MƯỜI PHÚT VỚI ĐẠO DIỄN DRISS

 Người đàn ông lãng tử trầm lặng vào lúc mới vừa chập tối, đích thị là người đàn ông cô đơn.

Tặng Driss, Y, NA và nhóm làm phim.

Thật ra trước khi chính thức làm việc với D. thì tôi đã gặp hắn.

Hôm ra mắt buổi chiếu phim, tôi đến rất đúng giờ do thói quen. Vọt qua Kneipe, thấy hắn đã đứng đợi ở cửa, trông như hòn vọng ...khách, mặt mũi cực kỳ ngóng trông và nháo nhác. Thấy bóng tôi, hắn thả với theo một nụ cười. Chả phải tôi quan trọng hay hắn mê mẩn gì tôi, chả qua là hắn chưa quen với sự co giãn giờ giấc một cách vô tổ chức nhất thế giới của người Việt. 

Buổi ra mắt hôm đó, hắn cực dễ chịu. Mà nói chung, lúc nào hắn cũng dễ chịu. Mồm rộng ngoác, tóc điểm sương, nụ cười hào sảng của dân Spanien ấm áp và thân thiện. Không xức nước hoa. Jeans, puli xám, khăn quàng cũng xám. Chỉ có nụ cười làm xua tan giá lạnh của những ngày thu ảm đạm.

ROSTOCK, CUỐI CÙNG CHO MỘT MÙA DẺ GAI

Bạn đã được ăn xôi hạt dẻ chưa?
Đã uống cà phê G7 của gã Trung Nguyên trong cốc nhựa?




Thương tặng các bạn của tôi.
Đặc biệt tặng Rostock thân yêu cùng các bạn.

Bạn sẽ bảo, lạ gì ba cái thứ ấy mà khoe. Uh, đúng vậy, sao lại khoe. Nhưng mà tôi nhất định phải khoe. Cái giỏ đầy nhóc hạt dẻ thóc nằm trong bếp, đôi bốt cao cổ còn vướng chút lá rừng, vẫn nhắc tôi và các nàng một ngày đẫm hương rừng. Và nhất là hồn vẫn còn rưng rưng một ngày thu cuối cùng cho một mùa dẻ gai...

Ấy là khi bạn từ Rostock gửi lên cho một nắm hạt dẻ, mà tôi đã nghiến ngấu ăn nó trong Party tháng 10 của chị em. Hạt dẻ được nhặt trong rừng. Hình như nó vẫn còn ngậm trong đó cả bầu trời diệu vợi. Khi thu sắp đi, lòng chợt nhận ra mình đã thờ ơ với mùa thu mà không biết, mình đã yêu nó tự bao giờ... Yêu cái lướt thướt se buồn, yêu cái hiu hiu lạnh, như một tình yêu sắp qua đi bỗng thấy chói lòng sợ phút chia tay...

Thế là mình đi với nhau đến vùng có dẻ. Dù ngày mai, có bao nhiêu cái hẹn quan trọng chồng chất. Dù đêm nay còn thức quá khuya. Dù...

CỔ TÍCH VỤN



Tát cạn dòng
Vớt cát xây lầu mộng
Ngăn biển sâu
Thuyền trấu dạt chân cầu

Sông không sâu
Sao lòng con nước xiết
Biển không vơi
Cơn khát vẫn chưa nguôi.

Kiều ngày xưa
Mặn đắng giọt lệ đời
Đạm Tiên khóc
Dửng dưng màu cỏ héo
Trương Chi say
Uống mòn ly rượu ảo

Kiều trầm luân
Bạc lòng Kim vời vợi

Lông ngỗng bay
Mỵ Châu tình trao vội

Đến bao giờ
Nguôi khát, Mỵ Nương ơi...


26102013




DUNG NHAN





Chiều qua đã nhọ mặt người
Chân xiêu xiêu bước. Gót bồi hồi son...

Em đem phấn dát lên hồn
Ta đem châu báu chôn lên mộ người
Em rêu rao nửa hình hài
Ta dan díu với nụ cười xót xa

Em là em 
phận đàn bà
Ta là ta của bóng ma. Phận mình.

26102013

TRỄ TRÀNG....



Lại thu. Ướt hết lá non
Lại mưa. Võng những câu hờn trễ khuya

Bây giờ hoa đã hết mùa
Cánh chim đã rớt 
đông vừa chớm sang...

Vùi trong ân ái sẽ sàng
Giọt sương lăn giữa đôi hàng mi ngoan...

Thym
26102013

KỸ NĂNG CHỌN ....CHỒNG

Nghe tin nàng sẽ lấy chồng, tôi đấm mạnh tay xuống bàn. Nước mắt bỗng nhiên ứa ra...
Đàn bà, lại là đàn bà đẹp, sao vẫn đa đoan, lận đận, phải chăng nàng chưa biết cách chọn chồng?  Ngay cả lần này, nàng đã thật sự lựa chọn, hay lại để cho số phận chọn nàng?


TÔI ĐÃ GIÃ TỪ NGHỀ THÁM TỬ TƯ NHƯ THẾ NÀO?

Một nghề đặc sắc, phong lưu bậc nhất. Phưu lưu, hấp dẫn, đầy rẫy những hiểm nguy...
Nhưng cũng vô cùng bất nhẫn.
Sau khi bắn chết người vợ & cả con mèo Nora, ông ta đã tự thiêu.
Và đó là lúc tôi giã từ nghề thám tử sau 20 năm gắn bó.

Tặng H. Klaus 
von "Nữ nhiếp ảnh gia không...pin!"


(Còn tiếp)

VẾT THƯƠNG


Bạn đã bao giờ bị gai hồng đâm chưa?
Hoa hồng đẹp, hương hồng thơm. Nhưng gai hồng sắc lẹm. Mủ hồng thấm lâu. Tê buốt đến nhức sâu...
Chưa tin, xin hãy mua một đóa hồng, thật nhiều gai. Hãy để gai đâm thật sâu, hãy đưa nỗi đau đi trong mạch máu tuôn trào...




Ta từng ngăn dòng lại
Tát cạn nụ cười em
Ta đã nhốt mùa lại
Hút kiệt hương tóc mềm

Ta thấy mình chết gục
Trước cổng ngõ thiên đường
Tiếng cười em ngọc đổ
Lăn dài trên sóng thương

Ơn em làm gác ngục
Giam ta giữa vô thường
Tự do sâu lút cán
Ta đâm mình trọng thương

Uh, dù sao đi nữa
Trên tột đỉnh đọa đầy
Từng có loài thiên điểu
Lao vút vào bụi cây...

20102013
Ka

TRẮNG


Tôi thích màu trắng từ bao giờ, chẳng rõ. 
Hoa trắng. Áo trắng. Và cháo cũng là cháo... trắng.


Tôi thích những món ăn có nước, vì đỡ phải... nhai. Sự lười biếng lên đỉnh điểm ấy khiến răng có nguy cơ thoái hóa. Nhưng có một món vừa mềm, vừa có nước thì tôi lại ghét thâm tệ. Đó là cháo.

Cháo gà sang trọng. Cháo tim gan sành điệu. Cháo cá thanh cảnh vẽ vời. Cháo lòng bỗ bã. Cháo thị nở nhà quê. Cháo lưỡi miễn phí khó kiếm. Cháo điện thoại ninh càng nhừ càng nghiện. Cháo hành ăn một lần tởn đến già... Bao nhiêu món ăn bấy nhiêu loại cháo, mặc lòng, cháo nào tôi cũng sợ, cũng ghét. Vì nó đã có nước lại... không cần nhai!

Nhưng tôi lại thích cháo trắng.

Cháo trắng, vì nó màu trắng, đơn giản vậy thôi. Hay còn gọi là cháo hoa, vì nó của người Hoa. Người Hoa, dân tộc sáng tạo món ăn bậc nhất thế giới, nấu cơm nhừ với thật nhiều nước, để chống đói, thế là thành cháo. Ăn với cala thầu, trứng muối, hay chỉ là ăn với chính nó thôi. Cháo của người nghèo một thời no đói...

Ngày còn bà, tôi sợ món này lắm. Mỗi lần ốm thế nào bà cũng nấu, vì thế, nó mặc nhiên là món ăn của người ốm. Nhưng khi bà mất, tôi lại nhớ da diết cháo trắng của bà. Cháo thơm mùi gạo. Ăn với đậu rim, với cà muối, miếng thịt kho nhừ, hay muỗng đường trắng... Bà ép từng muỗng. Bà bón từng thìa. Thương bà mà cố nuốt. Giờ, mỗi lần ngửi mùi cơm thơm, lại bắt gặp lòng xao xác nhớ bà. Nhớ món cháo trắng ăn lúc non chiều, nhớ bát cháo khi ngã lòng trong vòng tay thương khó...

Nhớ bà, hay điều gì khác nữa, tôi dần mê cháo. 

Nhưng chỉ là cháo trắng thôi. Non tay thì cơm rắn. Quá tay cơm nát. Mà quá nữa, thêm cho nhiều nước, thì nồi cháo cũng làm nên một món ăn rất điệu. Cháo đơn giản vậy mà cũng không dễ nấu. Nấu sao vừa nhanh, vừa ngon, vừa không bị dào, bị khê... là cả một nguyên tắc. Được chăng hay chớ cũng xong một nồi cháo. Mà chằm bẵm nâng niu cũng cháo. 

Nhưng cháo không chỉ là cháo. Dù cũng chỉ là gạo, là nước.... Ai cũng có thể nấu, người nào cũng có thể ăn. Khỏe cũng tốt mà ốm lại càng cần. Có ai từng chưa một lần trong đời ăn cháo?

Nhớ những bữa điểm tâm ở Resort, tôi chỉ nhăm nhe món cháo trắng giữa cả trăm thứ la liệt. Cháo đơn sơ lắm nhưng nhẹ lòng. Cháo không làm ta quá no vì bội thực. Không ai sống qua ngày bằng cháo. Thời đói ăn đã qua với phần đông người Việt. Cháo vẫn dậm lòng lúc ngót dạ, vẫn đưa ngày đến, đưa chiều đi trong từng hạt thảo thơm.

Chiều nay, tôi bỗng thèm một chút cháo.
Tôi không ốm. Tôi không thèm vỗ về của một vòng tay dìu qua cơn yếu lòng.

Nhưng tôi vẫn tự mình đi nấu một nồi cháo.
Cho mình. 

20/10/2013





KHÓI SƯƠNG


Một người tình tựa như khói sương...



Em không về
Mùa thu rồi thôi cháy
Thắp sao trời
Hun nỗi sắt se thôi

Môi quên cay
Ngày đưa hồn đi vội
Đêm đọa đầy
Nỗi nhớ vàng lóng tay

Ta như em
Bẻ nửa nỗi đau rơi.

Ta vẫn đợi
Bóng em về vời vợi
Con thuyền nan
Đắm đợi ở hoang bờ

Mái chèo buông
Dòng nước lặng như tờ
Hoang vắng quá
Đời người im dòng chẩy.

Uh thì thôi
Thêm một lần khờ dại
Có sao đâu
Câu hát
Rụng

Ngang trời...

Ka
19102013


BI HỌA




                 Ta chia tay ta chia trời xé biển 
                                           Còn được bao dấu vết nhớ nhau tìm..                  



Bỗng thấy mình
Chưa một lần cầm cọ
Tấm toan xanh
Căng bầu trời nứt vỡ

Hoa dã quỳ
Vùi trong màu lấp ló
Thạch thảo tàn
Tím ngắt cuối vệt đường

Đã trưa đâu
Hoàng hôn đổ suối sương
Trên tóc ngoan
Chẳng còn ai dỗ nín
Chiều rất muộn
Đêm về như nấc nghẹn

Uh tay quen
Thừa một ngón. Sao đâu
Chỉ có điều
Ta thừa nhau. Chắc vậy.

Rồi thạch thảo
Cuối đường khô xác cháy
Dã quỳ vàng
Xám ngắt đầu ngõ hoang

Chỉ có em
Mầu nào bôi cũng quạnh.

Ka
18102013

CĂN NHÀ BẰNG GỖ VÀ NHỮNG QUẢ ÓC CHÓ

Chị mời chúng tôi đến nhà dự đám giỗ chồng. Không phải một, mà là hai. Hai người chồng trong một đám giỗ. Đó là chưa kể người con trai đầu tiên đã xuyên suốt cuộc đời chị...





Căn nhà ấy nằm giữa khu vườn ngoại ô. 

Khi chúng tôi đến nơi, thì trời đã rất tối. Đêm thu khá lạnh. Sương ướt vai. Những ngõ nhỏ chồng chéo và cây cối rậm rịt khiến tôi có cảm giác mình đang ở đâu đó một vùng nông thôn Việt. Thiếu tiếng chó sủa, thiếu mùi phân bò, mùi cỏ, mùi rơm... Tại sao tôi có sự trở về trong liên tưởng ấy được nhỉ. Một thoáng vẩn vơ len đến lúc mấy đứa lom khom lần tìm số nhà trên cả dẫy phố trong lom đom ánh đèn đường vàng vọt.

Cuối cùng thì người đàn bà ấy cũng hiện ra trong bóng đêm. Tiếng chị gọi chúng tôi tận cuối con đường vang lên trong tịch mịch. Tay vẫy, giọng ấm áp lanh lảnh lăn ra khỏi một lồng ngực khỏe khoắn không giấu được những âm vui.

BẠN & BÈ

Ở Berlin, đi đâu cũng gặp công viên. Trong công viên, đôi khi ngay cả bên những lối đi, thế nào cũng có nhưng bức tượng mô phỏng theo truyện ngụ ngôn hay điển tích.

 Tấm ảnh này được chụp trong công viên, ngày 13.10.2013



Một ngày thu, vàng mơ nắng chớm. Gió nhung, mắt lay, không sóng mà say...

Bạn già, một đàn anh lãng tử, chỉ cho chúng tôi bức tượng này. Hẳn những lúc vác cái máy bé xíu đi lang thang, gã đã từng có lúc như này: Ngắm cái bức tượng đồng phơi lối mòn để mà ngẫm về sự đời ngầy ngật.

Thì đó. Mới nhìn trông như chúng đang bóp cổ nhau. Chó ta ngoác mồm tuyệt vọng. Tư thế đứng hai chân hiếm hoi của loài chó. (Chó lê trôn, các cụ bảo, đó là điềm gở!) Hai chân trước, hay còn gọi mỹ miều là hai tay, ôm lấy hai cẳng chân khẳng khiu của chú chim trông như chết đuối vớ phải cọc. Tư thế thật lạ lùng, ấn tượng. Van xin, tuyệt vọng, hay ngược lại, gắn kết, khăng khít, và phó thác?

Chưa hết, cái mỏ dài của chú chim thuốn sâu vào họng chú cẩu. Đến nỗi kẻ tò mò như tôi phải dướn người thò tay xem dưới đó là gì. Dòng nước róc rách ngày đêm để bộ hành dừng chân ngắm nghía hay khoắng tay cái chơi. "Nước không được uống". 

MỘNG



Bỗng nhiên man mác sầu thiên cổ
Năn nỉ hờn theo buổi sớm mai
Mưa thu ve vuốt mười cung nhớ
Trên vũng buồn hoang tiếng thở dài

Ngoài trời buông nốt lá dẻ gai
Ẵm buồn xuyên đến tận lòng ai
Hạt dẻ oằn lưng cong cơn khát
Mộng thu ngai ngái giấc thu cài...

13102013




DU KA

Nhớ ai buồn ngất trên vai áo

Mưa ở đâu về ? - như vết thương.

Du



Ru ngàn sau nguôi sóng hờn định mệnh
Vớt trở trăn trên dòng suối trăm năm
Khi loài thú phải xa nhau, ai biết 
Thịt da kia xé nát buổi lưu đầy.

Nghìn năm dội nỗi oan khiên trầm tích
Khói đưa cay say khướt nợ không vay
Thôi thì vắt đến kiệt cùng con chữ
Xương cháy rồi hồn xác có hoài thai?

110102013

MAI CÓ EM RỒI !





"Mai có em rồi ! "
Nắng có nhuộm màu mơ ?
Đường có trải lụa hồng, ngày có mới
Cây nến nhỏ có còn âm ỉ cháy
Môi có hồng, e ấp thủa ban sơ?

Từ có em chẳng biết đến ngày qua
Đi giữa phố ngỡ đường quen thấy lạ
Tóc đuôi gà thả hồn trong ảo mộng
Có, hay không?
Ngờ nghệch đến se lòng...

Có em rồi, Người có đợi, có mong?
Run rẩy đón những ngu ngơ khờ dại.
Có em rồi! Ta chỉ là cỏ ngái
Mọc âm thầm trên từng lối em qua.....


Thymianka




ĐÃ....







Xin đừng mưa ướt đêm nay

Hồn ta hong mãi hơi may vẫn đầy

Dã quỳ vàng. Thạch thảo say

Cong mi níu lại một ngày.

Đã thu...


080102013Ka


HƯƠNG CHIỀU




Bây giờ tháng mấy hỡi ai
Thạch Bồ thôi đã hương phai. 

Có còn...?

Nhẫn xưa cỏ nát màu son
Lời thương phơi giữa lối mòn.

Phế nhân.

080102013


2 IN 1




Em rao bán nửa tâm hồn
Nửa che mặt quỷ. Nửa mơn điếm đàng
Em nào phải của đoan trang
Cũng như chẳng phải gái ngoan. 

Vậy mà...

Thương em trong ngọc ngoài ngà
Mà bôi màu vẽ lên da thịt mình
Thương em côi cút lụy tình
Lõa lồ phơi hết thân hình là sao?

Em giờ loang lổ ngoa điêu
Bôi bôi trát trát mĩ miều gì đây?
Bao giờ níu lại thơ ngây
Bao giờ níu lại những ngày thật Em.

Thym

NỬA ĐÊM KẸT CỬA

Nhưng lao xuống vực thì ít nhất cũng được chết. Cái chết ân huệ. Còn lấy vợ cầm bằng như sống dở chết dở. Gọi nôm na là ngắc ngoải. 



Tặng các bạn tôi, 
những người độc thân đáng yêu nhất hành tinh này!


Bạn có sợ ma không? Nhất là nửa đêm...Một mình trong căn phòng vắng. Nghĩ đến thôi đã thấy tụt xuống rồi! Ý tôi muốn nói là huyết áp!


Chuyện là thế này. Anh tôi sinh hoạt trong một chi hội. Cái hội ấy hoạt động rất chi đoàn kết nhất quán mấy năm nay. Nhưng bỗng dưng có những dấu hiệu bất ổn, anh bảo. Bắt đầu từ lão.

Cầm tấm thiệp hồng trên tay, anh tôi ngẩn ngơ như cái gì oánh mang tai. Lão, người nhiều tuổi nhưng ngây thơ cụ nhất rốt cuộc đã quyết định không còn độc thân. Lão, người đã từng dũng cảm sống không đàn bà, không chó mèo dững hơn hai chục năm. 

LÒNG DẠ LIỀN BÀ



Đàn bà nọ không khi nào chịu nhường đàn bà kia, dù là từng centimet.

Tất cả những kẻ ngây thơ đều tưởng rằng phụ nữ suốt đời chỉ có một công việc là quan tâm tới đàn ông. Chúng nhầm. Phần lớn phụ nữ dành cuộc đời để quan tâm tới phụ nữ khác.

Đàn bà sinh ra tự nhiên đã mặc định trong đầu mình thua kém đàn ông ở nhiều mặt. Sự mặc định đó có thể đúng, có thể sai nhưng họ sẵn sàng chấp nhận như thế và đàn ông chả dại gì sửa chữa điều này nhằm mục đích hưởng lợi. 


Nhưng đàn bà nọ không khi nào chịu nhường đàn bà kia, dù là từng centimet.

Không tin mời bạn cứ đến sàn diễn thời trang. Cô người mẫu nào ra trước và đi ngang hàng với cô người mẫu nào là một vấn đề sống chết. Nhiều lúc chỉ cần nhích lên nửa bước chân thì vào hậu trường đừng hy vọng còn đường lùi. Thiên hạ đồn rằng nếu sau sân khấu có để súng thì một nửa số người mẫu đã hy sinh vì nội chiến.

Một phụ nữ chân chính không bao giờ sợ chồng mình nghèo hay xấu. Nhưng luôn luôn sợ chồng đứa khác đẹp hoặc giàu hơn ta.

XA LẠ




Hồn nhiên em mắt nâu
Thả giọng cười khúc khích
Bên em từ buổi đầu
Lòng vẫn còn thao thiết.

Tâm tình treo mưa nắng
Hồn ru con thuyền trôi
Men nào ta say mãi
Đến bao giờ, ta ơi!

Em cười lên giùm nhé
Cho ngời ngày nắng tươi
Lau giúp em khóe lệ
Nhân gian học làm Người.

Rồi về bên dòng nhỏ
Tưới đẫm khoảnh tim cằn
Đạp lên bao tục lụy
Mãn khai đóa hoa tình.

Đường chiều thôi lá rụng
Trút xuống bờ vai xuôi
Nụ cười trăm năm đó
Giam hồn ta trọn đời.


Vô danh(Trên fb)


Tạm biệt, Philipp Rösler!


(NguoiViet.de) Bầu cử ở Đức chưa bao giờ là một sự kiện hoành tráng, trống dong cờ mở ầm ĩ, truyền thông rầm rộ, sân khấu chói lòa, hồi hộp thót tim đến phút chót. Tôi đã tưởng năm nay nó còn đạt đến đỉnh cao về... sự nhạt.
Ông Philipp Rösler. Ảnh: AP
Ông Philipp Rösler. Ảnh: AP




Không nhạt sao được. Mọi kết quả đều đã được báo trước.

Uy tín của bà Merkel trong dân chúng mạnh tới mức có tờ báo đã gọi bà là "người khổng lồ", vây quanh bởi một loạt các "chú lùn". Bà đã cầm quyền hai nhiệm kì và trong tám năm thế giới xung quanh chìm trong khủng hoảng, nước Đức dường như chưa một ngày chỉ nhúng một ngón chân vào đó.

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang