ĐA TÌNH



Có bao giờ người chạnh nhớ xưa không?
Ngày nắng hạ Sài gòn cà phê đắng
Người và người hai tâm hồn cô quạnh
Uống giọt nhau nhần nhận thấm vào hồn 

Người bấy giờ đi đứng nói năng
Chừng mực lắm. Và hồn say đắm lắm
Rồi ngỡ về thuyền một đêm ghé bến
Để tâm tư buông xuống phủ quanh người

Đến bây giờ. Người tung tẩy dòng trôi
Chẳng còn nhớ một lần từng ghé bến
Còn đường xưa. Quán thời gian đổ nát
Ngói xô nghiêng. Rêu phủ kín mái buồn

Giọt thơ chờ nghiêng ngả nỗi oan tình
Người ôm ấp đa mang và xảo thuật
Lời chót lưỡi đầu môi lăn như thác
Sẽ  cuốn theo ân oán của cuộc chơi

Người đa tình lạnh lẽo màu vôi***
Sao người biết ai dõi theo người mãi
Để người ấy gào lên khắc khoải
Thân héo khô trong xơ xác hình hài

Trờ chơi buồn kết cục thật bi hài
Chẳng có ai vui. Toàn những điều cũ rích
Những con rối nhân danh trái tim. Nhân danh định mệnh
Ngưu lại tầm ngưu.
Mã tầm chú ngựa còi.

Tội cho người trượt mãi con dốc đời
Không bến đỗ một tâm hồn rách nát.

15092013
Kathy

*** Xanh như lá, bạc như vôi: Thơ HXH

4 nhận xét:

  1. Thiên trường địa cửu hữu thời tận
    Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ

    (Lâu đến mấy, đất trời rồi phải tận
    Mà hận này, muôn kiếp vẫn còn nguyên)

    Đành thôi, đa tình tự cổ nan di hận. Hehe...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bài thơ này nói hộ một chút nhân tình. Cũng là xót xa cho một người bạn, một người em đã từng vì tình mà hữu hận vô tình.

      Thế thái đôi khi nhỏ bé mà nhân tình thì đúng vậy, nan di hận.
      Nữa là đa tình, đa hận. :D

      Xóa
  2. Đọc bài này, thấy sợ thay, sợ thay Thym ơi...

    Trả lờiXóa
  3. http://youtu.be/FjobHdLqqSc
    Kg biết Thym có thích bài này kg. .

    Trả lờiXóa
Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang