MỘT CÁI TÊN



Tặng TQD và các bạn 10A

Mãi năm cuối cùng của cuộc đời học trò, hắn mới được xung vào lớp tôi. Cái lớp 10A danh tiếng hồi đó vốn chỉ có 36 đứa, một con số rất chuẩn so với tình trạng quá tải hồi bấy giờ.

Hắn ngồi  bàn dưới. Học đúp lớp trên xuống do nghỉ học quá nhiều. Lý do thì mãi sau này tôi mới biết. 

Hắn nhiều tuổi hơn chúng tôi. Chẳng có gì đặc biệt. So với bọn con trai trong lớp, đàn giỏi hát hay nhiều tài lẻ thì hắn quá ư âm thầm, như một ông cụ. 

Ông cụ luôn ngồi cuối lớp. Mặt hiền hiền, như ngố. 

Nhưng cho đến khi tôi bị bọn con gái trong lớp gán ghép với hắn, thì hắn chính thức bị đưa vào danh sách liệt

Tôi không ưa hắn!

Vì đủ thứ tội. Mà tội lớn nhất, là bất cứ lúc nào, mặt mũi hắn cũng lờ đờ. Đã thế, hắn ngủ gật thường xuyên, và thường xuyên... ngáp. Nhung, cô bạn gái láu lỉnh ăn nói thẳng tưng thì phát hiện ra một điều là hắn chuyên chiếu tướng tôi từ hàng ghế sau cùng. Từ đó tôi có cảm giác hắn hình như lúc nào hắn cũng nhìn tôi. Cái sự nhìn ấy chẳng làm mòn đi tý gáy cổ lưng áo nào, nó vô tư như thời ta 16 tuổi.

Nhưng cũng đủ làm tôi ghét hắn. 

Phải, tôi ghét hắn.

Rồi năm lớp 10 cũng trôi qua đánh vèo. 

Lưu bút của tôi cũng chẳng có gì đặc biệt. Hắn chẳng ghi gì như lũ bạn hồi hộp chờ đợi. Hoàn toàn không.

Lớp 10A chúng tôi chia tay nhau. Bịn rịn vừa phải, lưu luyến nhẹ nhàng bởi còn chờ đón những ngã rẽ của cuộc đời... Chúng tôi hầu hết ở quân khu Nam Đồng và vùng phụ cận nên vẫn gặp lại nhau thường xuyên.

Một hôm đang đạp xe trên phố Khâm Thiên, tôi gặp hắn. Hai đứa thong thả đạp xe bên cạnh nhau.

Hắn lí nhí mãi mới hỏi tôi một câu:

"Cau của Ka à".

Tiếng Việt hẳn hoi. Mà đến mấy phút sau tôi vẫn không hiểu "Cau" nghĩa là gì. Hắn phải chỉ tay vào cái làn tôi treo ở ghi đông xe. Tôi cười phá lên. Thì ra, những quả cau mà tôi đang có nhiệm vụ đi phân phát cho một đám ăn hỏi làm hắn... tưởng bở. 

Sau lần đó, hình như hắn có đến nhà tôi chơi, thì phải. Quả thật, tôi không nhớ...

Nhưng kỷ niệm này thì tôi nhớ. Một ngày mùa đông, hình như là Tết, chúng tôi đến thăm nhà cái gã hay ngáp ngủ ấy. Thật ra là tôi bị bọn nó lôi đi. Một căn hộ xinh xinh ở khu TT bộ y tế Đinh lễ, cái phố nhỏ xíu cạnh Bờ hồ. 

Hắn tiếp chúng tôi vui vẻ. Không ngái ngủ, không lờ đờ. 
Lần đầu tiên, tôi biết hắn không ở với mẹ.

"D. bị hen từ nhỏ. Ban đêm nằm rất khó thở. Phải kê gối cho cao để úp mặt vào đó để mà ngủ ngồi, nên mất ngủ triền miên. D muốn thành bác sĩ để chữa bệnh cho mình và mọi người...."

Tôi chợt thấy mình nóng bừng mặt mũi... Hóa ra...




Mấy chục năm sau.

Chợt một hôm, face của tôi có kẻ lạ mặt xin kết bạn. Linh tính cho tôi biết ngay đó là ai.

Nhà hắn trông trơn. Không avatar. Không bạn bè. Hắn hình như không quảng giao trên fb dù hắn là một bác sĩ. Nhưng tôi vẫn nhận ra đó là ai.

 "Đã nhiều lần đi qua đê La thành và nhớ là mình từng rẽ vào ngõ nhỏ để gặp một người bạn." 


Căn nhà ấy bán mất rồi D ạ. Dàn thiên lý xanh um và đám tigon hồng rực nơi triền đê... Cánh cổng được ghép bằng những ống nhựa công nghiệp như những phím đàn dương cầm màu trắng....

Mình chẳng giữ nổi dù nó đầy ắp những kỷ niệm. Bao bạn bè vẫn nhắc đến nó. Vẫn còn mơ thấy nó... Nhưng bố mẹ mình bán mất rồi. Sau khi mình đi được mấy năm, chả còn ai trông nom....

"Hôm nào về lại đê La Thành đánh Guitar cho D. nghe lại nhé." 

Hắn viết.

Cây đàn Guitar, và những bản nhạc... Có phải là "Mộng lứa đôi", hay "Love Story"?

Lâu quá, làm sao mình nhớ... Tôi bâng khuâng nhớ lại. Bao lâu rồi, đôi tay này không lướt lại những hợp âm...?

"Ngồi nhà bạn cười đùa thoải mái, có khi còn được bạn cho nghe đàn và ăn mỳ nấu".

Hì, chắc là mỳ sợi nấu lõng bõng với cà chua. Và chắc chắn là không có người lái.... Có một người bạn còn kể ngày ấy đến nhà mình, ngôi nhà trên đê ấy, được ăn món bún độc nhất vô nhị với nước cà chua chưng. Bạn ấy cứ loay hoay với món ăn chưa bao giờ được thưởng thức. 

Ôi, cái thời khốn khó, mà bao người còn vấn vương sợi nhớ... Bao dấu ấn còn giấu trong từng sợi thương...


"Nhìn ảnh vẫn thấy Ka của ngày xưa, luôn cười tươi...!"

Ủa, bộ mình hay cười lắm hả?  Không phải cô bé có đôi mắt buồn sao?

Hôm nọ NC nhắc lại: "Tính cách Ka lạ lắm. Rất nghịch, nhưng lúc nào cũng cuộn vào..." (Ừ, cuộn vào, giấu đi, có giống bây giờ đâu, kể mà cũng khó hình dung...)

Có thấy ainói Ka hay cười đâu...

"D. vào face thấy tên nhận ra luôn, xem ảnh mặc áo kẻ ca rô đặc trưng quá..."

Uh, tên mình mà lại, có ai giống chứ. Chắc tại cái tên. D nhỉ...

"Bấm tên bạn là thấy ngay, mà sao bây giờ vẫn thấy cả tính cách và hình ảnh của hồi trước".

Uh. Chắc chỉ là một cái tên....
Chắc thế. Chỉ là một cái tên...


Chỉ cần một cái tên
Cũng cồn lên nỗi nhớ
Chỉ cần một ánh nhìn
Cũng bừng lên ngọn lửa.... (*)

Bài thơ viết năm 16 tuổi. Trong lưu bút.
......
Ka
05092013

7 nhận xét:

  1. May quá, em tem bài này :D
    Bài viết hay đó chị, thời học sinh nghĩ lại thấy vô tư và nhẹ nhàng, thế mà cứ mong mau rời ghế nhà trường làm người lớn...bị bầm dập toe tua, hiiii

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nghĩ lại, thời ấy vụt qua như một ánh sao băng.
      mà sao da diết thế!

      Xóa
  2. Hắn được liệt vào sách đỏ, xém tuyệt chủng. Cần được bảo vệ dù chỉ một cái tên.:D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hắn vẫn là một ẩn số. Và thật khó để đưa vào danh sách đỏ bởi sự kín đáo gần như tuyệt diệt!

      Xóa
  3. Mình thích tính của "hắn" nhưng ko thể tập được, thôi hẹn kiếp sau! Lời văn của chủ nhân tuyệt!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hắn vẫn kiệm lời như thế!
      mà kiếp người, chao ôi, sao đong đếm được để biết ngắn hay dài!

      Xóa
  4. Huong: Quá hay, quá đúng và cảm động nữa. Nhưng có một chi tiết Ka cần hết sức xin lỗi TQD là hồi đó mẹ bạn ấy vẫn còn, mẹ bạn ấy hết lòng vì bạn ấy.
    Căn hộ xinh xinh của bạn ấy ở tầng 2 số 5 Đinh lễ, trong con ngõ nhỏ xíu 2 người tránh nhau cũng khó ấy giờ đây rất đông người đến mua sách. Sách ở đây rẻ đến 20% so với giá niêm yết. Còn hồi đó mình nhớ có lần đến chơi nhà bạn ấy thấy nhà thì chật mà sao giá sách to và nhiều sách thế.


    Huhu, sao mình lại nhớ là mẹ bạn ấy không còn nhỉ? Chẳng lẽ mình nhầm sang bạn nào đó lớp Y của HM?
    Nhưng căn hộ đó, khung cảnh đó...mình vẫn nhớ mà...Nhớ cả những hạt mưa xuân lây phây và nhà hắn vẫn hồng rực bởi hoa đào.
    Mấy lần về phép mình đều đến Đinh Lễ mua sách giá rẻ. Có lần mua đến hơn chục triệu oằn cả lưng. Em P bảo: Hôm nay cửa hàng sách trúng mánh, khỏi cần bán hàng! :(

    Trả lờiXóa
Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang