Nhớ ai buồn ngất trên vai áo
Mưa ở đâu về ? - như vết thương.
Du
Ru ngàn sau nguôi sóng hờn định mệnh
Vớt trở trăn trên dòng suối trăm năm
Khi loài thú phải xa nhau, ai biết
Thịt da kia xé nát buổi lưu đầy.
Nghìn năm dội nỗi oan khiên trầm tích
Khói đưa cay say khướt nợ không vay
Thôi thì vắt đến kiệt cùng con chữ
Xương cháy rồi hồn xác có hoài thai?
110102013
Thym ui! fermeture khoá môi thui, chứ có trói tay đâu mà kg thấy động đậy zì hết zậy? hay là lãi bệnh nữa rùi?
Trả lờiXóaLãi bệnh là bệnh..lãi hả? :D
XóaBận quá thôi T à...
Em ghé thăm chị, bài Thơ hay quá và...lại buồn:(
Trả lờiXóaBuồn là cội rễ của niềm vui...
Xóanên buồn đến cạn kiệt, để thắp sáng một nguồn vui...
Thui buồn đến cạn kiệt thì em phải chạy, để dành năng lượng đốt ánh sáng mặt trời chứ chị...
XóaBuồn cũng chẳng thay đổi được gì, mình khóc hay cười cũng chẳng ai hay, đè xuống - cười và bước tới! ")
Cũng giống ai đó em, không những buồn mà ngược lại, nhưng hết viết thì như thể mai là chết! :)
XóaTrời ui, iêu đến tự phát cháy để sang kiếp khác iêu tiếp cho trọn hả Thym? Kinh quá.
Trả lờiXóaTrước khi bỏ đi, thấy bài ni hay từ hôm mới pots òi, dưng vì chưa có ai xé tem nên không dám kéo khóa. Nay nói là nói với tư cách người hơi quen hôm đó chớ không phải là người không quen hôm nay ạ. Tui dìa...
Du Tử Lê không thể zui. Ở ông là sự cùng kiệt của nỗi thống khổ. Ngay cả khi ông hạnh phúc trong hạnh ngộ, cũng làm người ta không nguôi rớm máu.
XóaNên Du Ka làm sao zui?
Làm sao không ngún lửa?
Làm sao ....?
Thym ạ, Tre rất đỏ mặt khi phải nói với Thym rằng kiến thức về thi ca của Tre rất thảm. Nhưng mà vào nhà Thym tre phải cố để tiến bộ 1 tẹo cho mặt nó bơn bớt đỏ tẹo nào hay teo ấy :(...:
Xóa