày ấy em như cung tơ, Cho đời thẫn thờ, cho tôi dệt mơ
Đường khuya tay đan ngón tay, Ước cho đời ước mơ dài.

Nhưng năm tháng vô tình, 
Mà lòng người cũng vô tình,
Rồi mộng úa thay màu xanh,
Người yêu xa bến mộng,
Đò xưa đã sang sông,
Dòng đời trôi mênh mông,
Dáng xưa nay xa rồi,
Đường khuya mưa rơi rơi,
Phố xưa quên một người,
Bàn chân gieo đơn côi,
Gió mang theo cơn lạnh
Về rót lệ trên môi.

Ngày ấy yêu em say mê,
Tôi nào nghĩ gì đến câu từ ly
Tình ái không xanh như thơ, 
Đến chung hơi thở, rồi trôi rất xa.

Hạnh phúc lang thang như mây,
Cho hồn héo gầy, khi ta còn đây,
Từng đêm qua trong giấc mơ,
Vẫn mong chờ có em về.



TIẾNG MƯA ĐÊM







Còn rơi mãi trên phím đàn
Còn rơi mãi những tiếng buồn thở than
Đã lâu rồi nụ cười vắng trên môi...


Đêm nay trời mưa. Mưa từ khuya. Mưa đến rất khuya. Mưa từ nửa đêm và sẽ mưa đến sáng. 

Tôi không buồn. Tôi không cô đơn. Nụ cười cũng không vắng trên môi. Nhưng mưa đêm nay rơi rất nhiều và Đức Huy lại mượn tiếng hát Ngọc Lan thổi hồn vào ca khúc yêu thích của chị. Tôi muốn lòng mình chùng xuống để nghe mưa đi, nghe gió về, mượn buồn gõ một nhịp hẫng trong không gian. 

KHI MẶT TRỜI ĐI



Khi mặt trời đi.
Hoàng hôn lang thang không về và phố vẫn buồn, như thế

Buồn như ngày mới lên
Bất chợt.

Ngụm vui dốc cạn. Trả vay
Nhỏ giọt ngày dài
Uống hoài mà chẳng thấy
Say...

Khi mặt trời đi. Em ơi! Nắng nhốt lệ sau mây
Anh úp mặt vào ngực trăng. Trăng cũng trốn
Anh ngậm một ngụm buồn. Buồn thành sông dâng lên như sóng
Như bão như giông
Như đại dương gầm thét
Tầu không thể xa khơi. Bình yên vỡ nát
Biển cuồng điên gào thét
Gọi tên em. Thảng thốt tiếng cầu kinh...

Anh nằm trên sàn như một giọt buồn lăn khỏi phím cô đơn
Hợp âm vỡ tan
Nỗi nhớ căng cung đàn
RỚT.

BIỂN CHẾT




Biển vừa mới hồi sinh
Đã vội vào cõi chết
Đêm qua biển giã từ
Lặng câm trong gầm thét.

Đại dương pha mặn chát
Ai đổ vào lệ tươi
Biển không còn sự sống.
Biển chết. Chết thật rồi!

Biển lịm trong hấp hối
Biển chối từ hồi sinh
Toàn rêu rong rác rưởi
Không bóng một sinh linh.

Tất cả đều đóng sập
Tất cả đều xa rời
Biển chết trong tức tưởi
Tím đen đường chân trời.

Rồi ngày mai, thức dậy
Ai vá lại nụ cười
Ai trả lại sự sống
Cho biển. Biển đời tôi!?

Thym
07/08/2013

TÌM TRAI



Suýt nữa thì toàn là...hến đi  tìm trai, may có Hà. Mà phải bêu gương anh, ý nhầm, là nêu gương anh, vì nếu không có anh, chả biết có được thành quả như thế không. Cả lũ hoan hỉ thu hoạch, kéo một xe đầy ...toàn hến!

Cuối cùng thì chúng tôi cũng đến được nhà Liên kẹo sau quá nhiều hẹn hò. Sau chuyến đi này tôi ngậm ngùi nhận ra một điều, nàng thơ của tôi rất chi là đoảng trong việc tổ chức chuyến đi cũng như hoàn toàn chả có sự chuẩn bị gì. Dường như tâm hồn nàng bị móc ngược lên cành cây mất rồi!

Cho nên đến phút trót nàng mới gọi cho tôi, Ka đến Bahnhof -Schöneweide đi, chúng tớ đi nhiều xe lắm, và tôi đã hí hửng mừng vội là nàng rất chu đáo. Để rồi ngay sau đó mới được chứng kiến cái sự chu đáo của nàng.
Đầu tiên là cái điện thoại chứa đựng tất cả các liên lạc tối cần đã bị nàng để quên ở nhà. Lãng nhách. Chưa hết. Cái áo nàng mặc vốn có rất nhiều lỗ thủng hôm nay lại thủng thêm một lỗ vì vội, chắc nó mắc vào đâu đó. Trông nàng Sexy bội phần với những lỗ thủng sáng tạo khiến tôi không nỡ mắng nàng cái tội hay quên. Nàng ngồi trong xe, mượn di động của tôi để gọi cho tất cả những ai nàng còn nhớ số để...tra đường.
Navi  không, địa chỉ không, điện thoại cũng không. Mặc kệ nàng thao tác với cái Händy ghẻ giá 50€ sim rác của tôi, mặc kệ sự đời, tôi sung sướng để mình được phiêu diêu trong cái sự chả nghĩ ngợi gì. Mấy khi nhỉ! Tôi mua một hộp dâu đất ở cái quầy gỗ bé xíu bên đường, vừa ăn vừa ngửi cái mùi thơm kinh điển của thứ dâu Bio mới hái. Ăn không quan trọng, quan trọng là cái mùi  đồng nội nó sực nức trong từng quả dâu còn ram ráp cát. Ăn vào miệng cả mùa hè, nuốt cả hương đồng ngát thơm và uống từng ngụm ký ức còn tươi mới...Tội gì mà phiền muộn....

VẪN BIẾT LÀ NHUNG NHỚ



Hãy giấu trong túi áo một hạt dẻ gai để mang về hạnh phúc.
(Ca dao cổ của người Spannien)


Hạ đang xanh màu. Nắng vàng vẫn thừa thãi trên đại lộ, trên phố ngoan, trên bầu trời xanh như không thể nào với tới của một mùa hạ ngập tràn sắc nhớ.

Trên thảm cỏ xanh như trải thảm, trước sân nhà.

Trên những cây dẻ gai, từng chùm quả như gai đang trĩu xanh tưởng chừng không nỡ se mình đón mùa thu sắp tới. Mà thu, đâu đã về khi nắng còn trong thế kia. Gió còn ấm áp đến dường kia. Những ân tình treo chon von trên đầu cành chưa chín vội. Nhưng khẽ động vào là lăn ra một giọt bùi ngùi mang tên nỗi nhớ. Tròn vo...

Và xanh đến nao lòng...

Dẻ gai trước sân nhà tôi có tự bao giờ, chẳng biết. Khi tôi đến đây thì hàng dẻ đã đứng đó, uy nghiêm như một cánh rừng lạc vào góc phố. Cây dẻ cao lớn. Dáng dẻ trầm tư. Tán lá tròn lặng lẽ thả xuống đất lành một vầng yên lặng mang tên bóng mát. Yên bình, giản dị. Như vỏ ngoài sù sì gân guốc, của dẻ. 

Xuân đến, lá dẻ cuộn vào lòng như những búp hoa vẽ vào nền trời còn đầm hơi sương màu xanh chưa hẹn ước. Buổi sáng thức dậy đi làm, băng qua sân, những chồi lá vẫn còn ngậm lấy nhau như búp môi ngoan ấp ôm bịn rịn. Chiều về, chưa qua một ngày, lá xanh đã rờ rỡ xòe ra nô rỡn. 

Đỉnh sinh trưởng dồn hết tinh lực cho từng ngọn lá. Nỗi rạo rực xuân tình cong lên tách chui khỏi vỏ. Nào đâu chờ được dẫu chỉ một đêm suông.

 Lá đấy. 

Xanh non đến ứa nhựa trên vòm trời no nê nắng và gió xuân.

Rồi bất chợt, một sáng nào lây phây trong gió, mơ màng bước chân mùa hạ. Hạ về cho dẻ nở hoa. Hay dẻ nở hoa cho hè về tung nắng lên cây?

Hoa đấy...

Hoa dẻ bung ra như những hạt sương, bất chợt. Lấm tấm ngàn vạn chùm kê vàng trên tầng xanh mướt mê man bàn tay phù phép. Bụi hoa, bụi phấn, rây trong không gian, mơ màng ngầy ngậy hoang đàng, mùi  của thứ cây không chịu dâng cho Người quả ngọt ngào như táo, như lê... Những thứ mới chỉ nhìn đã thấy no mắt, ngồn ngộn căng phồng trong những sạp quả bầy trong siêu thị.

Phải, Kastanien- hay dẻ gai, vốn chỉ là một loài cây dại. Lá xanh, rất xanh. Tán tròn, rất tròn. Và quả từng chùm gây gổ trĩu mắt người trông.

Thu buông lá xuống khu vườn dẻ. Mầu nâu buồn gặm nhấm chút màu xanh mỗi ngày lại bớt đi hiếm hoi như nắng. Để một chiều tiễn đưa mùa vào tạm biệt. 

Nắng đã thôi vàng. Hạ thôi nồng nàn. 

Đã sang thu...

Quả chín rồi. Nâu buồn như dấu lặng vun vào nền trời giọt nước ướt đẫm mưa thu.

Kastanien đã chín.

Rụng đầy trên lối đi. Những vỏ nâu vàng còn quấn quýt bám vào màng cứng dùng dằng không nỡ rời xa. Bàn chân cứ vô tình giẫm lên. Chổi quét gầm gào và xe hót rác rên lên ầm ĩ xé toang bình minh. Dẻ bây giờ chỉ còn là đống rác cho người ta xéo đạp. 

Những đốm nâu vỡ ra như khóc, tung tóe trên nền đất cứng đã từng vắt kiệt mầu nuôi dẻ. Còn biết làm gì khi không ai thèm thứ quả đã rơi xuống, rụng đầy một giấc thu.

Dẻ có nhiều loại lắm. Thứ ăn được đều đắt và rất đắt. Hàng năm chỉ được bán vào dịp Giáng Sinh. Người ta làm bánh, tách vỏ nhồi vào trong bụng ngỗng làm món ngỗng nhồi. Hay đơn giản chỉ là rạch một đường khai phá rồi nướng lên trong lò để nhấm nháp cái thứ hạt mẩy tung, thơm bùi, sực nức ấm áp những tối mùa đông.

 Cũng là dẻ, nhưng dẻ gai vườn nhà chỉ là một giống cây hoang. Như cỏ.

Thế nhưng rất lạ, ở đâu có đất là ở đó người ta trồng Kastanien.

Ở đâu cần bóng mát, ở đó có những hàng Kastanien.
Và ở đâu cần những lối đi ngập đầy xác dẻ gai rụng trên đất làm bận chân người vội vã, ở đó có Kastanien.

Đang trong mùa hè no tròn nắng ấm, dẻ vẫn còn xanh lắm, trên cao. Những hàng gai mềm trốn trong lá xanh giấu đi nỗi âu lo sắp rơi vào chín rụng.

Đợi ngày lăn xuống thảm cỏ những chùm nhớ vỡ căng, trong gió thu về, se lạnh.

Mà thu về... còn mấy nữa đâu....

Biết rồi sẽ cúi xuống nhặt lấy cho mình một hạt dẻ gai, giấu đâu đó trong thầm lặng. Để nuôi trong mình một niềm tin? Hay giữ cho mình những xanh xao rồi sẽ nhạt dần khi ngày mai mùa đi qua phố...

Vẫn biết rồi sẽ là nhung nhớ, mà hôm nay, dẻ vẫn xanh, như cỏ.

Cỏ vẫn vươn mình cho dẻ mượn màu thắp nốt mùa vui...

Thym.
Cho một mùa dẻ gai
03/08/2013



NHÌN TỪ ILY



Trưa Sài gòn mỏng tang nỗi nhớ
Thềm xưa ngồi lắc rắc hạt mưa ngoan
Con đường quen chuếnh choáng nỗi buồn
Em xa thế ...Và lòng hoang vắng thế...

Ily vẫn xa một khoảng tay trượt với
Mộng trăm năm rơi vỡ tháng ngày trôi
Bỗng thấy mình khờ khạo quá lá ơi
Sao giữ được màu xanh trên mắt lá.

Em vô tư giữa đời ta hối hả
Chẳng tìm đâu dù một dấu chân thầm
Lặng lòng nghe giọt nước vã như tuôn
Chiều thảng thốt nỗi buồn đi rất chậm...



Thym
02/08/2013

QUẦN LỌT KHE





Một cô bé bạn Blogger, cũng là bạn lòng, dù chưa ...off, có lần sau khi xem ảnh đã đề nghị tôi viết một chương mục mang tên "Chăm sóc sắc đẹp dành cho những cô nàng lười biếng". Và vì lười biếng, tôi cứ lần lữa, lần nữa mãi. Mỗi lần lên dây cót cho nàng về "nghi thức làm đẹp": quyền lợi, nghĩa vụ và ...tác hại của việc trùng tu bảo dưỡng nhan sắc, tôi lại thấy mình canh cánh món nợ lòng. Nhưng hôm nay có lẽ không nên kìm hãm cái sự hứa hẹn lâu hơn được nữa. Cô nàng đang buồn, nhăm nhe đòi bỏ log mấy lần. Tình hình rất chi là tình hình. Tôi sẽ bắt đầu cái chương mục "góc đàn bà" này để chị em mình tán nhảm với nhau, ngõ hầu em thương tôi mà ở lại, biết đâu!  Mà lại bắt đầu từ cái thứ rất nhỏ, nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa- quần ...lọt khe! 

Vâng, phàm đã là nhỏ thì chuyện... rất nhỏ. Nhưng ở đây, chuyện lại không hề ...nhỏ, ít nhất là theo cảm nhận của tôi. 



Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang