LÀNG TA ĐÃ CÓ CHÙA !



Làng ta đã có Chùa! 

Người nói với tôi câu đó là anh Chính, người đầu tiên tôi tiếp xúc khi đến chùa. Người đã kề vai sát cánh với các Phật tử trực tiếp làm các việc về xây dựng cho chùa.

Vâng, từ hôm nay, ngày 29/ 9/ 2013, đã có một ngôi chùa như thế, mang tên Phổ Đà, ở ngay giữa trung tâm Berlin. 

Nhận được giấy mời từ một người chị, mấy đứa chúng tôi đã rủ nhau cùng đi như một cái duyên với Phật. Khi đến nơi thì sân chùa đã rất đông đủ do bị lạc đường vì có quá nhiều Dorfstraße. Tôi nói đùa với bạn, hành trình đến với Phật thật gian nan song rất vui vì cô bạn tôi, lần đầu tiên trong đời đến với cửa Phật lại không hề nản chí.

TẮM PHẬT



Nghe đồn chùa nọ mấy nhà sư
Bán thánh buôn thần, thỏa vét vơ
Nặng bao ôm hết tiền công quả
Dậy đám chúng sinh một chữ NGỜ!

Gần Phật mà tâm còn vấy bẩn
Miệng niệm nam mô, dạ nhuốc nhơ
Than ôi thế thái nhân tình ấy
Niết bàn có lúc cũng lu mờ. 

Kẻ phá chùa đi, kẻ lại xây
Tượng này xiêu đổ, tượng khác thay
Thánh nhân có lúc còn nghiêng ngả
Thì trách gì đâu lũ mặt dầy!

Từ bi Phật đã dậy ta rằng:
Sân si trút bỏ, oán nên chăng?
Bữa nay tắm Phật mà thương Phật
Hà cớ chi đâu phải nhọc mình?

29092013

TIẾNG KA ĐÊM



Ru mai buồn từng cánh rơi ngoài sân mưa.
Yêu ngàn lần hơn nữa cũng mất nhau rồi
Anh trách anh vì sao với hoa không cùng chung đời ...

Buồn hoài chi ta ơi
Nơi ấy hoa vàng, cho đẹp mùa sang
Đường mình qua lúc nào
Từng bước âm thầm, tình cũ dâng trào

Đường về không gian xưa
Đá rêu xanh đầy, đi về mình ta
Chiều về hoang phím đàn
Một phút giây nào, mình khóc cho nhau

Mình cùng say trong mưa
Em ánh trăng mờ, anh làm trời thơ
Ngày tàn đến cuối trời
Người lãng quên rồi, đời đã chia trôi

Mai dù ai đưa bước em qua đông dài
Em không đợi anh nữa trong lời ru đêm
Xin đừng mang nước mắt trao cho đời
Khi tiếng ca từng đêm vắng đưa em về bên người


Việt Anh





SORRY....


Có một lần sông ấy chẳng còn trôi
Loanh quanh mãi bên dòng đời tù hãm 
Em buồn như ngày con nước cạn
Mí hoen buồn ngồi đếm hạt mưa roi.

Dòng đời em bến cuối cuộc đời tôi

Chân lỡ bước vào đời nhau thủa ấy
Đêm độc thoại bóng người như thức dậy
Nhặt mưa buồn ta kết nghĩa tri âm.

Em sớm mai bừng nở tuổi trăng rằm

Thao thiết quá nụ hôn xưa 17
Vòng tay đợi trong một lần kết trái
Cho nụ tình bén rễ để hồi sinh.

Em của ta mảnh tim lạc đi tìm

Em đã chắp vào đời ta mảnh vỡ
Tim ta đó chia vào em nỗi nhớ
Dẫu biết rằng em chẳng của ta đâu.

Rồi ngây ngô ta bỏ lại phía sau

Bao tục lụy, muộn phiền đã cất
Tiếng cười em một dòng sông trong vắt
Găm trong ta tê tái mảnh oan tình.

Em có về thăm lại khúc sông buồn

Nơi em đã một lần chôn dĩ vãng
Dòng sông ấy giờ phiêu du biển biếc
Con nước dòng sóng đánh mãi triều lên.

Thym
24/Mai/2013

        Tôi từng khóc khi nghe bài hát này, còn bạn?

ÂM XƯA





Đêm qua
gió rít bên ngoài

Mang mưa
rớt xuống gối ai
ướt nhầu

Vầy vò 

mộng cũ loang sầu

Sáng ra
chiếc lá bên cầu,
đã thu...

Níu trăng,
trăng nứt tương tư

Quờ mây,
mây vỡ đầm đìa

gối chăn.

Gọi người,
câm tiếng dạ ...vâng


Hỏi ta,
hai lối chênh vênh


Đi về...

Ka Thy 24092013


BÃO RỚT



Triều dâng, lũ cuốn, phố nổi trôi
Một mái rêu phong ngói nứt rời
Tả tơi gió tốc phơi mặt tượng
Ầm ào gió giật vẹo xiêu người
Mênh mông nước nhấn bao bèo rác
Dập dềnh lũ quét ra biển khơi
Ngắt bão rồi đây gom bão lại
Vãi đầy trên phố. Phố xưa ơi...

Kathy 24092013
Ngày bão rớt

VỠ



Biển bây giờ chả nhớ bờ đâu 


Nên cát vỡ tan hoang như thế 

Muôn hạt nhỏ vật mình tước xé 

Trăm năm sau sóng vẫn thét gào...



Kathy

24092013



BỨC TRANH CHIỀU





Màu gì em vẽ chiều đi
Chấm phôi pha hương tóc biếc
Mắt nâu quệt vào vết xước
Lá buồn rụng xuống mi cay.

Sóc nâu trầm tư trú mưa
Đuôi mềm rũ xiêu tán lá
Buổi chiều nắng mưa xối xả
Vô tư thôi màu đón đưa..

Cán dù giữ lại cơn mưa
Mãi không cầu vồng bẩy sắc
Cọ-toan lổ loang vết mực
Phù điêu gió khẽ xô nghiêng.

Mượn mưa giấu bớt dung nhan
Đôi vai xác xơ như em. Nhỏ bé
Cần cổ mỏng xanh xao. Và lá

Rơi rất nhiều. 
Bức vẽ đã xong đâu...

Chiều mưa, Berlin
Thyka
23092013



CÀ PHÊ...... KHẢN CỔ!






Kết thúc buổi cà phê chiều nay với Y, chúng tôi chia tay trong tình trạng thảm hại. Trời đổ bóng, gió run rẩy lùa tốc váy. Đứa tóc rối bù, đứa giọng khàn như vừa sang Thái lan làm cuộc cải giống. Tôi hụt hơi chạy lên xe Bus. Còn Y liêu xiêu về lại góc thiên đường buồn...

Y buồn. Nhẹ như mây và mỏng như sương. Nhưng buồn. Người đàn bà đẹp khi buồn càng đẹp. Tôi ngắm nàng qua ly Cappuccino lừ đừ bốc khói. Nét xuân thì của một nhan sắc đượm buồn ngay cả khi vui khiến quán chiều chủ nhật luễnh loãng chút hơi men. 

Cappuccino ở đây tự phục vụ. Phải bấm đến hai lần mới có được một ly lưng lửng. Biết thế, mà cứ chui vào. Cũng như có ối thứ, làm lại đến vài lần vẫn chắp vá, lửng lơ chả ra đầy chẳng ra vơi, mà vẫn cứ chắp chắp vá vá như trò chơi xếp chữ, mê say.

Chúng tôi xếp lên bàn mấy cái di động. Cái nào cái nấy rung lên bần bật. Cứ như tổng đài.

Thật ra hôm nay riêng tôi đã có mấy cuộc hẹn cà phê cà pháo. Tôi cứ nhận lời như vốn tính đã tham lam lại còn ham vui và cả nể. Rồi cứ ngồi đó, máy rung như động đất. Chả biết từ chối sao, đành cười trừ, tao đang ngồi đây với Y. Rồi phía bên kia có khi cũng như mình, vướng vào mấy cuộc hẹn, mừng như vớ được vàng, hối hả, ừ thôi, ngồi đấy đi, lúc khác. Hihi, hẹn ơi là hẹn... 

Mà cà phê, tôi chỉ uống được mỗi Cappuccino vì nó thơm, không nhiều sữa lại ngang phè như Latte Macchiato, không sánh đặc như Espresso. Nói chung, tôi là kẻ không đam mê nghiện ngập được thứ gì, dù cái gì cũng thử cho nó biết. Thử đâu có chết. Mà chết cũng cần thử, tại sao không? Cùng lắm là được...chết!

BẤT CHỢT SÀI GÒN, THU.....



Tặng những người đang sống nơi không có mùa thu.



"Bên đó trời đã bắt đầu lạnh chưa? Bên này Sài Gòn mà hôm nay lạnh như chớm đông miền bắc, bọn trẻ con đi ngủ phải đắp chăn."

Bên này trời đang hửng sau những ngày mưa lướt thướt. Mưa thu bao giờ cũng buồn, bởi mưa vốn dĩ đã chẳng bao giờ vui. Lại còn vàng lá, gió run, trời ẩm mốc, và lòng người co lại sau những ngày bừng nở dưới nắng tươi.

Nơi ấy, chẳng bao giờ có mùa đông. Nhưng mình không biết rằng, Sài gòn còn có những ngày trở lạnh, để người ta se mình trong nỗi nhớ, mỏng như sương, nhẹ như lá, mơ hồ thả xuống điều gì như thể có tên gọi là mùa thu...

"Mình nhớ thu Hà nội. Mà thật ra lúc nào cũng nhớ....
Nhớ nhất là con gái Hà nội. Có lẽ vì từ khi biết yêu chỉ yêu con gái Bắc."

Con gái Bắc... Nguyễn Tất Nhiên từng chua chát:

"Rất điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền"

Còn hắn, hắn lại dùng mỹ từ "lãng mạn" để nói về họ.

Với nửa vĩ tuyến bên kia, hắn không ngần ngại gán cho một tính trạng từ hết sức lạ tai: Mỏng!

"Mỏng da, mỏng hơi thở, mỏng ánh mắt, mỏng nụ cười...
Chắc bởi họ không có mùa đông. Cả đời chỉ biết có nở ra. Không có mùa lạnh để co lại! "


Mình phì cười. Đã rất lâu rồi mới lại được nghe những điều ngộ nghĩnh như một chân lý từ ngôn từ của một gã không phải là nhà ngôn ngữ.  Mà chân lý, sở dĩ nó đúng là bởi vì nó vốn luôn...sai! 

Hắn làm gì, mình chẳng biết. Hắn sống ra sao, mình chẳng hay. Hắn ở chỗ nào, mình chẳng hỏi. Chỉ biết, nơi hắn bây giờ, không bao giờ có mùa đông.

Nên rốt cuộc, nỗi nhớ nào cuối cùng cũng đưa ta về bên cái lướt thướt của những ngày se lạnh.

Để còn có những ngày, bất chợt thu, Sài gòn.
Một Sài gòn đâu chỉ toàn ngày nắng và những cơn mưa chỉ biết cuốn trôi...

Kathy, 22092013
Một ngày thu, từ Berlin

BIỆT KHÚC





Nhớ người
Trăng cạn
Non sâu

Vầng dương rụng xuống
Sông ngầu
Sóng lên

Nhớ người
Sợi tóc rẽ ngang

Môi khô
Nắng vỡ tan hoang.

Nhớ người...

Kathy 22092013

http://www.nhaccuatui.com/m/da23VxDY8via

ỐM



Ốm thoạt đầu cứ tưởng vớ vẩn, mà hóa ra không vớ vẩn tý nào. Hôm nay thì nằm bẹp một chỗ rồi. Ho ra rả như cuốc kêu. Nghe tiếng mình ho mà thấy...tội.

Hôm qua đội mưa ra đầu phố khám bệnh. Gọi là đầu phố vì nó đúng là ở ngay đầu phố. 
Phòng khám này mình đến từ lần cuối gần đây nhất chí ít cũng đã mấy năm. Không biết sao không đến nữa. Nhưng lúc vào đến nơi thì hiểu liền tại sao. Cô y tá mặt mũi đẹp não nùng. Đẹp và buồn đến nỗi moi mãi không ra nổi một nụ cười. 

Chưa hết. Phòng khám rặt một thứ mùi lưu cữu như mùi của một nấm mồ. Tối nhờ nhờ. Cửa đóng im ỉm. Một cái cây Zammio Cuncas sắp chết dúi ở góc phòng. Bể cá cảnh còn mấy con đòng đong lờ đờ bơi lội. Nếu không có mấy cuốn tạp chí thời thượng Gala, Bund...ở trên bàn, mình hẳn nghĩ đây là căn hầm bí mật thời Đông đức chứ chẳng chơi.

NGẮM TRĂNG





...... rằm tháng 8 đến rồi...ờ nhỉ, đã bao nhiêu năm rồi mình không được ngắm trăng Hà nội? Không được uống gió đồng và tắm trong ánh vàng rời rợi của trăng?

XUỐNG TÓC



Khi một sợi tóc rơi xuống...



Hương tóc còn vương mùi cốm thơm
Chưa quen đâu biết ngón thon mềm
Bữa qua xuống tóc ùa hương tóc
Rớt xuống hồn ai một bớt son.

Tóc của ta ơi, sợi dỗi hờn
Ủ trong thao thiết nỗi nhớ thương
Xa nhau tóc kết tình mây nước
Tóc trĩu bao nhiêu nỗi đoạn trường.

Ước gì nhặt được sợi tơ thầm
Hôn vết thương lòng đã khắc tâm ****
Nỗi đau trầm tích trăm năm phủ
Ta cắt tóc đi để đợi trầm....

Kathy
16092013


***: Cây lưu niên khi bị thương sẽ tự mình nhả ra chất bảo vệ bao quanh vết thương.
Trải qua hàng ngàn năm, vết thương đó sẽ hóa thành trầm. Chính là thứ trầm hương quý hiếm mà nhân gian săn lùng như báu vật của thế gian.

Báu vật của tâm hồn.
Báu vật của trái tim...




CHỢ ĐỒ CŨ




Nếu bạn đến Berlin, mà tôi không đưa bạn đi chơi chợ đồ cũ, thì tôi thật chưa yên lòng và bạn sẽ thấy chuyến đi thăm châu Âu lần này dường như thiếu đi một dấu ấn đậm đà, khó phân biệt với những nơi bạn đã từng đi qua...

Bạn đã đến chợ trời của người Việt ở Nga, bạn cũng ghé qua chợ Sân vận động của Balan, thấy gì ngoài những món đồ na ná như chợ Đồng Xuân hay Bến Thành, và những gương mặt lầm lụi lo toan của người dân Việt trên xứ người....

Tôi đưa bạn đi chợ khác cơ, cũng là chợ, cũng họp ngoài trời, nhưng không bán đồ mới mà chủ yếu là đồ cũ, và người bán hầu như không có người Việt.

SAY





Thôi em về từ biệt gió trăng xưa
Để ngỏ lối trăng chờ anh gõ cửa

Động hoa đào vườn thiêng ai cố giữ
Gối nhung loan thổn thức mộng và thơ.



Sao em giấu lệ vui trong nét ngọc
Giả vờ quên- dâng hết để cuồng say
Em đâu biết hồn anh òa biển sóng
Khát dòng em bờ bãi phút không cùng.

Thì vứt hết kệ ngày mai toan tính
Còn chi đâu! Mà e sợ mai này
Em tan cả hồn thơ cùng cuồng vọng
Ta say nhau .
Trời- Đất
ngả nghiêng Tình....


Thyka


NÍU



Dốc tình trôi níu đã mỏi tay
Mong manh tóc rối níu vai gầy
Người đi ta níu bầm môi khát
Người về hồn níu giấc mơ say

Ta níu em về với thu xưa
Thêu lời ong bướm níu chân chờ
Hương yêu níu chút tình xưa lại
Ta níu đời nhau, em biết chưa....

Kathy
15092013

ĐA TÌNH



Có bao giờ người chạnh nhớ xưa không?
Ngày nắng hạ Sài gòn cà phê đắng
Người và người hai tâm hồn cô quạnh
Uống giọt nhau nhần nhận thấm vào hồn 

Người bấy giờ đi đứng nói năng
Chừng mực lắm. Và hồn say đắm lắm
Rồi ngỡ về thuyền một đêm ghé bến
Để tâm tư buông xuống phủ quanh người

Đến bây giờ. Người tung tẩy dòng trôi
Chẳng còn nhớ một lần từng ghé bến
Còn đường xưa. Quán thời gian đổ nát
Ngói xô nghiêng. Rêu phủ kín mái buồn

Giọt thơ chờ nghiêng ngả nỗi oan tình
Người ôm ấp đa mang và xảo thuật
Lời chót lưỡi đầu môi lăn như thác
Sẽ  cuốn theo ân oán của cuộc chơi

Người đa tình lạnh lẽo màu vôi***
Sao người biết ai dõi theo người mãi
Để người ấy gào lên khắc khoải
Thân héo khô trong xơ xác hình hài

Trờ chơi buồn kết cục thật bi hài
Chẳng có ai vui. Toàn những điều cũ rích
Những con rối nhân danh trái tim. Nhân danh định mệnh
Ngưu lại tầm ngưu.
Mã tầm chú ngựa còi.

Tội cho người trượt mãi con dốc đời
Không bến đỗ một tâm hồn rách nát.

15092013
Kathy

*** Xanh như lá, bạc như vôi: Thơ HXH

THU KA





Chớp mắt đời qua quãng dốc dài
Ân tình trĩu mỏi nặng đôi vai
Nửa kiếp thương vay chìm oan khuất
Tuyệt khúc ái ân bóng đổ dài
Thông minh đổi gánh còng lưng vác
Sá gì phán xét đúng hay sai
Trung trinh liếc xéo đời khinh miệt
Xuống tóc thương người bạc tóc mai.

13092013
Kathy


THƯỜNG XUÂN


Thursday, September 12, 2013

Cách đây không lâu, nghe một người bạn kể câu chuyện về một người bạn khác, chẳng có gì hay ho cả, kết thúc bằng câu: "Không nghĩ đấy lại là người như thế!"

Ban đầu cũng bất ngờ, cũng thất vọng, thậm chí là phẫn nộ. Một người mình từng biết, từng giao thiệp, từng đối ẩm. Một người tuy không thân thiết nhưng lại rất tôn trọng, cả về tài năng lẫn phẩm cách. Bởi thế, chuyện lại càng tệ hại...

Tôi vẫn nghĩ, tình cảm, cũng như một thứ dây thường xuân bắt rễ trong tim mình, cứ thế mọc lên theo thời gian và tao ngộ, trưởng thành theo từng đợt mưa sa bão táp, quấn quít lấy hình tượng một con người, gắn chặt không rời...

Cho nên, bức tượng ấy mà đổ xuống, dây thường xuân kia dĩ nhiên là bật rễ, tim mình dĩ nhiên là phải nếm trải một thứ cảm giác chẳng dễ chịu gì, rướm máu, rách bươm. Dương Qua năm xưa uất nghẹn mà thổ huyết bên bờ Đoạn trường nhai, chắc cũng chỉ đến thế là cùng.

Nhưng, một bức tượng chẳng phải lúc nào cũng bền vững, chuyện đó vốn là thực tế không thể nào thay đổi. Đấy cũng là tôi nói đấy. Một người không nhiều may mắn về đường bè bạn, như tôi, hiển nhiên từng nếm trải tư vị ấy không chỉ một hai lần.

Song, cũng có khi phong ba vừa mới nổi lên, ta đã vội vàng phản ứng, vội vàng chặt đứt những dây thường xuân kia, khiến bức tượng lẽ ra vẫn chỉ hơi chao đảo thôi, lại vì thế mà đổ ập xuống.

Lần đó, nghe xong câu nói ấy, tôi vẫn cố nghiến răng đứng yên, cố tin vào trái tim mình, để giông gió giằng giật một hồi... Hearts don't lie. Hearts don't lie...

Quả nhiên, bão tố rốt cục cũng tan đi, bức tượng rốt cục vẫn còn nguyên vẹn đó.

Chỉ vì, đôi khi ta quên mất rằng, ngay cả khi nghiêng ngả nhất, sở dĩ bức tượng kia vẫn không đổ xuống, là vì vẫn còn dây thường xuân níu lại, là vì loài thường xuân ấy được nuôi dưỡng bởi lòng tin.

Bạn bè và rượu, càng cũ càng ngon...

K. Dang

Tựa:
Trong ta, ai không có lúc từng rớm máu vì thường xuân trốc rễ? Cốt tượng bị ngả nghiêng? Nhất là cốt đó, hồn phách đó, từng là thời trân, được ta nâng niu, tin quý....
Rồi, vì lòng tin, hay xa hơn, là niềm tin, dây thường xuân vẫn bén rễ sau bão táp mưa sa. Vượt lên tất cả.

Để cho người, hay là cho chính ta, không ngả nghiêng trong cái chợ đời vốn đôi khi không còn tìm thấy một tri âm.


NGÕ THU





Thu giấu em vào sâu bóng đêm
Heo may vừa đủ ấm thân mềm
Tay đan bóng nhỏ lồng ngõ phố
Quán bụi khuya về in bước quen.


Hờn giận cho hồng môi má em
Ngọt ngào ba tiếng: "Anh yêu em!"
Tình xô sóng ngả hồn say mộng
Hay mộng say Tình, anh với em !

Chỉ một mà nên cả đò duyên
Còn chi bến nát với sông buồn
Ta về gom cả thiên thu lại
Thả một đêm thuyền đăng bến tiên.

Môi mắt em dâng cả trời xuân
Cho ấm đêm nồng lạ cùng quen
Em ơi bến mộng thuyền về đến
Tận cuối trời mơ. Tận lãng quên.

Thym

ĐOẢN KHÚC SÀI GÒN NGÀY MƯA




Trời đất ngập trong mưa
Lòng chợt òa biển vỡ
Mưa ơi, mưa nhiều thế
Lòng chưa chùng lại căng...


Phải tại em đó chăng
Triều cường lên cuồng dại
Tình như con thuyền trôi
Chiều vừa buông rất vội.

Phố ngập trong nước nổi
Ồn ào cơn gió say
Người và người hối hả
Giống như điên một ngày...

Có tên nào vụng dại
Mơ về ngày không tên...
Chiều mưa từng con nước
Vỗ vào bờ sóng lên.

Xác xơ dòng tin nhắn
Chừng mai rồi thu đi
Lòng biết thêm hoang vắng
Giọt mưa buồn dăng mi.....


Sài gòn mưa quá, em ơi, anh còn biết làm gì.... 

KHÚC TIÊU SƠ



Mưa.

Bỗng nhiên trời mưa, sụt sùi, ngậm ngùi và ngập lụt. Suốt mấy hôm ròng. 

Cất đi những chiếc đầm mùa hè. Những mỏng manh cánh bướm lại chui sâu vô hộc tủ. Để là những chiếc quần Jeans, những sơ mi, những tấm khăn mùa thu sẽ lên ngôi. Những âm u, nhường chỗ cho bao ngày rực rỡ. Hè chưa kịp chín, thu đã vội theo về. Chễm chệ trên những vầng cây nặng nặng nước. Và một bầu trời hong mãi không khô. 

Sáng nay, thu đến. Trượt vào mùa một cơn hiu hắt  mang tên mưa.
Trưa nay, thu về. Dúi vào lòng một điều gì nằng nặng. Không tên.
Chiều nay, thu sang. Bê trên tay một vầng mây rớt. Nặng như mây và gần gụi, như mây...

Có ai bên đó không.
Cho ta chia một giọt thu
sắp rớt...

Thym092013


NHỚ...MƯA!


Sài gòn nắng, Sài gòn mưa
Người đi nơi ấy, gió lùa... lạnh không ?



Nơi em lá rụng ngập đường
Mưa thu lặng lẽ giấu buồn vào quên....


"Sài gòn mưa quá em ơi!"
...Thương ai hết đứng lại ngồi vì... mưa...!!!

Mưa nơi này, mưa bên kia
Giá như hai đứa như mưa, một lần...

Mưa còn rơi mãi không dừng
Có người nơi ấy một mình...nhớ Mưa....

Thym.


MÌNH BÊN NHAU MÃI



Cho tôi lại những ngày bé dại
Thật ngây thơ mây trắng ở trên đầu
Cho tôi vịn những ngày xưa thân ái
Một khung trời xanh biếc nỗi niềm yêu.


Và như thế, chẳng bao giờ tôi sợ
Sẽ lớn lên, thô nhám, xác thân già
Và như thế, trời xanh thăm thẳm mãi
Xin một lần cho vơi nỗi niềm qua...

 Thym

MẢNH TRĂNG EM




Ở nơi nào anh chạnh nhớ em không ???
Đêm trăng khuya nghe thổn thức lời hờn
Bật nhỏ lệ bờ vai rung từng cơn
Người có biết ta nhớ em nhiều lắm !!!

Lòng day dứt còn đâu ngày tươi thắm
Kỷ niệm dâng nghẹn nhớ mắt nâu xưa
Cà phê nóng không bớt lạnh ngày mưa
Chiều cuối tuần lại thèm câu hò hẹn

Đời bão tố nên thuyền không cập bến
Duyên vô tình làm nhỏ máu con tim
Phận lang thang đau đớn mãi đi tìm
Hồn lạnh lẽo than thân chưa hết nợ

Mảnh trăng gầy, con sóng xô vụn vỡ
Vớt sóng vào tim, anh xếp dáng hình em.


YÊU

Có những lúc, đêm về trong ngạt thở
Đẩy hồn vào, màn tối góc bơ vơ
Hoài niệm xưa, dâng kín phủ mắt mờ
Quên lãng bỗng, bật chẩy dòng thương nhớ

Buồn cho phận, chẳng được bước chung đường
Thắt lòng sầu, dấu câu yêu đơn phương
Cho sóng ngầm, nấc gầm trong hồn tủi
Nhìn thuyền đi, xa rời bến, mà thương

Từng đêm đau, cô độc gọi tên em
Tim lạnh giá, hồn lại càng lạnh thêm
Cay đắng, sao hòa cùng chua chát
Có hiểu chăng, con tim này héo mềm

Một chút lòng, hương muộn em có hay
Anh nén vào, dòng nhớ trong mắt cay
Dẫu biết rằng, mình chẳng hề hẹn ước
Vẫn thầm yêu, yêu em rất đắm say.

29.08.2013




THU

Thu đến, mà... anh chẳng thích thu đâu
Anh nhớ hè, nhớ những hạt mưa ngâu
Nhè nhẹ bám, vương tóc hai mái đầu
Ướt... lạnh thế... nép gần anh chút nữa.

Thu đến,nhuộm.. trời xanh thành vàng úa
Đưa hoài niệm, phủ lên những nhớ thương
Lìa cành rơi, lá thu rớt bên đường
Sao tạo hóa không cho tình mãi thắm.

Thu đến, níu...thời gian trôi thật chậm
Mang lạnh về, trao cho kẻ cô đơn
Chiều trên phố, nghe con tim dỗi hờn
Ôi cần lắm... cần một vòng tay ấm.

Thu đến, để.. hoa cúc vàng...nhớ lắm
Đắm vấn vương của một thuở xa mờ
Ngày đẹp quá chỉ có thơ và mơ
Trong tiềm thức mong cùng nhau mãi mãi.

29.08.2013
Sandmann HTH- Berlin

Anh là một người không làm thơ.
Và bỗng nhiên, thơ anh làm người ta phải ngưng thở...
Tôi mến anh ở sự kiệm lời, bình dị, khiêm nhường, và những năng lượng ẩn giấu như một mạch ngầm. 
Mong anh luôn tuôn chẩy mãi những cảm xúc đẹp cho bạn bè cùng thưởng thức.

MỘT CÁI TÊN



Tặng TQD và các bạn 10A

Mãi năm cuối cùng của cuộc đời học trò, hắn mới được xung vào lớp tôi. Cái lớp 10A danh tiếng hồi đó vốn chỉ có 36 đứa, một con số rất chuẩn so với tình trạng quá tải hồi bấy giờ.

Hắn ngồi  bàn dưới. Học đúp lớp trên xuống do nghỉ học quá nhiều. Lý do thì mãi sau này tôi mới biết. 

Hắn nhiều tuổi hơn chúng tôi. Chẳng có gì đặc biệt. So với bọn con trai trong lớp, đàn giỏi hát hay nhiều tài lẻ thì hắn quá ư âm thầm, như một ông cụ. 

Ông cụ luôn ngồi cuối lớp. Mặt hiền hiền, như ngố. 

Nhưng cho đến khi tôi bị bọn con gái trong lớp gán ghép với hắn, thì hắn chính thức bị đưa vào danh sách liệt

Tôi không ưa hắn!

Vì đủ thứ tội. Mà tội lớn nhất, là bất cứ lúc nào, mặt mũi hắn cũng lờ đờ. Đã thế, hắn ngủ gật thường xuyên, và thường xuyên... ngáp. Nhung, cô bạn gái láu lỉnh ăn nói thẳng tưng thì phát hiện ra một điều là hắn chuyên chiếu tướng tôi từ hàng ghế sau cùng. Từ đó tôi có cảm giác hắn hình như lúc nào hắn cũng nhìn tôi. Cái sự nhìn ấy chẳng làm mòn đi tý gáy cổ lưng áo nào, nó vô tư như thời ta 16 tuổi.

Nhưng cũng đủ làm tôi ghét hắn. 

Phải, tôi ghét hắn.

Rồi năm lớp 10 cũng trôi qua đánh vèo. 

Lưu bút của tôi cũng chẳng có gì đặc biệt. Hắn chẳng ghi gì như lũ bạn hồi hộp chờ đợi. Hoàn toàn không.

Lớp 10A chúng tôi chia tay nhau. Bịn rịn vừa phải, lưu luyến nhẹ nhàng bởi còn chờ đón những ngã rẽ của cuộc đời... Chúng tôi hầu hết ở quân khu Nam Đồng và vùng phụ cận nên vẫn gặp lại nhau thường xuyên.

Một hôm đang đạp xe trên phố Khâm Thiên, tôi gặp hắn. Hai đứa thong thả đạp xe bên cạnh nhau.

Hắn lí nhí mãi mới hỏi tôi một câu:

"Cau của Ka à".

Tiếng Việt hẳn hoi. Mà đến mấy phút sau tôi vẫn không hiểu "Cau" nghĩa là gì. Hắn phải chỉ tay vào cái làn tôi treo ở ghi đông xe. Tôi cười phá lên. Thì ra, những quả cau mà tôi đang có nhiệm vụ đi phân phát cho một đám ăn hỏi làm hắn... tưởng bở. 

Sau lần đó, hình như hắn có đến nhà tôi chơi, thì phải. Quả thật, tôi không nhớ...

Nhưng kỷ niệm này thì tôi nhớ. Một ngày mùa đông, hình như là Tết, chúng tôi đến thăm nhà cái gã hay ngáp ngủ ấy. Thật ra là tôi bị bọn nó lôi đi. Một căn hộ xinh xinh ở khu TT bộ y tế Đinh lễ, cái phố nhỏ xíu cạnh Bờ hồ. 

Hắn tiếp chúng tôi vui vẻ. Không ngái ngủ, không lờ đờ. 
Lần đầu tiên, tôi biết hắn không ở với mẹ.

"D. bị hen từ nhỏ. Ban đêm nằm rất khó thở. Phải kê gối cho cao để úp mặt vào đó để mà ngủ ngồi, nên mất ngủ triền miên. D muốn thành bác sĩ để chữa bệnh cho mình và mọi người...."

Tôi chợt thấy mình nóng bừng mặt mũi... Hóa ra...




Mấy chục năm sau.

Chợt một hôm, face của tôi có kẻ lạ mặt xin kết bạn. Linh tính cho tôi biết ngay đó là ai.

Nhà hắn trông trơn. Không avatar. Không bạn bè. Hắn hình như không quảng giao trên fb dù hắn là một bác sĩ. Nhưng tôi vẫn nhận ra đó là ai.

 "Đã nhiều lần đi qua đê La thành và nhớ là mình từng rẽ vào ngõ nhỏ để gặp một người bạn." 


Căn nhà ấy bán mất rồi D ạ. Dàn thiên lý xanh um và đám tigon hồng rực nơi triền đê... Cánh cổng được ghép bằng những ống nhựa công nghiệp như những phím đàn dương cầm màu trắng....

Mình chẳng giữ nổi dù nó đầy ắp những kỷ niệm. Bao bạn bè vẫn nhắc đến nó. Vẫn còn mơ thấy nó... Nhưng bố mẹ mình bán mất rồi. Sau khi mình đi được mấy năm, chả còn ai trông nom....

"Hôm nào về lại đê La Thành đánh Guitar cho D. nghe lại nhé." 

Hắn viết.

Cây đàn Guitar, và những bản nhạc... Có phải là "Mộng lứa đôi", hay "Love Story"?

Lâu quá, làm sao mình nhớ... Tôi bâng khuâng nhớ lại. Bao lâu rồi, đôi tay này không lướt lại những hợp âm...?

"Ngồi nhà bạn cười đùa thoải mái, có khi còn được bạn cho nghe đàn và ăn mỳ nấu".

Hì, chắc là mỳ sợi nấu lõng bõng với cà chua. Và chắc chắn là không có người lái.... Có một người bạn còn kể ngày ấy đến nhà mình, ngôi nhà trên đê ấy, được ăn món bún độc nhất vô nhị với nước cà chua chưng. Bạn ấy cứ loay hoay với món ăn chưa bao giờ được thưởng thức. 

Ôi, cái thời khốn khó, mà bao người còn vấn vương sợi nhớ... Bao dấu ấn còn giấu trong từng sợi thương...


"Nhìn ảnh vẫn thấy Ka của ngày xưa, luôn cười tươi...!"

Ủa, bộ mình hay cười lắm hả?  Không phải cô bé có đôi mắt buồn sao?

Hôm nọ NC nhắc lại: "Tính cách Ka lạ lắm. Rất nghịch, nhưng lúc nào cũng cuộn vào..." (Ừ, cuộn vào, giấu đi, có giống bây giờ đâu, kể mà cũng khó hình dung...)

Có thấy ainói Ka hay cười đâu...

"D. vào face thấy tên nhận ra luôn, xem ảnh mặc áo kẻ ca rô đặc trưng quá..."

Uh, tên mình mà lại, có ai giống chứ. Chắc tại cái tên. D nhỉ...

"Bấm tên bạn là thấy ngay, mà sao bây giờ vẫn thấy cả tính cách và hình ảnh của hồi trước".

Uh. Chắc chỉ là một cái tên....
Chắc thế. Chỉ là một cái tên...


Chỉ cần một cái tên
Cũng cồn lên nỗi nhớ
Chỉ cần một ánh nhìn
Cũng bừng lên ngọn lửa.... (*)

Bài thơ viết năm 16 tuổi. Trong lưu bút.
......
Ka
05092013

CHẠM



Mùa thu, như một nụ hôn xa, mơ hồ mà lành lạnh rớt xuống môi mềm, sáng nay...

Sáng nay, bản nhạc Rain do Donna Cruz rấm rứt cơn mưa gào đánh thức tôi choàng dậy. Mưa trong nhà, mưa ngoài hiên, mưa bên thềm, mưa ướt một miền có gì như hình như là ...bâng khuâng nhớ.

Mà nhớ gì, không lẽ một cơn mưa?

Mùa thu, hai tiếng ấy thôi, đã đủ dâng buồn lên cảm xúc. Đi đâu cũng thấy thu. Đụng chỗ nào cũng lây phây buồn. 
Lá đã bắt đầu vàng đi, tưởng có ngày không vàng hơn được nữa. Trời bắt đầu sũng mây. 
Khắp nơi mòng mọng, lướt thướt những cơn mưa thu.

Mưa thu rất mềm, ướt nhẹ, mướt trên lá vàng đang   chín, cong mình níu hơi tàn cuối hạ. Mưa nhẹ đến độ, ta cứ ngỡ như một cơn mưa phùn đất Việt, nằm đâu đó trong ký ức. 
Xa xưa...
Và luôn luôn gặp lại. 
Nhất là, khi chạm vào mùa thu.


Nắng thu đã bớt vàng.
Lá thu đang bứt dần màu xanh.
Gió thu sẽ sẽ, dìu nỗi nhớ vào lòng. Chỉ sẽ sẽ thôi, đến độ, ngỡ chẳng bao giờ bật thành tiếng một tiếng rên...

Đã chờ đâu, mà đến
Đã gọi đâu, mà về
Đã mong đâu, mà quay trở lại.

Hỡi thu...

Thym
 03082013

http://www.nhaccuatui.com/playlist/mua-thu-khong-tro-lai-my-linh.fWKy2XxykgGB.html

ĐEN TRẮNG




Trắng và đen vốn gợi đến hai mặt đối nghịch của một vấn đề. Nhưng ở đây là những tấm ảnh đen trắng. Nó chỉ gợi đến một thời có tên gọi là dĩ vãng.

Bắt đầu từ đâu chúng tôi lại nghĩ về nó. Tìm thấy nó. Kêu gọi nhau đưa lên trên fb để bạn bè cùng thưởng thức . Thứ tài sản vô giá cất kỹ trong hộc tủ ấy làm tất cả lũ 10A chúng tôi bắt đầu lục lọi ký ức, ngây ngô ngắm nhau, đoán tên, nhận ra chính mình trong những tấm ảnh đã cũ. Có tấm tôi thậm chí còn không nhận ra mình là ai vì mặt đứa nào cũng chỉ là một khối đen xì. Nhưng đứa ới đi, kẻ ới lại, tìm nhau hối hả, rối rít ùa vào lòng nhau những kỷ niệm, rót vào hồn mình những rưng rưng...

Đây là Chương, đang học tự nhiên phải đi bộ đội. Trông đẹp trai, đa tình thế, thào nào....

Đây là Bích Liên, bạn ấy đã mất vì ung thư lúc vừa mới học xong. Ảnh buồn nhưng nét cười vẫn còn đó...

Đây là Anh Sơn, ơ, hóa ra đẹp trai thật nhỉ. Thanh Sơn thì trông ngố thế mà sau lãnh đạo cả một nhà máy. 

Hồng Minh đây, học lớp 10 mà có 34 cân. Bé như cái kẹo và rất hay đỏ mặt. Giờ là bác sĩ còn biết đỏ mặt không nhỉ?

Nam cộ thì ấm ức bằng cái giọng thô phù: Rất không vui tý nào. Sao không ảnh nào có mình? 
Ha ha, bạn cứ nhớ xem, hồi chúng tớ ríu rít hẹn hò chơi bời chụp ảnh thì bạn mải làm gi? 

Công Dũng cuối cùng cũng có mặt trong một cái ảnh rất lãng mạn. Cả đám nam sinh ngồi dưới gốc cây trên một ngọn đồi, chơi Guitar. Mình kinh ngạc thấy nó đẹp trai như lai ...nhọ, một vẻ đẹp rất lãng tử. Thảo nào...hà hà. Thôi không nói. Tớ biết có hai đứa thể nào cũng mất ngủ rồi nhé! :D

 Mà nói chung, sao nhìn đứa nào cũng xinh thế, ngố thế, và dễ thương thế.  Còn mình, trông cái mặt cứ nghền nghệt ra...

Dũng lôi ngay ảnh mình và Hương mặc áo tắm ra bình luận: Hồi ấy trông thế là oai lắm rồi. Sao bây giờ các bà trông...khiếp thế! ( Đồ...tinh vi!)

Rồi nó còn kết luận một câu cứ như đúng rồi: Tôi thà lấy hai bà vợ 25 còn hơn lấy một bà... 50!!! :D

Mọi cái cứ ùa về. Tự nhiên thấy cuộc sống đẹp thế, vui thế. Cứ như có ai tặng cho mình một món quà quý giá. Mà không, có ai tặng đâu. Là mình phải đi tìm. Tìm sẽ thấy. Thấy sẽ biết giữ trong tay để không bao giờ mất nữa.

Mà có gì đâu, chỉ là những tấm hình đen, và trắng.

Chao ôi những trắng đen của một thời chỉ hai màu đen trắng. Mà không chỉ có thế. Cả một khung trời...

Giá cái gì cũng có thể giữ lại rạch ròi như hai màu đen trắng.

Giá cái gì cũng có thể làm ta xốn xang khi gặp lại, như những tấm ảnh trắng và đen.

Thì cuộc đời sẽ bớt nhiều lắm những khoảng màu đen.

Mùa thu2013
Ka
Viết cho các bạn 10A, ngày ấy...

Và đây, bài hát của chúng mình...

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang