MẸ CỦA MẸ
Nhãn:
Thơ
MẸ CỦA MẸ
Có một ngày cho mẹ của con
Có một ngày cho các con cũng còn có mẹ
Có một ngày dành riêng cho nhau như thế
Nước mắt chảy xuôi bất kể ngược phận đời
Có một ngày ta chợt quay ngược dòng trôi
Để biết trong ta vẫn còn đang có mẹ
May mắn nhất trên đời là thời gian vẫn còn ưu ái quá
Cho ta phút này được gọi "mẹ ơi"!
Phải tận khi may mắn trở thành mẹ rồi
Ta mới biết thương một người cũng từng mang ta trong bào thai như thế
Cũng máu thịt yêu thương cũng rạch lòng gửi tình yêu cho hậu thế
Một đứa con không đo hết nhọc nhằn
Cứ đến ngày này tấm gương lau lại mới hơn
Soi lại mình bằng những lỗi lầm của một thời rất trẻ
Và đôi mắt bao dung người đàn bà đã từng làm mẹ
Biết yêu con để biết nhớ ơn Người!
Con vụng về chỉ biết gọi mẹ mà thôi
Lời xin lỗi chưa bao giờ dù ngàn lần muốn nói
Năm tháng qua đi tóc mẹ như sương và ngọn đèn sắp lụi
Chưa bao giờ con biết nói tiếng yêu Người....
Vẫn nợ lòng mình vẫn nợ chuyến tầu xuôi
Cho ta vượt đại dương về nơi ta có mẹ
Mẹ của mẹ vẫn thèm ngày thơ bé
Thèm một phút ngày xưa
Ru lại phận người...
...
Ka
14. 5. 2017
CHỮ
Nhãn:
Thơ
CHỮ
====
Ta dại dột quẳng mình vào chảo thơ sùng sục
Ninh chín mình con chữ chẳng hồi sinh
Con đau cắt ngang lồng ngực
Một nỗi si tình đã di căn!
Chạy cuống cuồng đàn chữ chơi trò ú tim
Lột khỏi mình những ngoặc đơn, ngoặc kép
Ta trích dẫn một vài câu ăn năn của người đi trước
Đàn thơ như cá ốm chê mồi
Trong chảo đời ùng ục ngụp sôi
Ta thảng thốt vớt lên vài ba khúc chữ
Chúng vô hồn trong tay ta, đến độ
Chảy loang như giọt lệ tình
Nếu ái ân là hạnh phúc. Sau cùng
Thì nhà ga đã không còn hom hem hành khất
Và bố thí là ủi an duy nhất
Không nhận về. Nhưng nhất thiết phải cho đi!
....
Ka
14.12.2018
#KiềuthịAnGiang #ThymiankaThảoNguyên
VIẾT BÊN MỘ MÌNH
Nhãn:
Thơ
VIẾT BÊN MỘ MÌNH
Có còn không một mô đất vô danh
Cho ai đó thả chút tình sau cuối
Nhánh Oải Hương vắt mình quay quắt đợi
Tím không đành xa mãi để lãng quên...
Hay như mây phả ẩm mục vào sương
Ta theo nước nổi trôi ra biển lớn
Đã sinh ra trên đại dương sóng bạc
Trút tàn hơi không thể ở ao tù
Như phù du đâu đó giữa hư vô
Không hờn oán, không mang gì theo hết
Chuyến tầu vét chở tâm hồn nhẹ bấc
Theo cỏ hoa yên giấc biếc thu xanh
Sẽ là hoa tím dại đến mong manh
Trong làn hương một chiều hè nắng nhạt
Bướm hóa ngài thong dong về kiếp khác
Mặc nhân gian trong giấc mộng mê cuồng
Người ở đâu, phút cuối tiễn đưa không?
Bàn tay vẫy loạn ly từ kiếp trước
Vẫn lạc nhau phiêu bồng trong tâm thức
Hư vô rồi xin trả lại hư vô!
Chỉ còn đây xinh xắn một nấm mồ
Còn hay mất cũng hóa vào xác cỏ
Như loài chim suốt đời bay ngược gió
Chỉ một lần xếp cánh.
Thế là xong!
Những yêu thương giằng níu ngỡ trăm năm
Cũng đã mỏi. Cho phép mình ngơi nghỉ
Những trang viết chất chồng thêm mộng mị
Gió mang đi, xin đừng để chút gì!
Và cuối cùng, trên ga cuối từ ly
Ta tha thứ cho ta, cùng hết thảy
Không hoàn trả những nợ vay lỗ lãi
Không cần ai tha thiết! Chằng đeo bòng!
Ta thảnh thơi đi vào cõi hư không
Đã dự xong một phần chơi xuất sắc
Như đã sống một cuộc đời kiêu hãnh
Trên mộ xanh một nửa đã xây rồi...
---
Ka
26.06.2016
#KiềuthịAnGiang #ThymiankaThảoNguyên
Nhân nghĩ về cái chết của một người bạn.
P/s: Bài thơ tưởng đã không bao giờ tìm thấy và cũng khó viết lại được trong tâm thế thức tỉnh và trong chánh niệm. Cám ơn những người bạn yêu thơ Ka đã lưu giữ và tặng lại cho chính chủ.
Cám ơn tình người. Cám ơn thơ!
KHÔNG ĐỀ CHỒNG
Nhãn:
Thơ
Chồng chết
Cô ấy lấy nick của chồng để che đi thân phận
Đi lấy chồng là xóa mất tên mình thời bay bổng
Xuân chưa tàn đã mãn cuộc khan duyên
Mỗi người đàn bà đều sinh ra từ hai dẻ sườn đàn ông
Nên cứ tìm đàn ông để chui vào nương nhờ hơi ấm
Không có chồng cuộc đời lạnh lắm
Không biết những may mắn còn chồng nhận biết hay không?
Chị ấy vẫn còn là một giai nhân
Dù sắp đánh rơi một gàu nhan sắc
Căn phòng nhỏ có chiếc giường đôi rất rộng
Ôm ấp gì cho bớt quạnh mùa Đông?
Những người đàn bà đi qua số phận hãi hùng
Không ồn ào dù bình yên hay đổ vỡ
Đêm dài lạnh chăn xô về hai nửa
Có biết tự ủi an khi thiếu một tấm chồng?
Thôi thì hai mẩu xương sườn đi lạc nhau suốt cuộc long đong
Hãy biết tìm nhau đừng khước từ tác hợp
Hạnh phúc là gì nếu non cao và biển lộng
Ta đẩy tim mình xuống vực của yêu thương?
Hạnh phúc là bên nhau rất đỗi bình thường
Nhắc nhau ngày mai trời mùa Đông bắt đầu trở lạnh
Thôi đừng níu hơi chồng bằng nick name đã quạnh
Để đêm đêm không nằm lệch một bên giường.
----
Ka
2017
#KiềuthịAnGiang #ThymiankaThảoNguyên
Bài thơ thất lạc.
NỤ HÔN
Nhãn:
Thơ
Thêm chút mưa phùn. Mùa Đông cũng như ta
Dịu dàng, đa tình, ướt át...
Mùa Giáng Sinh thứ bao nhiêu ta lỡ hẹn
Đếm chi nhiều tóc lẫn với trời sương...
Không kìm nổi lòng mình nhặt nụ hôn cô gái bỏ quên
Trên bông hồng tỏ tình của người ta trên bến xe Bus
Hoa hồng giập nên nụ hôn văng mất
Trên môi xa vừa rụng một cánh hồng
Trôi về đâu những cơn mưa rũ mềm
Cứ giục nhau cuống cuồng rảo bước
Vội làm gì khi mà trước mặt
Cũng chỉ mưa thôi
Lệch cả mái đầu
Chỉ có hoa hồng chẳng chịu chờ lâu
Nụ hôn trong mưa đã vội vàng phai dấu
Kẻ ăn trộm tình yêu môi loang vệt máu
Cứa nụ hôn lạnh ngắt bởi gai hồng.
....
Ka
10.12.2018
#KiềuthịAnGiang #ThymiankaThảoNguyên
EM NUỐT ANH VÀO NỖI NHỚ EM
Nhãn:
Thơ
EM NUỐT ANH VÀO NỖI NHỚ EM
Để thịt da không còn đau xé rách
Em nuốt anh vào nỗi nhớ em
Em khâu em khít khịt sẹo êm đềm
Em lặn xuống bít từng hơi ta thở
Người tình ơi nơi này ta vít hương chồng vợ
Góc giáo đường viên ngói nứt ngóng bàn chân
Quán vắng đêm qua rộn rã chuyện chúng mình
Biển xanh gọi buồm căng trong gió hắt
Những rêu phong trầm mình trong ngõ hẹp
Tiếng giày khua lộp cộp bước ai về
Vừa mới gặp mà ân tình đã đượm
Hỏi ngàn năm tượng đá có còn kia?
Thì ân ái vẫn còn không thể cạn
Cứ cho đi sẽ lãi của để dành
Ta ném cả đại dương vào đáy cốc
Dốc một ly hợp cẩn lúc ngày sang...
....
Ka
03082018 #KiềuthịAngiang #ThymiankaThảoNguyên
VÀ EM ĐÃ ĐẾN
Nhãn:
Thơ
VÀ EM ĐÃ ĐẾN
Nơi em đến dường như anh có mặt
Dấu chân đi để lại vệt ngang đường
Hoa đã rụng cuối mùa hè sắp cũ
Trăng vẫn treo trên ngực quyện đầy sương...
Và có thể nơi này người đã vịn
Nắm tay cầm lên nước thời gian
Trời đổ nắng nhà thờ vang tiếng nhạc
Bóng Mozart thấp thoáng cổng thiên đường
Chuyến phà ấy người sang hay đứng đợi
Áo giai nhân đỏ ối cả góc chiều
Hoàng hôn rụng bóng chìm trên mặt nước
Núi Alpert's úp mặt xuống trời yêu
Người có gửi cho em dòng tin nhắn
Để đêm nay ta mở động hoa vàng
Trăng cuối tháng hình như vừa chớp mắt
Gọi bình minh thảng thốt một ngày sang
Đêm phố cổ thơm như bình rượu cổ
Tưới lên môi chín mọng một đêm chờ
Xa xôi quá chắc người còn đang ngủ
Mà nghe đâu sóng gợn tận đáy hồ...
Yêu dấu ạ giấu giùm em thực tại
Chuông vừa buông mặt nước sóng lồng xô
Se sẽ chứ đừng làm đêm em vỡ
Để mai sau giữ lại bóng trăng mờ...
....
Ka
#KiềuthịAngiang #ThymiankaThảoNguyên
07.08.2018
Ghét Thu
Nhãn:
Thơ
Ghét Thu
----
Ta ghét mùa Thu quá
Trơ tráo chẳng ai mời
Giá mà người cũng thế
Bỏ đi một lần thôi...
Sáng ra mặc thêm áo
Lạnh tràn lên mép giường
Chăn gối chừng thấm mệt
Rã rời từng mảnh hương
Bồ câu ngoài hiên vắng
Gừ gừ rất hoang đàng
Đôi tình nhân cũ kỹ
Không biết rằng Thu sang?
Còn thừa bao nhiêu nắng
Ta đã xài rất hoang
Mải chơi không giữ lại
Để sáng nay, Thu tràn
Có thể một chiếc lá
Chưa thể thành mùa Thu
Nhưng lòng đã rất tệ
Rơi ngang dốc sương mù.
....
Ka
26.8.2018
#KiềuthịAnGiang #ThymiankaThảoNguyên
MÙA OẢI HƯƠNG
Nhãn:
Thơ
MÙA OẢI HƯƠNG
Tím đến nao lòng cũng khép lại mùa thôi
Như chưa từng trổ bông trên cánh đồng năm trước
Trên ngăn ngắt thời gian. Từng bông. Từng bông theo giọt nắng
Tràn qua tay thảm sóng đánh xô lòng
Trên tay mình Oải Hương nhói thơm
Như tình yêu vừa rụng vào im lặng
Nên từng bông bỗng căng vồng mê hoặc
Chỉ hoa thôi mà tím cả cánh đồng
Có ai từng đánh cược mình nông nổi hiến dâng
Mới hiểu nỗi đau của thời gian đã mất
Có ai từng vẫy vùng giữa muôn ngàn hương sắc
Mặc ai kia ngằn ngặt đợi ven đường...
Đã cuối mùa đã vắt kiệt mùi hương
Đã cứ mặc nhiên đi qua màu hoa run rảy
Oải Hương chẳng còn gì ngoài tàn nhung thẫm ấy
Cứ tím như không tím thế, bao giờ...
Cả cánh đồng đã bợt hết nắng thưa
Cây đã thẫm nâu trên bầu trời tháng Tám
Chỉ còn lại xác xơ màu hoa tím lịm
Tặng ai kia. Khi mùa gặt xong rồi?
------
Ka
17082014
#KiềuthịAnGiang #ThymiankaThảoNguyên
NGÀY TA ĐẾN
Nhãn:
Thơ
NGÀY TA ĐẾN
=====
Ngày ta đến trăng là đêm trăng máu (*)
Đỏ như sương cô độc vắt ngang trời
Mùa đã tận cánh đồng son đang gặt
Đi ngả nào cũng gặp núi mồ côi
Em có chờ ta không?
Hò hẹn quá lâu rồi
Nửa thể kỷ một tình yêu ám ảnh
Ta gạn mình nắn khúc Sông ngỗ nghịch
Múc cạn lòng đổ xuống một lần Em
Em cứ hồn nhiên mà tím đến hoang tàn
Cứ lặng lẽ thơm
Để lòng ta hóa cát
Em ơi!
Không gặp nhau sao chạm tay vào hạnh phúc
Bởi yêu người đâu phải chỉ cho đi...?
Thôi cứ hoang sơ mà tím mặc xuân thì
Mùa đã tận, trăng bạc màu thành khuyết
Hương chớm Oải trên cánh đồng đã gặt
Tình đã trao
Buông nhé,
để ta về...
----
Ka
01082018
#Thymiankathảonguyên
#Kiềuthịangiang
(*) 27.07.2018
Provence 2018
CÓ ĐIỀU GÌ GẦN NHƯ BỘI BẠC
Nhãn:
Thơ
CÓ ĐIỀU GÌ GẦN NHƯ BỘI BẠC
Em bỏ đi đâu mùa Hạ của ta ơi
Bỏ lại những con đường còn xanh đốm lá
Bỏ vầng trăng vẫn nằm nghiêng nhớ tháng
Bỏ cả bài thơ đang viết dở trên bàn
Khi ta về hàng Dẻ đã chớm vàng
Rụng xuống đêm qua vài hạt non chín ép
Vỏ sắc nhọn nở xòe gai thảng thốt
Ngỡ chỉ xanh um là mãi ở trên cành
Ngày ta về Phong Lữ Thảo biếng nắng buồn tênh
Oải Hương tím tàn đầy Ban-công vắng
Bồ câu đậu một mình bên đĩa hạt
Trăng suông rằm khô lạnh một vòng tay
Hình như ta đi vắng có đôi ngày
Chưa gì cả mà đổi thay đã thế!
Thu đã chớm đã vội vàng, thật tệ
Mùa Hè ngoan bội bạc bỏ ta rồi…!!!
----
Ka
11.08.2017
#kiềuthịangiang
#thymiankathaonguyen
#cóđiềugìgầnnhưbộibạc
MƯA
Nhãn:
Thơ
MƯA
Mưa xuống như chiều xuống
Kim châm thủng mặt hồ
Vịt trời nằm vẫy cánh
Rũ lông vào trong mơ
Cầu vồng chuyên lỗi hẹn
Đa tình đến ỡm ờ
Xoạc chân qua góc phố
Nhả mưa phía nhà thờ
Hàng Dẻ đứng cúi mặt
Âm thầm trút lá rơi
Quạ từng đàn quang quác
Cãi inh một góc trời
Mưa gì mà rát rạt
Ngước mắt không thấy trời
Mây chùng như đưa võng
Mắc qua cuộc tình côi
Người đi...
Ta nhớ lắm
Bàn tay tuột mất rồi
Chỉ còn hơi ấm cũ
Theo dòng mưa đang trôi....
Mưa.
Ừ, mưa...
Quá thể
Đong đưa đủ mấy bồ
Một vồng mưa vừa chín
Chăng mặt hồ chết khô.
....
Ka
03102018
#KiềuthịAnGiang #ThymiankaThảoNguyên
NGỦ BÊN MỘT DÒNG SÔNG
Nhãn:
Thơ
NGỦ BÊN MỘT DÒNG SÔNG
Khi ta ngủ thì dòng sông vẫn thức
Lặng lẽ ra đi mặc kệ bến bờ
Có điều gì mà vội vàng bỏ cuộc
Ầm ầm trôi không do dự điều gì
Sông có nghĩ suy không?
Mà đời luôn dịch chuyển
Cuốn trôi
Lấp vùi
Không dung tha rác rến
Ta bé nhỏ trước dòng đời vạn biến
Trót neo bờ làm ngọn cỏ mồ côi
Chảy đi sông ơi!
Phía ấy là biển khơi
Cũng là nước thôi...
Nhưng muối đời quá mặn
Thương làm gì con đò cồn chân bến
Ngọn lau gày bạc trắng tóc cuối ngày
Chảy đi sông ơi!
Dan díu quá lâu rồi
Đừng ở lại làm dòng sông tuẫn tiết
Đời trôi nổi mà ta, ta dại dột
Vòng tay nào ôm nổi một trùng dương?
Ngủ bên dòng sông sóng đánh vỡ đêm hoang
Trong lòng mình một dòng sông đã chết
Chiếc lá rụng vào mùa Thu, bất lực
Mặt trời xanh đỉnh dốc phía ta ngồi...
....
Ka
29.10.2918
#KiềuthịAnGiang #ThymiankaThảoNguyên
Bad Ischl.
Tình
Nhãn:
Thơ
Tình
===
Chẳng đau nào bằng nỗi đau mất nước
Đau hơn ngàn lần anh mất em
Nhưng nước là của chung đâu phải mình anh thua cuộc
Anh mất em âm thầm đâu dám kêu than?
Không vết chém nào sâu đến tận tâm can
Mà tất cả máu trong anh đều ngừng chảy
Anh đâm ngập tim mình bằng lưỡi dao em vừa trao đấy
Để được gào to lên cho vỡ nỗi đau tình.
...
Ka
05.11.2018
#KiềuthịAnGiang
#ThymiankaThảoNguyên
TÓC
Nhãn:
Thơ
TÓC
Đã đôi lần ta muốn thôi không cắt tóc
Nhưng giận ta lười biếng tóc quên dài
Tóc cũng nợ ta một lời xin lỗi
Không mọc cho người mà để vuột qua tay
Tóc của ngày xưa quá lâu rồi không biết đến bờ vai
Ta phải dựa vai người để tìm hơi ấm
Nhưng vay mượn cũng đến ngày đáo hạn
Sợi nhớ mang về sợi tóc lại cho đi...
Tóc hoang vu mắc cạn giữa xuân thì
Người có thương ta vuốt ve từng sợi mỏng
Đêm trăng khuyết tóc rụng đầy ngực rỗng
Người bỏ đi.
Chỉ tại tóc thương nhầm!
Tóc như đời xơ xác một cõi tình
Cứ đôi tháng một lần ngậm ngùi chia tay với tóc
Người góa phụ chốt then lòng mình thắp hương nhìn tóc mọc
Tiết hạnh khả phong nuôi tóc để thờ chồng!
Tóc đa tình một đoạn cũng đành không
Nên ta ngông nghênh vung vãi ân tình,
Ta cắt tóc!
Tóc biếng mọc. Vai trống hờn quay quắt
Còn ai đưa vai để tóc lại mau dài?
....
06.11.2018
Ka
#ThymiankaThảoNguyên #KiềuthịAnGiang
VỀ MỘT ĐƯỜNG RAY CŨ
Nhãn:
Thơ
VỀ MỘT ĐƯỜNG RAY CŨ
Ta trượt mất nhau rồi phải không em
Cứ tưởng song hành mà lạc nhau vào phút cuối
Cứ tưởng trầu cay thành cổ tích xưa diệu vợi
Gieo bình minh mà gặt cả hoàng hôn
Cứ tưởng có nhau là lỗi rẽ sau cùng
Là buộc vào đời nhau sợi dây số phận
Cứ tưởng yêu người là nhận về hạnh phúc
Yêu thương rất nhiều nhưng nhận những niềm đau!
Mình mất nhau rồi không khác được đâu
Như con tàu mất ghi lạc vào vùng đất cấm
Lối quay về đường ray đã mục
Mà biển xa không thấy hải đăng chờ
Luyến tiếc?
Chờ mong?
Oán trách?
Nghi ngờ!
Ta chỉ ước thời gian quay trở lại
Không phải để nói những điều em nghe đến nhàm như dòng sông khước từ bờ bãi
Nhưng có những điều ta nhất định sẽ không làm!
Chỉ để cho riêng mình trong kho báu tuổi thanh xuân
Trái tim từng bị em cào đến xước
Đường rộng lắm làm sao em biết được
Có một người đằng đẵng đứng trông em.
....
Ka
11.11.2018
CÓ CÒN MÙA ĐÔNG?
Nhãn:
Thơ
CÓ CÒN MÙA ĐÔNG?
====
Đã bắt đầu những cơn mưa phùn Hà Nội
Hà Nội lập Đông. Hà Nội chuyển gió mùa
Trở về sau một chuyến đi xa
Chiếc di động vẫn cài check in thời tiết
Màn hình lóe lên hình giọt nước
Ngày mai nơi ấy có mưa...
Hà Nội mùa này đâu vắng những cơn mưa
Lá bàng đầu Đông đỏ bầm màu gạch chín
Sấu đã rụng vắng tanh đường Hoàng Diệu
Đường Thanh Niên chẳng có thanh niên ngồi?
Em áo nâu sồng gánh hương cốm sờn vai
Chị chở cúc Họa Mi trên xe đạp cũ
Sen đã lụi xám nâu trước mùa mưa lũ
Chú ve sầu xé giọng gọi tình ơi...!
Ta xa nhau quá lâu rồi...
Gốc xà cừ ngày chung đôi vụng về đôi vết khắc
Ba sáu phố phường có còn rao hương bán Lược
Nửa đêm xứ người vẫn khát tiếng rao đêm!
Hà Nội mùa này đã vào Đông chưa em
Mẹ đã phơi chăn mền đợi gió Mùa Đông Bắc
Em nâu trầm vệt son hoang đàng chồng lên nét mực
Thành phố mùa nào chẳng có mùa Đông?
Biết là viển vông vẫn đắng ngắt trong lòng
Nói cho nhau nghe đi,
Có còn Hà Nội?
Hồ Gươm mất gươm rồi,
Ta vẫn đợi
Sông núi linh thiêng kiếm báu lại quay về!
...
Ka
15.11.2018
# #ThymiankaThảoNguyên #KiềuthịAnGiang
Ảnh: chùm nho uất hận (đã khô).
OAN NGHIỆT
Nhãn:
Thơ
OAN NGHIỆT
Chỉ còn đôi ngụm nắng
Vãi tung lên nóc trời
Thế mà ta nông nổi
Nhặt lấy vài sợi rơi
Em khui mầm ngải đắng
Khát nắng quá lâu rồi
Ta chờ ta đến độ
Nhấn chìm vào cuộc chơi
Chỉ nắng mà cũng đủ
Chan ta đến tả tơi
Trời mưa vừa mấy lượt
Ướt một thời rong chơi
Mải vui, em quên hết
Lời xưa rơi vãi rồi
Nụ hôn như bóng nắng
Vuột qua một làn môi
Ta nhay chùng võng mắt
Ta uống chết trong lời
Ta nợ ta chồng chất
Kiếp sau theo đến đòi!
Thì em gom hết lại
Được thua cược với giời
Vung tay mình trả lại
Đầy một trời mưa trôi!
....
Ka
16.11.2018
#ThymiankaThảoNguyên #KiềuthịAnGiang
MỘT NGÀY
Nhãn:
Thơ
MỘT NGÀY
Sẽ có một ngày ta phải gặp được nhau
Một lời hẹn bỏ quên từ kiếp trước
Gió có thổi lật ngược mùa khô xác
Trăng có tan vũ trụ mấy trăm năm?
Những con còng buông bỏ hết trầm luân
Sợ cả những mặn ngầu vị biển
Và đàn cá cũng thờ ơ với nước
Người buông câu ngồi khát lại cánh buồm.
Còn một ngày để khai quật ngổn ngang
Đổ đêm đen vào chiều 30 Tết
Phố trốc tan hoang. Quệt qua mùa bão rớt
Run rẩy vỉa hè đôi lứa đứng chờ nhau.
Nếu có một ngày ta nhào lộn 7 màu
Khuyên nốt bức tranh 7 tầng địa ngục
Bến Nại Hà oan hồn bật thức
Con sông đời vỡ vụn nhịp chèo rơi
Chỉ có một ngày trong tận kiếp rong chơi
Ai nỡ dối nhau
lừa nhau
một lần thêm nữa...
Mạn thuyền rồng cháy thiêu vầng trăng quá lửa
Có một ngày như thế
Một ngày thôi...
-----
Ka
28042014
#KiềuthịAnGiang #ThymiankaThảoNguyên
KHÔNG THỂ VÀNG MÃI ĐƯỢC ĐÂU EM
Nhãn:
Thơ
KHÔNG THỂ VÀNG MÃI ĐƯỢC ĐÂU EM
Không thể nào vàng mãi được đâu em
Ta vẫn biết từ khi chưa chạm tay vào phiến lá
Hoa khờ dại như người từ vùng đất lạ
Nở không đành nên nhẫn nại chờ đau
Vì sao hoa vàng em chẳng biết được đâu
Giữ đến mấy ngày mai cũng đến kỳ phải nở
Màu trắng ngỡ ngàng choán đầy trong buồng thở
Đợi cơn gió vô tình thổi đến để mang đi
Biết sẽ tàn phai
biết sẽ chẳng còn gì
Sao vẫn hiến dâng khi người đòi ta dâng hiến
Sau mê đắm đến tận cùng mê sảng
ChấpBồ công anh trao nguyện ước tan tành
Chấp nhận chết đi để tình yêu gửi vào trong gió
Khi trái tim không còn hơi ấm nữa
Người có yêu không?
ngay cả khi chết đi rồi?
Trên cánh đồng bạt ngàn hoa cỏ lẻ loi
Bồ công anh vẫn chói chang, kiêu hãnh
Hai lần nở trong vòng đời quá ngắn
Có tiếc gì không khi đã trót yêu người?
Dẫu mai đây gục chết dưới mặt trời
Chỉ còn những chiếc dù con âm thầm mang đi niềm hy vọng
Những đốm lửa vàng dưới chân không nỡ làm ai bị bỏng
Một tàn tro
Leo lét
Đuổi theo người...
---
07.06.2017
Ka
MÙA ĐÃ CŨ
Nhãn:
Thơ
MÙA ĐÃ CŨ
Em còn nhớ mùa hoa cũ không em
Bồ công anh dát vàng lên thảm cỏ
Những chiếc răng (*) găm vào trong gió
Một mùi gì, như là mùi hương...
Em hứa rất nhiều như em sẽ nhanh quên
Và màu hoa tan tành nỗi nhớ
Mầm sự sống theo chiếc dù bé nhỏ
Xa mất rồi như xa một nguồn vui
Em cũng xa anh từ ấy, đã lâu rồi
Bản nhạc dở dang điền thêm dấu lặng
Người nghệ sĩ đập cây đàn sai giọng
Chiều thị trấn buồn tiếng vĩ cầm run...
Bồ công anh vừa nở trắng cánh đồng hoang
Mới bắt đầu đã giã từ nguồn sống
Em vẫn đó
Và anh, chưa từng nguôi hy vọng
Những tàn hoa ngơ ngác thổi theo người ...
....
Ka
13.3.2018
Chú thích: * Hoa Bồ công anh, tiếng Đức Löwenzahn có nghĩa là răng sư tử.
#thymiankathảonguyên
#kiềuthịangiang
#MÙAĐÃCŨ
NHỮNG NGÓN TAY THƠM MÙI OẢI HƯƠNG
Nhãn:
Thơ
NHỮNG NGÓN TAY THƠM MÙI OẢI HƯƠNG
Sáng nay trong vườn đã rụng hoa Oải hương
Màu tím bạc đi rồi rơi trên mặt đất
Hoa có buồn không khi nhan sắc nhẹ nhàng bay đi mất
Cây có bâng khuâng đến lúc phải xa lìa?
Khắp khu vườn rơi đầy tiếng chim lảnh lót đam mê
Và chú sóc nâu tìm quả từ mùa Thu năm trước
Có ai kiếm tìm một hành hoa đã rớt
Trên bãi cỏ cuối mùa vừa mới trút xanh....!
Ta tìm ai sau vạt nắng mong manh
Ta đợi gì mà lang thang trong khu vườn thoảng đầy sắc tím
Oải hương nở bao giờ ta vô tình chẳng biết
Chỉ qua đây khi hoa đã lìa cành
Người dọn vườn sau cơn bão giữa đêm thanh
Có biết Oải hương vừa trút xong một mùa sau cuối
Có biết đã có thời hoa từng tím trong chờ đợi
Mới sang mùa...
Hoa đã trút bông khô...
Mới sang mùa, hàng dẻ đứng bơ vơ
Trong vườn sáng nay chỉ còn Oải hương cúi mặt
Hoa chẳng buồn đâu...
Hoa nhớ bàn tay yêu dấu
Hoa nhớ phút nâng niu...
Hoa sợ phải xa rời...
Sáng nay nắng đùa trên lối cũ hoa rơi
Và Oải hương rụng đầy trên khung trời kỷ niệm
Ta se sẽ nhặt từng mẩu hoa tan tành sắc tím
Mới hay ngón tay mình
Còn thơm mùi Oải hương
----
Ka
15.08.2015
NHỮNG NGÓN TAY THƠM MÙI OẢI HƯƠNG
Nhãn:
Thơ
THƯƠNG MẶT TRỜI VỪA KHUẤT Ở TRONG TA
Có lẽ mùa Thu vẫn chưa qua đây phải không em?
Lá chưa nỡ vàng và trời vẫn trút xanh nỗi niềm mùa hạ
Khóe mắt em in hình đôi bóng lá
Khẽ chạm buồn cho môi má thầm run...
Chờ ai chiều nay nặng trĩu cả hoàng hôn
Chờm qua non xanh để đi vào vùng bão lạ
Có những cánh chim lạc đàn chất lên mình lời nỉ non vừa xóa
Như bài Thánh ca trong tu viện cũ buồn...
Ai vẫn chờ ai trong nắng quái chiều hôm
Ai cõng trên vai rất nhiều điều chẳng bao giờ nói hết
Bước chân thiên di vào những con đường không vệt mòn quen vết
Những dốc cuộc đời chất ngược phía sau ta
Chỉ mình ta tan tác nắng vỡ òa
Một mình làm chia ly
Một mình bẻ đôi tình tự
Ly rượu đầu không say, giờ say sao được nữa
Khi tỉnh rồi mới biết đã từng say...
Khi đi qua mùa Thu mới tiếc lá đã xanh đầy
Khi qua nửa đời mới thương vụng về từng bàn tay không còn hơi ấm nữa
Như chiều nay đứng bên triền con dốc đổ
Thương mặt trời vừa lặn xuống trong ta .
---
Ka
1-2016
BẰNG LÒNG
Nhãn:
Thơ
BẰNG LÒNG
Ở nơi ấy trăng không hề góa bụa
Không cô đơn tê dại giữa trời
Trăng chỉ tự ăn mòn đi đến độ
Khuyết hao rồi chìm lấp dưới mây thôi
Ở nơi ấy khói sương như nước độc
Ngấm vào thân tan rữa ở lưng trời
Hồn như lá quay trong mùa bão rụng
Xác thân rồi cũng chết dưới biển khơi
Có nơi nào viễn hạnh, nơi nào vui
Như thế gian nơi ta đang từng sống
Căn nhà nhỏ bầy chim đôi cánh mỏng
Xây tổ đời từng cọng nắng mong manh
Ở nơi nào, góc phố hiền như tranh
Chim sẻ ướt tìm hàng hiên trú ẩn
Vô tư bước vệt gót hồng lấm ướt
Hồn nhiên yêu...
Hồn nhiên sống....
Chẳng sợ già...
Ta yêu quá cuộc đời mình đã chọn
Như vòng tay quấn quýt giấc ngủ vùi
Ở đâu đó ồn ào hơn, có thể
Ta bằng lòng với mảnh đất này thôi...
----
Ka
01122015
Ở nơi ấy trăng không hề góa bụa
Không cô đơn tê dại giữa trời
Trăng chỉ tự ăn mòn đi đến độ
Khuyết hao rồi chìm lấp dưới mây thôi
Ở nơi ấy khói sương như nước độc
Ngấm vào thân tan rữa ở lưng trời
Hồn như lá quay trong mùa bão rụng
Xác thân rồi cũng chết dưới biển khơi
Có nơi nào viễn hạnh, nơi nào vui
Như thế gian nơi ta đang từng sống
Căn nhà nhỏ bầy chim đôi cánh mỏng
Xây tổ đời từng cọng nắng mong manh
Ở nơi nào, góc phố hiền như tranh
Chim sẻ ướt tìm hàng hiên trú ẩn
Vô tư bước vệt gót hồng lấm ướt
Hồn nhiên yêu...
Hồn nhiên sống....
Chẳng sợ già...
Ta yêu quá cuộc đời mình đã chọn
Như vòng tay quấn quýt giấc ngủ vùi
Ở đâu đó ồn ào hơn, có thể
Ta bằng lòng với mảnh đất này thôi...
----
Ka
01122015
NHỮNG BUỔI CHIỀU MÀU TRẮNG
Nhãn:
Thơ
NHỮNG BUỔI CHIỀU MÀU TRẮNG
Ta vá chiều nay ngàn nỗi cô đơn
Tay may vụng đường kim ôi rách nát
Mạt trời vừa qua bên kia đỉnh sương
Hoàng hôn xuống đường chiều quá muộn...
Dại khờ ơi...
Đường môi mòn nét dỗi hờn
Lời yêu vụt qua như đã mất
Lá chưa vàng mà mùa Đông sắp đến
Trên đường phố Thu lay...
Có cơn mưa chiều đổ nước xuống vai gầy
Mưa đi qua đâu mà hạt mưa như sắp vỡ
Trên môi khô lời dạ thưa thiếp ngủ
Xua ta về phía trống không...
Đừng giục ta mơ bếp lửa hồng
Đừng mơ vai xuôi ngược chiều gió ấm
Khi gối chăn phai mùi son ướt đẫm
Ái ân rồi vạt khăn sô...
Thôi nhé, dại khờ...
Ta chia tay lần nữa
Biết gặp gỡ chỉ là con đò lỡ
Mà ta ơi
Sao chẳng thể buông chèo...
Mùa mưa rồi sẽ hết. Nắng lên trong veo
Mây lại hồng lên như chưa từng vấp bão
Những dại khờ lên da non trong trái tim khờ khạo
Ta ơi
Vạch chia ly khứa nhát ngang trời...
----
Ka
16.10.2016
THU ĐIÊN
Nhãn:
Thơ
THU ĐIÊN
Ngày mưa gió đổ buồn lên phố cũ
Nắng không còn vàng nữa trên toan xanh
Cây cọ cũ lõa lồ bên giá phủ
Màu tơ hơ tuột nắp đứng chênh vênh
Em mặc áo lẫn vào mưa xám xịt
Mây một màu nặng trĩu cả diềm mi
Đàn quạ đói gạo lên như tận thế
Những bản tin u ám cuối trang lề
Lướt phây búc toàn tin cướp hiếp giết
Anh phàn nàn dọa block mấy ngàn tên
Chị đanh đá đăng đàn khoe chồng bỏ
Single Mom hơn chán vạn mẹ mìn
Ngoài ngã phố người ăn mày rũ rượi
Dưới trời mưa không mũ và không ô
Đời đã mạt đến mưa còn không nỡ
Không làm sao ướt nổi trái tim khờ
Người dắt chó ỉu xìu như nhúng dấm
Mùi bay qua chua loét tựa rác ngâm
Hoa hồng nở buồn tênh trong vườn cũ
Hương bẽ bàng không ánh mắt ghé thăm
Mưa vẫn thế hồn nhiên gây án mạng
Giết hồn ai không tốn một đồng xu
Cơn đói nắng như người điên rũ rượi
Nghiêng trời Thu đổ nước xuống dương phù...
---
Ka
11.10.2016
HOA VỠ
Nhãn:
Thơ
HOA VỠ
Khi se lạnh bờ môi trong gió lạnh
Biết mùa Đông chạm xuống dưới sân nhà
Hoa vẫn thả chút tàn hương sắc muộn
Nói điều gì tạ lỗi với ngày qua?
Thì hoa nở
Thì hoa rơi
Người vẫn thế....
Vẫn vô tình...
Ngạo nghễ
Bỏ ta đi
Ta kiêu hãnh chỉ bờ vai biết lỗi
Che tàn phai ngọn gió gẫy xuân thì
Hoa lơi lả rót buồn vào cuống mật
Dụ ong về mùa đã lật sang trang
Vầng trăng khuyết thêm vào vầng trăng khuyết
Hai nửa trăng
Mà rớt
Chẳng khuyên rằm...
Thì giữ lại những tàn hương quá muộn
Dịu dàng đau một nửa nỗi đau mình
Như vết rạn chiếc bình xưa quá đẹp
Ta buông lòng
Để vỡ...
Một lần suông...
----
Ka
02.12.2016
ĐÁNH RƠI MÙA HÈ (II)
Nhãn:
Thơ
ĐÁNH RƠI MÙA HÈ (II)
Mưa đã thôi về nắng có buồn không
Mà lá đổ trên cây mùa xanh lá
Ngâu vừa chín ửng vàng như đốt Hạ
Làm mây xanh căng vỡ chẳng đặng đừng
Có những đỉnh chờ chênh vênh đến như không
Chỉ khẽ chạm là cánh buồm bay mất
Giọt nước trên tay lăn tròn vo định mệnh
Rơi một lần vô định
Rồi tan...
Tháng Bảy Ngâu tràn tháng Bảy mưa chan
Thả nốt nhạc vào tận cùng vô thức
Nghe tiếng đêm trên ngực trần rạo rực
Biết lòng mình soạn sửa một lần đi...
Những con đò xếp mái đợi gió đưa
Những bãi bờ tự cào mình đến rạn
Những ngọn cỏ rạp mình trong nắng táp
Những màu hoa tơi tả dọc triền Hè...
Biết nói gì trước mê đắm vỗ về
Biết yêu điều chi? Bỏ điều gì?
Không lẽ...!
Ta ngộc nghệch vụng về như đứa trẻ
Vòng tay ôm không hết
Để mùa rơi...
----
Ka
04072016
Mưa đã thôi về nắng có buồn không
Mà lá đổ trên cây mùa xanh lá
Ngâu vừa chín ửng vàng như đốt Hạ
Làm mây xanh căng vỡ chẳng đặng đừng
Có những đỉnh chờ chênh vênh đến như không
Chỉ khẽ chạm là cánh buồm bay mất
Giọt nước trên tay lăn tròn vo định mệnh
Rơi một lần vô định
Rồi tan...
Tháng Bảy Ngâu tràn tháng Bảy mưa chan
Thả nốt nhạc vào tận cùng vô thức
Nghe tiếng đêm trên ngực trần rạo rực
Biết lòng mình soạn sửa một lần đi...
Những con đò xếp mái đợi gió đưa
Những bãi bờ tự cào mình đến rạn
Những ngọn cỏ rạp mình trong nắng táp
Những màu hoa tơi tả dọc triền Hè...
Biết nói gì trước mê đắm vỗ về
Biết yêu điều chi? Bỏ điều gì?
Không lẽ...!
Ta ngộc nghệch vụng về như đứa trẻ
Vòng tay ôm không hết
Để mùa rơi...
----
Ka
04072016
DỐC THÁNG TƯ
Nhãn:
Thơ
DỐC THÁNG TƯ
Có một mùa hoa hình như sắp qua đi
Đã sắp rụng.
Mà sao ta không biết
Từng bông nhạt phai hồn trong nắng cạn
Tháng Tư nằm dốc ngược tuổi hoa niên
Sáng nắng.
Chiều mưa.
Trưa luýnh quýnh ly men
Môi khẽ chạm để rồi tan như biển
Sóng vẫn dội trăm năm bờ số phận
Nhắn gửi điều gì cánh nhạn vụt tầm tay?
Hoa Anh Đào tái nhợt phút chia tay
Dự cảm điều gì mùa bão giông sắp đến
Mộc Lan nở đến tận cùng trong trắng
Lời tạ từ trên vạt áo nâu son
Dại khờ chưa?
Ai bảo cứ yêu tin
Chiếc phao cuối cùng quăng ngang số phận
Còi đã nổi và tàu vừa ăn cảng
Bóng đã nhòa.
Trên dốc tháng Tư nghiêng.
---
Ka
26.4 .2017
TUYẾT ĐẦU MÙA
Nhãn:
Thơ
TUYẾT ĐẦU MÙA
Chợt thấy mình như bông tuyết đang rơi
Sáng nay trên vườn nhà chọc thủng trời từng bông héo rụng
Tuyết đợi điều gì suốt mùa đông câm bóng
Gom nước một lần rụng trắng cả mái hiên?
Tuyết ở đâu kia Giáng sinh xám tật nguyền
Tự giấu mình vào tràng kinh Cựu Uớc
Mùa đông lạnh từng giọt kinh ngâm nước
Lăn vô vi dọc theo số phận mình...
Mùa Đông đánh mất mình sau khóe mắt buồn tênh
Nhẹ dạ quấn mình vào sợi tơ quá lứa
Tằm nhả xong rồi, kén ơi đừng dệt nữa
Ta quây áo cho ai khung cửi bỏ hoang rồi?
Nếu biết có hôm này đừng ép uổng lá rơi
Để mùa Thu chín thêm nên vội vàng đi hối hả
Tuyết không thể nhuộm trắng mình nên tuyết đổ
Từng mảng trời lên nóc phố khô cong...
Để sáng nay tuyết lạnh đến tê lòng
Như khóe mắt thương vay ròng ròng từng bông tuyết lỏng
Bến đời lạc giữa mùa Đông lạnh cóng
Nhặt tuyết đầu mùa phủ kín vết thương nhau...
---
Ka
06012016
Ngày tuyết đổ
CHUYỆN MỘT NGÀY
Nhãn:
Thơ
Có một ngày không giống ngày hôm qua
Không giống ngày mai-
một ngày đầy bất trắc
Có một ngày khuấy tung màu nâu ẩm ướt
Một mình ta cạn chén với ta thôi!
Có một ngày trời xanh đến quặn lời
Ôm ta vào lòng nhận chìm cơn sóng lỡ
Biển không rộng hơn trời
Không sâu hơn bão tố
Mà nước lên nghiêng ngả một boong tàu.
Ngày ta thương nhau
Ngày ta mất nhau
Đại dương vô tâm nào biết
Chỉ sóng quất vào thân tàu bạo liệt
Biết lòng người rạn vỡ giống ta không?
Biển biết tự mình chườm chát cả mênh mông
Để thoáng môi nồng tự phai đi-
rất nhạt
Sao nỗi buồn mới chan mà mặn chát
Tát bao giờ cho cạn
Dại khờ ơi...!
---
Không giống ngày mai-
một ngày đầy bất trắc
Có một ngày khuấy tung màu nâu ẩm ướt
Một mình ta cạn chén với ta thôi!
Có một ngày trời xanh đến quặn lời
Ôm ta vào lòng nhận chìm cơn sóng lỡ
Biển không rộng hơn trời
Không sâu hơn bão tố
Mà nước lên nghiêng ngả một boong tàu.
Ngày ta thương nhau
Ngày ta mất nhau
Đại dương vô tâm nào biết
Chỉ sóng quất vào thân tàu bạo liệt
Biết lòng người rạn vỡ giống ta không?
Biển biết tự mình chườm chát cả mênh mông
Để thoáng môi nồng tự phai đi-
rất nhạt
Sao nỗi buồn mới chan mà mặn chát
Tát bao giờ cho cạn
Dại khờ ơi...!
---
Ka
14.02.2017
14.02.2017
THƠ TÌNH MÙA NƯỚC NỔI
Nhãn:
Thơ
THƠ TÌNH MÙA NƯỚC NỔI
Cái ngày ta giã biệt
Bến sông vẫn đang bồi
Ta về làm kẻ chợ
Cỏ đâm đầy hồn côi
Mùa Ngâu còn chưa hết
Nước mắt đã khô rồi
Người theo người đi vội
Đò hoang lầm lụi trôi
Đã thề chồng thề vợ
Ván đóng đủ mấy thuyền
Rách thì khâu vá lại
Tặng cho người trinh nguyên
Tình ta, em đã nhận
Tim ta, em đã cào
Giờ em về bên ấy
Trả ta một đường dao!
Ta ngồi se nhẫn cỏ
Một đêm trời đầy sao
(Nếu người ta biết được
Bến sông, con đò nào...)
Rồi em có quên hết
Díu dan chuyện tày đình
Ta còn ghi sổ nợ
Đợi hôm rày phóng sinh
Kinh kỳ thuyền đã mục
Đò vẫn chờ sang sông
Ta ngồi băm nhẫn cỏ
Tiễn người yêu lấy chồng.
...
Ka
MƯA
Nhãn:
Thơ
MƯA
Mưa xuống như chiều xuống
Kim châm thủng mặt hồ
Vịt trời nằm vẫy cánh
Rũ lông vào trong mơ
Cầu vồng chuyên lỗi hẹn
Đa tình đến ỡm ờ
Xoạc chân qua góc phố
Nhả mưa phía nhà thờ
Hàng Dẻ đứng cúi mặt
Âm thầm trút lá rơi
Quạ từng đàn quang quác
Cãi inh một góc trời
Mưa gì mà rát rạt
Ngước mắt không thấy trời
Mây chùng như đưa võng
Mắc qua cuộc tình côi
Người đi...
Ta nhớ lắm
Bàn tay tuột mất rồi
Chỉ còn hơi ấm cũ
Theo dòng mưa đang trôi....
Mưa.
Ừ, mưa...
Quá thể
Đong đưa đủ mấy bồ
Một vồng mưa vừa chín
Chăng mặt hồ chết khô.
....
Ka
03102018
TƠ NHỆN BAY QUA THÁNG MƯỜI
Nhãn:
Thơ
TƠ NHỆN BAY QUA THÁNG MƯỜI
Tơ nhện bay qua tháng Mười
Một ngày nắng nằm trên nóc nhà ngoại ô
Em bay qua đời anh
Dấu hỏi cong mềm trên ngực trần trắc ẩn
Mười ngón tay bấu vào mặt người khô cong ruộng cạn
Một trời thương...
Tháng Mười em ngủ dưới tán cây vàng ươm
Đậu trên lòng anh như cánh chim cuối chặng đường rã mỏi
Để hờn giận lăn vào viền môi không khói
Nhả lên không gian từng giọt tháng Mười
Tơ nhện dệt xong rồi màu bạc phếch như vôi
Gói cuộc tình ta cuối mùa thương khó
Chúa nhân từ thương chúng sinh, nên cây thập giá
Vệt máu chưa khô tạc một hình hài
Em nằm đổ bóng xuống chiều phai
Tơ nhện bay qua hàng cây Óc chó
Bay qua cuộc đời anh
Dịu dàng
In hình cây thập tự
Tháng Mười chìm dần nhường chỗ cho mùa Đông
Tuyết băng hà dưới vòm cây Óc chó
Tháng Mười ơi, quay về đi
Để giấc mơ mang màu xanh ngọn Cỏ
Và vòng tơ
bay
dọc tháng Mười...
...
Ka
10.2018
Tơ nhện bay qua tháng Mười
Một ngày nắng nằm trên nóc nhà ngoại ô
Em bay qua đời anh
Dấu hỏi cong mềm trên ngực trần trắc ẩn
Mười ngón tay bấu vào mặt người khô cong ruộng cạn
Một trời thương...
Tháng Mười em ngủ dưới tán cây vàng ươm
Đậu trên lòng anh như cánh chim cuối chặng đường rã mỏi
Để hờn giận lăn vào viền môi không khói
Nhả lên không gian từng giọt tháng Mười
Tơ nhện dệt xong rồi màu bạc phếch như vôi
Gói cuộc tình ta cuối mùa thương khó
Chúa nhân từ thương chúng sinh, nên cây thập giá
Vệt máu chưa khô tạc một hình hài
Em nằm đổ bóng xuống chiều phai
Tơ nhện bay qua hàng cây Óc chó
Bay qua cuộc đời anh
Dịu dàng
In hình cây thập tự
Tháng Mười chìm dần nhường chỗ cho mùa Đông
Tuyết băng hà dưới vòm cây Óc chó
Tháng Mười ơi, quay về đi
Để giấc mơ mang màu xanh ngọn Cỏ
Và vòng tơ
bay
dọc tháng Mười...
...
Ka
10.2018
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)